Ba Ba Ở Những Giai Đoạn Khác Nhau Đã Trở về

Chương 39: Lần sau nhớ treo ở chỗ nào vắng vắng chút

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Lâm Dĩ Mạt vào nhà liền bật tivi lên, định tìm một bộ phim để xem. Kết quả, mới vừa nhìn được cái tiêu đề thì Lâm Dư Thu đã quay lại rồi.

Tốc độ này cũng nhanh quá đi!

“Bé cưng.”

Lâm Dư Thu bỗng nhiên ôm chặt con gái vào lòng, anh dùng lực rất mạnh, dường như muốn đem cô dung hoà vào trong xương máu của mình.

Anh và Lâm Tự Thu cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ vẫn là những tu sĩ mạnh mẽ, Lâm Tự Thu chỉ thiếu một chút nữa là có thể phi thăng thành công rồi, hắn so với Lâm Dư Thu thì càng có cảm xúc sâu sắc hơn.

Nếu nói người áo đen kia cũng là Lâm Tự Thu, thì có nghĩa là ông ta nhất định là Lâm Tự Thu của tương lai, tại sao Lâm Tự Thu tương lai lại phải trở về quá khứ để sinh ra Lâm Dĩ Mạt?

Trừ khi, ở tương lai, Lâm Dĩ Mạt không còn nữa.

Lâm Tự Thu tương lai nhất định đã thử vô số biện pháp để hồi sinh Lâm Dĩ Mạt nhưng đều thất bại, cuối cùng chỉ có thể dùng phương pháp “trùng sinh” để đưa mọi thứ trở về điểm ban đầu.

...

Lâm Dĩ Mạt cảm giác được rằng Lâm Dư Thu đang sợ hãi.

Trái tim cô trùng xuống.

Chẳng lẽ ba cô đã xác nhận được chân tướng gì đó ở chỗ Sở Liên? Cô thật sự không phải là con gái của Lâm Tự Thu sao?

Thời gian chỉ trong chớp mắt, Lâm Tự Thu hoàn toàn mờ mịt.

Nếu như cô thật sự không phải là con gái của Lâm Tự Thu...

Hệ thống gào khóc: “Chắc chắn đấy! Nhất định mà! 100% luôn! Cô chính là con gái ruột của Lâm Tự Thu!”

Vì để cho Lâm Dĩ Mạt tin tưởng, nó còn ở trong đầu Lâm Dĩ Mạt điên cuồng spam nội dung để nhấn mạnh.

“Suy nghĩ bậy bạ” của Lâm Dĩ Mạt đã biến mất hoàn toàn trong cuộc oanh tạc điên cuồng của hệ thống.

“Ba ba, sao vậy ạ?” Cô quyết định hỏi thẳng luôn.

Lâm Dư Thu định thần lại, buông con gái ra, thần thái bình thường: “Không có việc gì đâu, ba ba chỉ muốn ôm công chúa nhỏ của ba một cái thôi.”

Dáng vẻ của ba trông giống như người không có chuyện gì sao!

Thấy con gái không tin, Lâm Dư Thu liền sử dụng phương pháp ngây thơ vô số tội + đánh trống lảng: “Con đang xem phim gì vậy? Ba ba xem cùng con nhé.”

Được rồi.

Lâm Dĩ Mạt quyết định không hỏi thêm điều gì nữa, ngồi xuống xem phim cùng ba ba. Được nửa chừng cô thuận miệng hỏi rằng Lâm Tự Thu đã đưa Lâm 13 với Lâm 3 tuổi đi đâu rồi, nhưng Lâm Dư Thu nói rằng Lâm Tự Thu muốn ra ngoài để làm chút chuyện, tạm thời sẽ biến mất một thời gian.

Còn Lâm 13 với Lâm 3 tuổi thì một lát nữa sẽ quay lại liền.

Tâm tư của Lâm Dĩ Mạt rời khỏi bộ phim trên tivi, cô cau mày, cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra mà Lâm Tự Thu phải biến mất một thời gian để đi giải quyết chứ?

Càng nghĩ càng thấy sai sai, lần này màn nã đạn của hệ thống cũng không thể ngăn cản cô buột miệng hỏi: “Con thật sự không có quan hệ huyết thống với mọi người sao ạ?”

Vốn dĩ cô rất tin tưởng vào phán đoán của hệ thống, những lời mà Sở Liên nói hoàn toàn không khiến Lâm Dĩ Mạt dao động chút nào, cô nghĩ rằng bà ta cố ý nói như vậy chỉ vì muốn uy hiếp cô mà thôi.

Nhưng phản ứng của 2 Lâm Tự Thu lớn làm Lâm Dĩ Mạt buộc lòng phải nghĩ theo chiều hướng xấu!

Cô chăm chú nhìn Lâm Dư Thu.

“Dĩ nhiên không phải rồi.” Lâm Dư Thu phủ nhận suy đoán của con gái: “Bé cưng, con là bảo bối của ba ba, con đừng tin những lời mà người đàn bà kia nói.”

Người đàn bà kia là ám chỉ Sở Liên.

Lâm Dĩ Mạt phải thừa nhận rằng sau khi nghe Lâm Dư Thu nói những lời này, cô đã thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra, nếu Lâm Tự Thu không phải là ba ruột của cô, thì kết quả xấu nhất là sau này Lâm Dĩ Mạt phải tự thân kiếm sống, cũng không phải là cô chưa từng sống một mình.

Lâm Dư Thu dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của con gái, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ mềm mại của cô, cụp mi xuống để che đi sự đau lòng và e thẹn trong ánh mắt.

Nói cho cùng, sau khi bọn họ trở lại, dù cho có bù đắp như thế nào đi chăng nữa thì cũng đã quá muộn rồi. Dù bây giờ bọn họ đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ con gái mình khỏi bất cứ tổn thương nào thì vẫn không thể cho con bé đủ cảm giác an toàn.

Trừ khi có thể quay ngược lại thời gian.

Một lần nữa trở về năm đó.

Lâm Tự Thu sẽ không mất tích.

Quay ngược thời gian...

Đồng tử của Lâm Dư Thu co rút dữ dội, chẳng lẽ Lâm Tự Thu áo đen kia tinh thông thuật “Quay ngược thời gian”?

Không đúng.

Nếu như đã tinh thông được thuật “Quay ngược thời gian” này, thì Lâm Tự Thu áo đen kia chỉ cần trực tiếp chọn một thời gian thích hợp có bé cưng là được rồi, tại sao còn phải phí sức quay ngược lại hẳn để có thể sinh ra bé cưng?

Lâm Tự Thu áo đen đó đã đi đâu? Ông ta có còn ở tại Trái Đất hay không? Vẫn còn sống chứ?

— Anh đã bàn bạc xong xuôi với Lâm Tự Thu rồi, Lâm Tự Thu có tu vi cao thâm, vì vậy để hắn đi tìm xem Lâm Tự Thu áo đen kia có tồn tại hay không là thích hợp nhất. Nếu tên kia còn sống, hắn nhất định có thể tìm được dấu vết.

Tất cả đáp án đều ở trên người của Lâm Tự Thu áo đen này.

Ánh mắt anh bình tĩnh trở lại, im lặng mấy giây rồi nở một nụ cười hiền hoà: “Bé cưng, ba ba nói cho con nghe một tin vui.”

Lâm Dĩ Mạt cũng không biết trong lòng mấy ông ba ruột này nghĩ gì, lúc này cô đang nghiêm túc nghe hệ thống giáo dục, không gì ngoài cái chuyện tâm trí cô không kiên định, mà Lâm Dĩ Mạt cũng nghiêm túc ngẫm nghĩ lại, mình quả thật là có vấn đề.

Bởi vì cô đã cho rằng — nếu bản thân và Lâm Tự Thu không có quan hệ huyết thống thì Lâm Tự Thu và những người khác sẽ không cần mình nữa.

Nếu thật sự không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, bọn họ sẽ không cần cô thật sao?

Cái giả thiết này thật không công bằng với nhóm Lâm Tự Thu.

Nếu để họ biết là trong lòng cô đã nghĩ như vậy, thì bọn họ sẽ khó chịu đến nhường nào chứ.

Đều tại Sở Liên.

Cuối cùng thì tại sao lúc đầu Lâm Tự Thu có thể thân thiết với Sở Liên mà sinh ra mình vậy nhỉ?

Lâm Dĩ Mạt đột nhiên tò mò, trước kia cô không hề hỏi, bởi vì là con gái mà lại đi hỏi thăm “cuộc sống tình cảm” trước đây của ba ruột hình như là không tốt lắm thì phải.

Lần này Lâm Dĩ Mạt đã quyết định muốn “hóng hớt” rồi, nghe được Lâm Dư Thu nói như vậy, cô vừa nghĩ xem nên mở miệng hỏi như thế nào, vừa nói: “Tin gì vui cơ ạ?”

Lâm Dư Thu cũng không thừa nước đục thả câu nữa: “Mặc dù con và người đàn bà kia có máu mủ, nhưng con cũng không hẳn là do cô ta sinh ra.”

Lâm Dĩ Mạt sững sờ trong giây lát.

Trong đầu nhanh chóng lướt qua các loại suy nghĩ cẩu huyết.

Có quan hệ máu mủ, nhưng cũng không phải là do Sở Liên sinh ra…

“Sở Liên còn có chị em song sinh, mà con là do người kia sinh ra ấy ạ? Nói cách khác, người mà ba ba thích hồi trước không phải là Sở Liên, mà là người chị em song sinh kia của Sở Liên hả?”

Lâm Dư Thu lại trầm ngâm một chút.

Anh nói cho Lâm Dĩ Mạt nghe mục đích sinh ra cô của Sở Liên, là do lúc trước đã nghe được Lâm Dĩ Mạt nói với Sở Liên câu nói kia “Nếu như tôi có thể tự chọn mẹ cho mình...”, lúc này anh mới ý thức được rằng con gái mình rất để ý đến chuyện Sở Liên là mẹ ruột của cô.

Nếu bé cưng biết mình không phải là do Sở Liên sinh ra, nhất định sẽ rất vui vẻ. Anh đều đã biên soạn để bịa về những câu chuyện tiếp theo rồi, nhưng khi nghe con gái nói, anh lập tức có ngay một “câu chuyện” hay hơn, thuyết phục hơn nữa.

Vì vậy, anh thuận theo Lâm Dĩ Mạt, tỏ vẻ kinh ngạc nhướng mày: “Bé cưng thật là thông minh.”

Lâm Dĩ Mạt: “...”

Nếu không phải là hệ thống chém đinh chặt sắt nói với cô rằng Sở Liên 100% chính là mẹ ruột của cô, thì Lâm Dĩ Mạt đã thật sự tin câu chuyện kia rồi đấy!

Lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng, thanh âm tỏ ra có chút yếu ớt: “Kí chủ, hình như là ta thật sự đoán sai rồi thì phải.”

Lâm Dĩ Mạt: “???”

Hệ thống: “Cô và Sở Liên quả thật là 100% có quan hệ huyết thống, nhưng cũng không hẳn phải là quan hệ mẹ con. Tôi vừa mới cẩn thận sàng lọc lại, lúc trước có một số hạng dữ liệu tôi đã so sánh sai rồi, cho nên mới dẫn đến kết quả cũng sai.”

Hệ thống: “Thật xin lỗi, kí chủ. Bởi vì sai lầm của tôi mà tạo thành kết quả sai lầm như vậy.”

Hệ thống lập tức hiển thị dữ liệu so sánh “quan hệ huyết thống” của Lâm Dĩ Mạt và Sở Liên — cô chưa từng học qua phương diện này nên có đọc cũng không hiểu được, chỉ thấy hệ thống khoanh tròn hai chỗ màu đỏ, đánh dấu rằng chính là chỗ dữ liệu này khiến nó nhìn lầm, rồi đưa ra kết quả sai.

Lâm Dĩ Mạt: “...”

Cái diễn biến này làm cô có hơi bối rối.

“Khi máy tính xử lý chương trình cũng có lúc sẽ xuất hiện sai lầm mà đúng không nào?” Hệ thống còn tự biện minh cho mình: “Để đền bù cho sự sai lầm này, hệ thống sẽ thưởng cho kí chủ một bao lì xì ngẫu nhiên.”

Trong đầu Lâm Dĩ Mạt lập tức xuất hiện một cái bao lì xì.

Cho tới giờ hệ thống đều ở đây dồn hết sức lực giúp đỡ Lâm Dĩ Mạt, trước khi Lâm Tự Thu trở lại, phần thưởng của nhiệm vụ còn khá hào phóng. Sau khi nhóm người Lâm Tự Thu trở về, phần lớn phần thưởng nhiệm vụ trở nên keo kiệt hơn, gần như đều là thưởng điểm HP, bao lì xì ngẫu nhiên cũng không có, lì xì đặc biệt đã ít nay càng ít hơn.

Cô đoán có lẽ là do hệ thống [ đào mệnh ] được thiết kế để cho người như mình có thể thay đổi số mệnh, mà sau khi Lâm Tự Thu trở lại, đã cho Lâm Dĩ Mạt dùng đan dược để thanh tẩy tạp chất trong thân thể và những căn bệnh ẩn tích luỹ trong nội tạng, cô cũng không cần “thay đổi số mệnh” nữa, tương đương với việc, hệ thống liền trở nên “keo kiệt” rồi.

Cho nên, lần này hệ thống trực tiếp hào phóng thưởng cho cô một bao lì xì ngẫu nhiên, quả thật là bởi vì lúc trước nó đã sai nên giờ mới bù đắp cho cô.

Mặc dù Lâm Dĩ Mạt cảm thấy chuyện này có hơi quá trùng hợp, nhưng dựa trên sự tin tưởng của bản thân đối với hệ thống — vả lại hệ thống cũng không cần phải lừa gạt cô mấy loại chuyện thế này. Hơn nữa dựa theo những gì nó đã nói, thế giới mà Lâm Dĩ Mạt đang ở là một quyển sách, vậy thì những chuyện xảy ra trước kia có máu chó thế nào thì cũng nói xuôi được.

Lâm Dĩ Mạt thuận tay mở bao lì xì ngẫu nhiên ra:

[ Truyền thừa Trúc Cơ *1 ]

Hệ thống vô cùng phấn khích: “Vừa rút đã rút được [ Truyền thừa Trúc Cơ ]! Kí chủ, cô đúng là Âu Hoàng à nha, đây chính là cơ hội hiếm gặp đó! Cơ thể của cô bây giờ đã được linh đan cải tạo lại, đã lên gần đến Trúc Cơ kỳ rồi, qua một thời gian nữa tôi sẽ nhắc cô sử dụng [ Truyền thừa Trúc Cơ ] để trực tiếp đạt tới Trúc Cơ kỳ mà không có bất kỳ tác dụng phụ gì, hơn nữa có thể chân chính sử dụng tu vi của Trúc Cơ kỳ luôn. Theo như kinh nghiệm mà tôi biết, đến lúc đó cô sẽ tự ngộ được thôi.”

Lâm Dĩ Mạt nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, đành kìm nén sự kích động trong lòng, giải quyết những nghi ngờ về mẹ ruột của cô trước đã.

“Ba ơi, vậy mẹ ruột của con là...?”

Lâm Dư Thu thở dài, Lâm Dĩ Mạt nhìn thấy đáy mắt anh chợt lóe lên chút thương cảm cùng cay đắng nhàn nhạt.

“Tên cô ấy là Sở Yên, Yên trong “yên vụ phiêu miểu” ( sương mù thăm thẳm).”

Thấy con gái nghiêm túc lắng nghe, giọng điệu của Lâm Dư Thu càng trầm thấp, trong nháy mắt cũng đã bịa ra được một câu chuyện hoàn chỉnh: “Ba ba hồi đó tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm, từ rất sớm đã nghỉ học ra ngoài đi làm, cũng đã từng làm qua rất nhiều công việc...”

Lâm Dĩ Mạt gật gật đầu, mấy cái này cô biết.

“... Sau đó ba đã gặp được Sở Yên ở một nhà máy sản xuất giày.” Anh ung dung thản nhiên đem câu chuyện kể lại với đầy đủ các chi tiết khiến Lâm Dĩ Mạt vốn dĩ còn chút nghi ngờ cũng dần dần tin tưởng vào “câu chuyện tình yêu của ba mẹ” trước khi cô được sinh ra.

Lâm Tự Thu tuổi niên thiếu một lần tình cờ gặp được Sở Yên liền có chút tình cảm, trải qua một khoảng thời gian qua lại, hai người yêu nhau sau đó là có Lâm Dĩ Mạt. Nhưng sau khi Sở Yên sinh ra Lâm Dĩ Mạt, liền đưa đứa bé đến chỗ Lâm Tự Thu, sau đó đột nhiên biến mất.

Cho nên Lâm Tự Thu chưa từng đề cập bất kỳ chuyện gì về mẹ ruột của cô ở trước mặt Lâm Dĩ Mạt, nên sau khi Lâm Tự Thu mất tích, Sở Liên liền giả mạo Sở Yên tìm tới cửa, vẻ bề ngoài của bà ta và Sở Yên giống nhau như đúc, ông bà nội cũng không phân biệt rõ được hai người họ, vì vậy đã đồng ý để Sở Liên mang Lâm Dĩ Mạt đến Thẩm gia.

Sở Liên muốn tìm người thân có quan hệ huyết thống để có thể bảo vệ Thẩm Giai Giai khỏi tai họa, mà Lâm Dĩ Mạt là ứng cử viên thích hợp nhất. Và bà ta đã lấy danh nghĩa “mẹ ruột” mới có thể đưa Lâm Dĩ Mạt đi. Điều này cũng giải thích được lý do cho việc bà ta đối xử tệ bạc với Lâm Dĩ Mạt — không phải là mẹ con ruột thịt, mà mối quan hệ của Sở Liên và Sở Yên cũng không tốt chút nào, Sở Liên làm sao có thể đối xử tử tế với con gái của Sở Yên cơ chứ.

Về phần Sở Yên, chắc cũng đã sớm ra đi từ lâu rồi.

“Ba cũng chỉ vừa mới biết được từ trí nhớ của Sở Liên mà thôi.” Giọng nói của Lâm Dư Thu có chút khàn: “Năm đó khi Sở Yên mang thai con, cô ấy được chẩn đoán mắc phải một căn bệnh vô cùng hiếm gặp, cái loại bệnh đó nhìn bề ngoài thì không thấy ảnh hưởng gì, mà trên thực tế chỉ có thể sống thêm được mấy tháng nữa. Cô ấy không muốn liên lụy đến ba, vậy nên sau khi sinh con ra đã không từ mà biệt, không lâu sau đó cũng qua đời.”

Lâm Dĩ Mạt ngây người mà chớp mắt một cái.

Vậy nên... mới nãy lúc Lâm Dư Thu trở lại, tâm trạng không tốt là bởi vì biết được nguyên nhân sự thật của việc này?

Lâm Tự Thu ra ngoài làm việc và sẽ không xuất hiện một thời gian, là do đi tìm kiếm tin tức có liên quan đến Sở Yên sao?

“Ba ơi, ba cũng đừng quá đau lòng nha.” Lâm Dĩ Mạt nhẹ giọng an ủi anh.

“Ba không buồn, chẳng qua là có chút tiếc nuối.” Lâm Dư Thu thấy vậy liền thu cảm xúc lại, tránh để cho con gái cũng buồn theo mình, anh lại cười mà nói: “Những chuyện này cũng đã qua rồi, ba chỉ hy vọng bé cưng có thể vui vẻ mỗi ngày, nếu như con có chuyện không vui, nhớ nói với ba ba, đừng im lặng mà giữ buồn bực trong lòng nha con.”

“Được ạ.” Lâm Dĩ Mạt nghiêm túc gật đầu.

Đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, trực tiếp đứng dậy: “Chúng ta đi mua nến giấy thắp hương cho mẹ đi ba.”

Bé cưng hoàn toàn tin tưởng vào “câu chuyện” mà anh kể rồi.

Lâm Dư Thu đã soạn sẵn một vở kịch đầy đủ, chuẩn bị sẵn sàng để trả lời khi Lâm Dĩ Mạt hỏi “Sở Yên được an táng ở chỗ nào” — anh sẽ nói với cô rằng anh biết được chuyện Sở Yên đã mất thông qua trí nhớ của Sở Liên, nên hẳn cũng biết được nơi an táng ở nơi nào.

Nhưng Lâm Dĩ Mạt không hỏi, Lâm Dư Thu càng không cần đi tìm đại một cái “mộ Sở Yên” để thay thế nữa, mà là cùng Lâm Dĩ Mạt đi mua giấy tiền vàng bạc về thờ ở trong nhà.

Theo cách nói của Lâm Dĩ Mạt, để trong nhà mà thờ thì càng linh nghiệm hơn.

“Nếu mẹ có thể nhìn hay nghe thấy, mẹ sẽ rất vui mừng khi biết chúng ta bây giờ đang sống tốt nhỉ.”

Nhìn bóng dáng con gái đang nghiêm túc tế bái, Lâm Dư Thu hơi cau mày, rơi vào trầm mặc.

Bé cưng thật sự tin tưởng vào câu chuyện anh kể, hay là... muốn để anh tin tưởng rằng con bé đã tin vào câu chuyện này rồi?

Lâm 13 và Lâm 3 tuổi bị Lâm Tự Thu xách lên một ngọn núi, giao cho Lâm 13 nhiệm vụ chạy vòng quanh núi, còn Lâm 3 tuổi còn nhỏ nên tạm thời không cần chạy, nhưng để bé đến quan sát học hỏi trước.

Bắt đầu từ hôm nay, hai người bắt đầu đặt nền móng cho việc tu luyện.

Vừa mới bắt đầu dưới sự giám sát của Lâm Tự Thu, Lâm 13 còn có thể cắn răng kiên trì, dù sao thì tố chất thân thể của cậu rất tốt, tốc độ và sức mạnh đều đã vượt xa người bình thường, thoát khỏi phạm vi của người phàm.

Nhưng một lúc sau, liên tục chạy mấy tiếng đồng hồ làm Lâm 13 cũng không chịu nổi, ngặt nỗi Lâm Tự Thu vẫn chưa kêu dừng, ngược lại chỉ cần tốc độ của cậu chậm đi, Lâm Tự Thu sẽ giáng “Thần chi kinh điều” xuống làm cậu run rẩy.

Lâm 3 tuổi chỉ đứng xem bên cạnh cũng cảm thấy đau nhức toàn thân, một nửa đồng tình, nửa còn lại thì cười trên sự đau khổ của Lâm 13.

Sau đó Lâm Tự Thu đột nhiên biến mất, Lâm 13 thoáng chốc hoá thành khỉ hoang không người quản lý, lập tức dừng lại không chạy nữa, mệt mỏi tê liệt té xuống đất, Lâm 3 tuổi tốt bụng đưa cho cậu ly nước, Lâm 13 tức thời cảm thấy rất hài lòng.

Nhưng chưa nghỉ ngơi được bao lâu, Lâm Tự Thu lại xuất hiện, Lâm 13 phát hiện sắc mặt hắn cực kì khó coi, còn chưa kịp hỏi thì Lâm Tự Thu đã nói: “Tự 2 người về nhà trước đi, chuyện tu luyện chờ sau khi tôi trở lại rồi hẵng tính tiếp.”

“Ông muốn đi đâu?”

Lâm Tự Thu lập tức biến mất.

Hắn không nói về chuyện của Lâm Tự Thu áo đen kia cho Lâm 13 với Lâm 3 tuổi nghe, bọn họ chỉ là Lâm Tự Thu hồi trẻ, biết cũng vô dụng. Hơn nữa, Lâm Tự Thu hiểu bọn họ rất rõ, nhất là Lâm 3 tuổi, có chuyện gì cũng đều muốn nói với bé cưng, nửa cái bí mật cũng không giấu được.

“Thần thần bí bí.” Lâm 13 rất khó chịu, chờ khi cậu bắt đầu tu luyện rồi, tu vi nhất định sẽ vượt qua Lâm Tự Thu cho xem!

Lâm 3 tuổi thì không quan tâm đến những điều đó, thúc giục cậu: “Mau về nhà thôi, tui nhớ Mạt Mạt rồi!”

Lâm 13 nhìn bé, lại nhìn đường xuống núi một chút, đột nhiên mỉm cười, cậu đặt mông ngồi xuống đất, duỗi thẳng chân ra, xúi giục Lâm 3 tuổi: “Qua đây đấm bóp chân cho tao.”

Lâm 3 tuổi chống nạnh: “Không muốn!”

“Được thôi.” Lâm 13 thong thả rút ra một cọng cỏ xanh: “Đợi một lát nữa tao tự chạy về, mày cứ từ từ đi xuống nhé, chúc may mắn.”

Lúc mới tới đây, Lâm 13 tự chạy từ chân núi đến đỉnh núi, mà Lâm 3 tuổi bám dính lấy “xe vận chuyển hình người” nhãn hiệu Lâm Tự Thu, một bước cũng không cần phải đi. Bây giờ không còn Lâm Tự Thu nữa, nếu chỉ dựa vào cái chân ngắn của bé, không tính thể lực và những vấn đề bất ngờ khác, cho dù Lâm 3 tuổi có đi bộ không ngừng nghỉ thì cũng phải mất một ngày để đi từ đỉnh núi xuống chân núi.

Lâm 3 tuổi: “...”

“Có đấm bóp hay không nè?”

Nước mắt trào ra từ trong đôi mắt to của Lâm 3 tuổi, Lâm 13 thờ ơ, ngược lại còn có tâm trạng vô cùng thoải mái, cười híp mắt nhìn bé.

Những giọt nước mắt thoáng chốc biến mất, Lâm 3 tuổi hừ một tiếng.

Bé cắn răng nghiến lợi, đợi lát nữa trở về nhất định phải mách với Mạt Mạt mới được!

Lâm 3 tuổi ngồi xổm bên cạnh chân Lâm 13, nắm chặt tay nhỏ, đập đập vào chân cậu một cách cay đắng.

Mấy phút sau, Lâm 13 đứng dậy, xách Lâm 3 tuổi lên, bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống núi. Lúc trước bởi vì chạy lâu nên thể lực đã tiêu hao nhanh chóng, sau khi được nghỉ ngơi, thể lực cũng đã hồi phục hơn nửa rồi — đây cũng là một ưu điểm lớn của Lâm 13, tốc độ hồi phục rất nhanh.

Cứ như vậy chạy hết tốc lực xuống núi, còn chưa đến một tiếng đồng hồ, cậu đã chạy đến chân núi rồi, lại chạy một hồi thì tới đường lớn trong thành phố. Làm đồ trang sức hình người cả một đoạn đường, Lâm 3 tuổi lau lau cái mặt đầy bụi bặm, mãnh liệt yêu cầu muốn ngồi xe về nhà. Lâm 13 cũng không có ý định chạy như thế ở trong thành phố, nên đã bắt một chiếc taxi.

Tài xế taxi đang mở radio phát tin tức thời sự trong thành phố, xe đi được nửa đường, phát thanh viên chủ trì nói: “Tin tức vừa mới nhận được đã bị gián đoạn, nửa tiếng trước, có người phát sóng trực tiếp ở quảng trường Thanh Vân, đem đến cho chúng ta một màn cực kì đáng kinh ngạc! Bốn người đang bị treo một cách kỳ lạ trên đỉnh tháp đêm ở quảng trường Thanh Vân – một trong những địa danh nổi tiếng của thành phố! Qua kiểm tra thì có thể xác định, bọn họ chính là Thẩm Sùng Hoa – Chủ tịch của tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Vân Phong – Tổng giám đốc...”

Lâm 13 đang dựa lưng vào ghế lập tức thẳng tắp người: Hai cái size lớn kia lại làm trò gì ở sau lưng họ vậy?!

“Bác tài, đến quảng trường Thanh Vân đi!”

Lâm 3 tuổi vốn dĩ đang buồn ngủ, trong nháy mắt đã hoàn toàn tỉnh táo.

Bé nhớ rõ ràng nhà họ Thẩm đó đã bắt nạt Mạt Mạt, cho dù có mơ màng buồn ngủ, nghe đến tên bọn họ cũng có thể lập tức tỉnh lại!

Chờ khi đến quảng trường Thanh Vân, khu vực này đặc biệt náo nhiệt, bu đầy người.

Người đi đường hóng hớt, ký giả, phóng viên truyền thông,… đã tụ tập ở quảng trường. Điện thoại, máy quay phim, máy ảnh, máy bay không người lái rối rít hướng về phía đỉnh của tháp đêm, muốn quay chụp lại tình huống trên đó.

Tháp đêm là toà kiến trúc cao nhất mang biểu tượng ký hiệu của thành phố, cao 200m, từ đỉnh dọc kéo dài thành hình bán nguyệt, bên trong sẽ được thắp sáng vào ban đêm, giống như là một vầng trăng khuyết, mười phần xinh đẹp.

Bây giờ, trên “đỉnh” trăng khuyết kia, có 4 người bị treo lủng lẳng thành hàng, hai tay hai chân bọn họ đều bị trói, bên hông buộc một sợi dây ni lông, độ dài ngắn của sợi dây không giống nhau, chằng chịt đan xen thích thú, lấn cả trăng khuyết, thoạt nhìn còn thấy khá đẹp mắt.

Mấy ngày nay tháp đêm tiến hành bảo trì an ninh, không mở cửa tiếp khách, căn bản là không biết người nào làm sao mà treo lên được nữa.

Lâm 3 tuổi kéo chân Lâm 13, gắng sức ngẩng đầu lên, đừng nói là tháp đêm, trong tầm mắt bé chỉ toàn là đủ loại kiểu chân.

“Tui không thấy gì hết!”

Lâm 13 kẹp nách bé lên, sau đó cậu thấy được Tương Nghi đang đứng điều khiển một cái máy bay không người lái lẫn trong đám đông đang táy máy với đống máy ảnh hay quay phim.

Tương Nghi nhìn thì như bị chen ở giữa đám người, nhưng khoảng cách chung quanh hắn ta ít nhất là một mét, Lâm 13 liền xách Lâm 3 tuổi chen qua đám người nhích tới gần hắn.

“Tình huống gì vậy?” Lâm 13 phấn khích không thôi, là cái loại phấn khích khi làm chuyện xấu.

Người mà Tương Nghi trực tiếp thần phục là Lâm Tự Thu, nhưng ba người khác cũng là Lâm Tự Thu, mặc dù họ sẽ không có cùng một mức độ trung thành giống vậy, nhưng họ cũng sẽ không mất đi sự tôn trọng của hắn.

Tương Nghi trả lời vấn đề của cậu: “Lâm Tam tiên sinh ra lệnh cho ta làm việc này, Sở Liên thừa dịp lúc tiên sinh không ở đó, đã đi tìm công chúa điện hạ...”

Hắn ta đem tình hình mô tả ngắn gọn.

Lâm 13 nghiến răng nghiến lợi: “Đáng đời!”

Chỉ là treo ở trên đó không dạy cho họ bài học gì cả, cũng có thể té xuống.

“Ý của Lâm Tam tiên sinh là mang đến cho bọn họ một trải nghiệm sâu sắc nhất có thể mà không cần phải mạo hiểm mạng sống của họ.” Tương Nghi hỏi ý kiến của Lâm 13: “Lâm Nhị tiên sinh, ngài có đề nghị gì hay sao?”

Lâm 13: “Mạt Mạt có biết chuyện này không?”

Tương Nghi suy nghĩ một lúc: “Có lẽ là công chúa điện hạ đang xem qua chương trình phát sóng trực tiếp.”

Vậy thì cũng không thể quá đáng, lỡ như Mạt Mạt đang xem livestream bị dọa thì làm sao đây!

“Để bọn họ đung đưa chút nhá?” Cậu nhỏ giọng nói.

Lâm 3 tuổi kéo kéo vạt áo của Tương Nghi, đối với đề xuất của Lâm 13 khịt mũi coi thường, Mạt Mạt không hề nhát gan như vậy đâu nhá, chẳng có bị dọa dễ dàng thế đâu. Bé chống tay vào eo nhỏ, nói một cách tương đối tự tin: “Tui có ý kiến hay hơn nè.”

Tương Nghi khiêm tốn lắng nghe.

...

Vào giờ phút này, 4 thành viên nhà họ Thẩm đã thu hút rất nhiều sự chú ý đang mê hồ tỉnh dậy sau cơn mê.

Tiếng thét chói tai thứ nhất phát ra từ bà Thẩm, ngay sau đó là Sở Liên...

Bốn sợi dây lắc lư kịch liệt.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, bọn họ tỉnh rồi!”

Đám người phía dưới sôi trào.

Có người hét to:

“Đừng giãy giụa nữa, không cẩn thận làm dây thừng đứt bây giờ!”

“Chời mé ơi, nhìn thôi cũng thấy sợ rồi.”

“Chắc chắn nhà họ Thẩm đang bị trả thù.”

...

Toàn thân Sở Liên toát đầy mồ hôi lạnh, cả người cứng đờ, trong đầu điên cuồng thét lên một câu: Là Lâm Tự Thu! Là Lâm Tự Thu treo cả nhà bọn họ lên chỗ này!

Nhưng bà ta không có cách nào nói ra điều này.

Có lực lượng vô hình nào đó ngăn cản bà ta nói ra sự thật.

Sở Liên nhớ lại cảm giác ấy, đó là sự tồn tại mà hơn mười năm trước đã khiến bà ta vô cùng sợ hãi.

Người đàn ông áo đen kia đột ngột xuất hiện, dùng một giọt máu của Sở Liên để tạo ra một đứa trẻ một cách kì lạ, rồi nói nó là con gái ruột của bà ta.

Nó rõ ràng là một con quái vật mà!

Sở Liên muốn gọi cảnh sát, muốn nói ra hết mọi chuyện, nhưng lại phát hiện rằng không thể nói ra khỏi miệng được. May mà sau khi đem con quái vật kia ném cho Lâm Tự Thu, người mặc áo đen liền biến mất, cuộc sống của bà ta cũng trở lại bình thường. Sở Liên coi mọi thứ giống như một cơn ác mộng.

Mãi tới sau này khi bà ta trở thành y tá, gặp được chồng của bệnh nhân mà mình đang chăm sóc – Thẩm Vân Phong. Người đàn ông ấy đẹp rạng ngời như một thiên thần, gã vừa có tiền vừa có sắc lại có cả dáng người, vợ thì bị bệnh nặng, đây chính là cơ hội của bà ta rồi còn gì nữa.

Vì vậy, Sở Liên đã câu dẫn Thẩm Vân Phong.

Sau khi yêu đương với gã, một ngày nọ, bà ta đột nhiên nói với Thẩm Vân Phong hệt như bị bỏ bùa, rằng trước kia bản thân đã từng sinh con, rõ ràng không phải là như vậy mà! Bà ta căn bản không hề sinh ra ai cả! Nhưng mà cái miệng của bà ta cứ như bị mất khống chế vậy.

Ngay lúc Sở Liên đang tuyệt vọng, Thẩm Vân Phong lại bày tỏ rằng gã cũng không để ý, người gã yêu chính là bà ta và cũng chấp nhận quá khứ của bà ta. Từ đó trở đi, Sở Liên đã hoàn toàn sa ngã.

Sau đó thì Giai Giai xảy ra chuyện, cần dòng máu của những người ruột thịt mới có thể ngăn cản tai họa bệnh tật, Sở Liên mới nghĩ tới con quái vật kia.

Bà ta một mực âm thầm để ý, con quái vật này với người bình thường giống nhau như đúc, không có chỗ nào khác cả, chẳng qua là phương thức ra đời có chút quái dị. Nó được Lâm Tự Thu nuôi lớn, mà Lâm Tự Thu lại đột ngột mất tích, còn có ai thích hợp hơn so với con quái vật này chứ?

Khi đó, Sở Liên có một trực giác rất kỳ lạ, bà ta thậm chí còn không biết tại sao mình lại có loại trực giác này, nhưng bà ta có thể khẳng định rằng — người đàn ông áo đen đáng sợ kia chắc chắn đã chết.

Lâm Tự Thu lại mất tích, cho dù bà ta đối xử với Lâm Dĩ Mạt thế nào thì cũng không sao cả.

Bây giờ, Sở Liên cuối cùng cũng nhớ lại cái cảm giác sợ hãi sâu tận xương tủy đó...

Mà cái loại sợ hãi này, bà ta có thể cảm nhận được ở trên người của Lâm Tự Thu.

Ngay cả cái cảm giác không thể nào nói ra khỏi miệng này đều giống nhau như đúc, khiến Sở Liên gần như run rẩy mà suy đoán: Lâm Tự Thu đã mất tích và trở lại kia, chẳng lẽ chính là người đàn ông áo đen năm đó?!

Sự tuyệt vọng bao trùm, khiến tinh thần bà ta căng thẳng đến co giật, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Chúng ta sẽ chết, chúng ta sẽ chết, sẽ chết...”

“Mày câm mồm lại cho tao!” Cả người bà Thẩm run rẩy nhưng không dám cử động, vừa rồi lúc bị đong đưa có nghe được tiếng cót két của dây thừng, mụ ta vốn đã rất sợ hãi, không khác gì Sở Liên. Khi nghe rõ ràng những lời bà ta nói liền hung hăng mà mắng: “Có chết thì cũng là mày chết, gia đình bọn tao sẽ sống tiếp, sẽ sống tốt cho mày coi!”

Nói xong, bà Thẩm lại đem hy vọng gởi gắm vào chồng và con trai: “Sùng Hoa, Vân Phong, ông và con mau nghĩ cách đi!”

Sắc mặt Thẩm Vân Phong phờ phạc, cố gắng ngẩng đầu nhìn lên, nhưng cũng chỉ phí thêm sức. Thẩm Sùng Hoa dù gì cũng đã sống hơn nửa đời người, ông ta ngược lại khá bình tĩnh: “Đừng lo lắng, dây thừng này là loại dây thừng ni lông rất chắc chắn, nút thắt trên người chúng ta cũng là kiểu thắt nút đặc biệt khi leo núi, chỉ cần chúng ta không cử động lung tung, thì sẽ không có nguy hiểm gì nhiều. Bên dưới kia còn có nhiều người như vậy, chắc sẽ có người báo cảnh sát. Cảnh sát và đội cứu hoả sẽ sớm đến cứu chúng ta thôi.”

“Nhắm mắt lại, đừng nhìn xuống phía dưới nữa.”

Bà Thẩm được chồng an ủi, run run rẩy rẩy mà nhắm hai mắt lại, trong miệng còn bắt đầu niệm kinh Phật.

“Ba, ba có nghe thấy tiếng gì không?” Lúc này, Thẩm Vân Phong khàn giọng nói.

Cót két… cót két…

Một tiếng động vang lên cùng với tiếng gió rét lạnh thét gào rơi vào trong lỗ tai mọi người Thẩm gia, dây thừng của Sở Liên ngắn hơn một chút, cao hơn hẳn Thẩm Vân Phong, bà ta thét chói tai: “Vân Phong, dây thừng của anh sắp đứt rồi!”

Thẩm Vân Phong mặt xám như tro tàn, hoàn toàn nói không ra lời.

Trên quảng trường có khá nhiều máy đang phát sóng trực tiếp, có thiết bị chuyên nghiệp, cũng có cả thiết bị thô sơ, nhưng là đều do cách hiện trường quá xa nên hình ảnh phát sóng trực tiếp bị mờ, kể cả hình ảnh từ truyền thông cũng vậy.

Nhưng rất nhanh đã có người phát hiện ra rằng có một kênh livestream chẳng những quay được hình ảnh rõ nét mà còn ở vị trí rất gần với mấy người nhà họ Thẩm. Đây rõ ràng là được quay từ drone, vị trí lại cực kì đẹp mắt, có thể thấy rõ biểu cảm của các thành viên, còn có thể nghe được tiếng trò chuyện của bọn họ.

Đây là vị đại thần nào!

Trâu bò như vậy.

Hội khán giả ăn dưa có một sự xúc động đến từ sâu trong nội tâm.

Càng ngày càng có nhiều người tràn vào coi ở kênh livestream này.

Khi nghe được giọng nói của Sở Liên, bình luận trên màn hình điên cuồng réo lên là “đồng đội heo”.

Bản thân tình huống này cũng đã đủ đáng sợ rồi mà bà ta còn hét lớn như thế, cứ như là sợ người ta không biết được á.

Màn hình xoay tròn rồi zoom lại, ngay sau đó người xem thấy được sợi dây đang treo Thẩm Vân Phong đã bắt đầu đứt đoạn ở giữa, nhìn có vẻ sẽ không thể giữ được lâu, chỉ trong thời gian ngắn dây sẽ đứt lìa, và nếu người bị rơi xuống mà nói... 200m lận đó...

“Cảnh sát và đội cứu hoả tại sao còn chưa đến nữa.”

“Nhìn kinh khủng quá.”

“Cái điều mà tôi tò mò nhất là, làm sao mà có thể treo người ta lên tận chỗ này vậy trời?”

“Đúng đúng đúng, tôi cũng muốn hỏi điều này! Cái thao tác treo nhà họ Thẩm lên trên đây không khoa học chút nào! Trừ khi người đó có thể bay!”

“Tôi cũng vừa nghe một nhà ăn dưa khác nói, mấy người Thẩm gia hình như là đột nhiên xuất hiện ở chỗ đó, tháp đêm mấy hôm nay mặc dù không mở cửa tiếp đón khách bên ngoài, nhưng quảng trường Thanh Vân lúc nào cũng có người mà, quỷ dị thật đấy!”

“Sẽ không phải là bị ma quỷ trả thù chứ? Người nhà này đã làm chuyện gì thất đức rồi hả?”

“Mấy tháng trước còn có tin tức đó, biệt thự Thẩm gia bị sét đánh sập ngay giữa ban ngày ban mặt. Tôi hiểu rồi, nhất định là họ làm chuyện trái với lương tâm nên giờ mới bị trả thù nè!”

...

Đúng như Tương Nghi đã nói, Lâm Dĩ Mạt cũng đang xem trực tiếp ở kênh livestream.

Sau khi thắp hương cho “mẹ ruột Sở Yên” xong, Lâm Dư Thu liền kéo cô ra ngồi ở ghế sô pha, dùng điện thoại đăng nhập vào một kênh livestream phát sóng trực tiếp, Lâm Dĩ Mạt tưởng là vẫn còn đang xem phim, ngẩng đầu lên một cái liền thấy cảnh người nhà họ Thẩm bị treo lơ lửng ở giữa không trung.

Nhìn thấy toà kiến trúc, cô liền biết rõ bọn họ đang bị treo ở chỗ nào.

Lâm Dư Thu có vẻ rất hài lòng với những gì nhìn thấy trong màn hình, thấy Lâm Dĩ Mạt cau mày, anh liền dịu dàng nói: “Chẳng qua là cho bọn họ một bài học nhỏ thôi, sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng đâu.”

Lâm Dĩ Mạt cau mày không phải là vì chuyện bọn họ bị treo lơ lửng như kia, mà là —

“Chỗ này nổi bật quá, sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người...” Cô còn chưa nói xong thì màn ảnh đã chuyển động, cô nhìn thấy cả “một biển người” đang đứng tấp nập trên quảng trường.

“...” Yên lặng.

“Nổi bật như vậy mới có thể dạy cho bọn họ bài học nhớ đời được.” Lâm Dư Thu hời hợt đáp.

“Lỡ như bị phát hiện...” Loại tin tức này nhất định sẽ khiến cảnh sát chú ý.

“Tương Nghi với Li Tâm làm việc mà, bé cưng cứ yên tâm đi.”

Lâm Dĩ Mạt: “???”

Li Tâm cũng tham gia cơ á?

Lâm Dư Thu khẽ giải thích: “Con mèo ngứa mắt kia cũng may còn có chút tác dụng đấy.”

Tương Nghi đang điều khiển máy bay không người lái do Li Tâm biến thành.

Đó là lý do vì sao chất lượng hình ảnh lại rõ nét như vậy, hơn nữa “ống kính” còn có thể linh hoạt chuyển động, làm âm thanh và hình ảnh được đồng bộ hoá.

Hơn nữa, những gì mà các người xem khác coi được qua kênh livestream đều là hình ảnh đã qua cắt ghép edit, mà những gì Lâm Dĩ Mạt thấy thì phong phú nhiều — Li Tâm xoay “ống kính” một cái, để Lâm Dĩ Mạt có thể thấy được Tương Nghi trong đám đông, bên cạnh còn có Lâm 13 cùng Lâm 3 tuổi.

Hai cái nick phụ kia cũng ở đấy cơ á!

Lâm Dĩ Mạt nặng nề mà che mặt, rất là lo lắng cho tính tình trong tương lai của hai cái nick phụ, thật sự là cứ như vậy sẽ không làm hư bọn họ à?

Ống kính lần nữa chuyển cảnh đến chỗ mấy người của Thẩm gia.

Sau khi nghe xong “câu chuyện tình yêu của ba mẹ”, nhìn lại Sở Liên, Lâm Dĩ Mạt đã có thể dùng tâm tình bình thường đối mặt với bà ta.

Cô rất ghét Sở Liên.

Sự tương phản trong việc Sở Liên có thể vì Thẩm Giai Giai mà móc tim móc phổi và thái độ vô tình lạnh nhạt của bà ta đối với cô thực sự quá mức mãnh liệt. Là một người mẹ, Sở Liên có thể vì con gái mà dốc hết sức lực, nhưng lại đối xử với đứa con gái khác tàn nhẫn đến cùng cực.

Tại sao ư?

Cho tới bây giờ trong tiềm thức của Lâm Dĩ Mạt, đáp án cho vấn đề này vẫn luôn ám ảnh cô.

Với lời giải thích của Lâm Dư Thu và bằng chứng từ hệ thống, tất cả mọi chuyện cũng đều có lý do rồi.

Sở Liên và cô tuy rằng cũng có quan hệ huyết thống, nhưng lại không phải là mẹ con, đã không phải ruột thịt thì làm sao có thể yêu cầu đối phương đối xử tốt với mình được cơ chứ.

Tầm mắt từ trên người Sở Liên dời đi, hướng về phía Thẩm Vân Phong.

Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy gã sau khi rời khỏi Thẩm gia — lần trước là khi Lâm Dư Thu mang Lâm Dĩ Mạt đến bệnh viện tìm Thẩm gia tính sổ. Thẩm Vân Phong ở trong phòng, mà căn bản là Lâm Dĩ Mạt cũng không nhìn thấy, vì ngay sau đó cô bị ba ruột điểm huyệt đến choáng váng. Toàn bộ quá trình đó Lâm Dĩ Mạt đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì thấy màn tráo người của Lâm Dư Thu và Lâm Tự Thu.

Nhìn thấy vẻ ngoài của gã cũng tiều tụy như Sở Liên, không thể không nói, giá trị hạnh phúc của cô tăng lên vèo vèo~~

Lâm Dư Thu rất nhạy bén, lập tức cảm giác được sự thay đổi cảm xúc của con gái, so với lúc đối mặt với Sở Liên còn mãnh liệt hơn hẳn.

Anh thản nhiên ung dung mà nhắm mắt lại, cũng không hỏi bất kì điều gì.

Trong khu bình luận tràn ngập về các loại thiên ma quỷ quái làm Lâm Dĩ Mạt có chút chột dạ.

Khoan đã, nói không chừng Hứa Tri Ngô cũng đang xem livestream.

Hứa Tri Ngô với thân phận là người bảo vệ Trái Đất, nếu anh ta nhìn thấy kênh phát sóng trực tiếp, hoặc là mấy người ông Trần nhìn thấy, nhất định sẽ đoán được chuyện này là do Lâm Tự Thu làm...

Điện thoại reng lên.

Lâm Dĩ Mạt lấy điện thoại ra nhìn.

“...”

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới thiệt nè.

Cuộc gọi từ Hứa Tri Ngô gọi tới.

Lâm Dĩ Mạt đột nhiên có cảm giác căng thẳng như khi bị giáo viên chủ nhiệm mời phụ huynh. Ủa không đúng nha, lúc giáo viên chủ nhiệm Lưu Kiện Quốc tìm cô nói chuyện, cô cũng đâu có hồi hộp chút nào đâu.

“Ba ba, ba mau bảo mấy người Tương Nghi bọn họ dừng tay lại đi.”

Lâm Dĩ Mạt hít sâu một hơi, bắt máy Hứa Tri Ngô.

“Con nhóc kia, lần này mấy vị Lâm tiên sinh nhà em ra tay có phải hơi bị ầm ĩ quá rồi không hả?” Giọng nói lười biếng của Hứa Tri Ngô truyền đến.

Lâm Dĩ Mạt còn chưa kịp lên tiếng, điện thoại đã bị Lâm Dư Thu lấy đi, anh đặt bên cạnh rồi mở loa ngoài, nhàn nhạt nói: “Thầy Hứa, có chuyện gì không?”

Hứa Tri Ngô dừng lại, chính xác gọi một tiếng: “Lâm Tam tiên sinh.”

Lâm Dĩ Mạt vô cùng tò mò và ngưỡng mộ... Hứa Tri Ngô làm sao chỉ cần nghe qua giọng nói đã đoán được ai là Lâm Tự Thu mà ai là Lâm Dư Thu vậy ta?

Phải biết rằng âm giọng của hai người họ giống nhau như đúc, nếu không thì lúc hai người họ thay phiên nhau đi dạy ở trường đã sớm bị nhận ra rồi.

Lâm Dĩ Mạt có thể phân biệt được sự khác nhau là do bản năng.

“Anh và Lâm Tứ tiên sinh đã cùng thỏa thuận với chúng tôi rồi, anh sẽ không quên chứ?”

Lỗ tai Lâm Dĩ Mạt dựng lên.

Lâm Tự Thu size lớn có thoả thuận với Hứa Tri Ngô?

Sao cô không biết gì hết vậy.

Lâm Dư Thu hỏi ngược lại: “Chúng tôi vi phạm thỏa thuận hồi nào?”

Hứa Tri Ngô nhướng mày.

Nếu như nói sau khi Lâm Dĩ Mạt nhập học mới biết Lâm Dư Thu và Lâm Tự Thu hoán đổi vị trí, chờ Lâm Dư Thu tỉnh lại mới biết rõ được chân tướng. Thì ngay từ đầu, Hứa Tri Ngô đã biết chuyện Lâm Dư Thu bị Lâm Tự Thu tráo đổi.

Vẻ bề ngoài có thể giống hệt nhau, nhưng tu vi và khí tức lại không thể thay đổi được.

Đặc biệt là Hứa Tri Ngô cũng đã từng là đại lão.

Hồi đó anh ta cũng đã từng trò chuyện cùng Lâm Tự Thu và Lâm Dư Thu, nhưng lại có cảm xúc hoàn toàn bất đồng.

Một người thì ôn hòa, một người thì điên cuồng.

Tu vi của Lâm Tự Thu cao thâm, cao đến mức chỉ kém một chút là trực tiếp phi thăng rồi. Lúc trở lại còn mang theo cái người tên Tiêu Hàng kia, trong tinh thần giới còn nuôi đủ các loại sinh vật. Cả đám người Hứa Tri Ngô cộng lại cũng không đủ cho Lâm Tự Thu nhét kẽ răng, nhưng Hứa Tri Ngô vẫn nói chuyện cùng bọn họ và đưa ra một thoả thuận.

Không thể ỷ vào tu vi mà tùy ý phá huỷ quy luật sinh tồn của Trái Đất — đặc biệt là không thể lạm sát người vô tội.

Mặc dù nếu Lâm Tự Thu thật sự làm như vậy, anh ta cũng không thể ngăn được.

Bản thân Lâm Tự Thu cũng là người Trái Đất nên chắc hẳn là hắn có thể ràng buộc chính mình, điều mà Hứa Tri Ngô lo lắng là Lâm Dư Thu.

Lâm Tự Thu cam kết với Hứa Tri Ngô sẽ kiềm chế Lâm Dư Thu lại.

Bọn họ còn thoả thuận rất nhiều điều lệ, ngoài việc cảm ơn anh ta bằng không ít đan dược bên ngoài vì đã giúp đỡ bé cưng lúc trước ra, Lâm Tự Thu còn đưa cho bọn họ rất nhiều thứ khác để cảm ơn những người ngoại lai này sau khi đến Trái Đất, chẳng những không cướp đoạt nơi này, mà ngược lại trở thành những người bảo vệ Trái Đất.

Phần ý chí này thật đáng để người khác khâm phục.

Thành thật mà nói, hành động đem người nhà họ Thẩm treo lên tháp đêm của Lâm Dư Thu quả thật không hề vi phạm bất kì thoả thuận nào: vừa không sát sinh, cũng không hành hạ.

Chẳng qua là nó thu hút quá nhiều sự chú ý mà thôi.

Giờ lại nghe giọng điệu của Lâm Dư Thu, muốn cùng anh nói trái phải đen trắng thì rõ ràng là không có tác dụng.

Hứa Tri Ngô gọi điện thoại cho Lâm Tự Thu đầu tiên, nhưng không có ai bắt máy cả, cho nên mới phải gọi cho Lâm Dĩ Mạt — lý do vì sao không gọi cho Lâm Dư Thu á, là bởi vì biết rõ “lý luận” với anh là vô dụng.

Không phải là Hứa Tri Ngô đồng tình với người nhà họ Thẩm, anh ta cũng không có nhiều thiện cảm như vậy, chẳng qua là chỗ treo người quá mức lộ liễu, sẽ khiến dư luận xôn xao. Trí tưởng tượng của công chúng là vô biên, không ít người trên mạng sẽ hướng thần dựa quỷ, dễ gây ra hoảng loạn.

Dù có muốn dạy dỗ người Thẩm gia đi chăng nữa, cũng không cần gióng trống khua chiêng như vậy, im ỉm mà làm không tốt sao?!

Đã nói là kiềm chế Lâm Dư Thu lại cơ mà!

Hứa Tri Ngô nghĩ rằng chuyện này là do Lâm Dư Thu làm, Lâm Tự Thu cũng không tham dự vào, nào ngờ cũng do Lâm Tự Thu sau khi tức giận đã ngầm đồng ý.

Các ông bố luôn luôn “hồ đồ” trong những chuyện liên quan đến con gái bảo bối của mình.

“Lâm Tam tiên sinh, mối quan hệ giữa nhà họ Thẩm và Dĩ Mạt cũng không phải là bí mật gì, anh hẳn cũng hiểu rõ sức ảnh hưởng của cư dân mạng. Chuyện này càng nháo lớn, càng dễ ảnh hưởng đến con bé hơn. Bây giờ đã qua gần một tiếng rồi, mục đích trừng phạt cũng đã đạt được rồi, tại sao anh chưa dừng lại nữa?”

Lâm Dĩ Mạt nghĩ rằng những gì Hứa Tri Ngô nói rất hợp lý, nên cô dùng sức gật đầu thật mạnh.

“Muộn rồi.”

Lâm Dư Thu nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía kênh phát sóng trực tiếp.

Lâm Dĩ Mạt cũng nhìn theo, Sở Liên thét chói tai, dây thừng treo Thẩm Vân Phong đứt phực một cái, cả người rơi thẳng xuống dưới.

Đám đông ở quảng trường bùng nổ.

Rơi xuống thật rồi!

Nhưng mà ngay tại khoảnh khắc khi Thẩm Vân Phong chỉ cách mặt đất tầm 1m, thân thể của gã đột ngột khựng lại một cách quỷ dị chừng hai giây, điều này làm giảm hẳn đi lực rơi xuống, cuối cùng thì gần như là nhẹ nhàng mà rơi xuống đất.

Mọi người đang chứng kiến ở hiện trường và người xem ở kênh phát sóng trực tiếp:???

Đang rơi tự do mà còn có thể dừng lại kiểu đó nữa hả?!

Điều này không khoa học tí nào luôn á.

Sở Liên và 2 người khác vẫn đang bị treo trên đỉnh tháp đêm, bọn họ cách mặt đất tận 200m, nên không thể nhìn thấy cảnh cơ thể Thẩm Vân Phong khựng lại trước khi rơi xuống, ở trong mắt họ, Thẩm Vân Phong đã chết.

Sở Liên đờ đẫn mấy giây, cơ thể lắc lư: “Tôi biết mà, chúng ta không sống được, không sống nổi nữa...”

Vừa dứt lời, 3 sợi dây lần lượt đứt rời, rơi từ trên cao xuống như mít rụng, cũng giống hệt như lúc nãy khựng lại khi chỉ cách mặt đất 1m, sau đó lại rơi mạnh xuống đất, thậm chí ngay cả dây thừng đang trói ở tay chân cũng nứt ra.

Người chung quanh do dự chần chờ, một giây sau, liền nhìn thấy này mấy người này xoay người từ dưới đất ngồi dậy, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt choáng váng vì sợ ra thì không nhìn thấy vết thương nào cả.

Người đứng gần đều có thể thấy rất rõ ràng, người nhà họ Thẩm trước khi chạm đất đều bị khựng lại ở giữa không trung. Nếu chỉ có một người nhìn thấy còn có thể nói là hoa mắt, nhưng mà mọi người đều nhìn thấy thì sao!

Chẳng lẽ thật sự là hiện tượng linh dị???

Không thể nào.

“Chuyện này có kỳ quá không vậy?!”

“Thiên linh linh địa linh linh, tôi là người tin tưởng khoa học!”

“Khi đó tôi đang ở hiện trường nè, cách nơi bọn họ rơi xuống rất gần luôn á. Lúc bọn họ rơi xuống, tôi thật sự cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua! Lạnh đến thấu xương, tuyệt đối không lừa gạt các người đâu!”

“Tui thấy bọn họ giống như đang ở trên lưng quỷ hồn rồi mà còn được cứu... Có ai là đạo sĩ không, mau tới trừ tà đi nè!”

“Ma quỷ gì ở đây, các người nghĩ quá nhiều đấy, nói không chừng là có vị đạo sĩ cao tay nào đó đang đi dạo chơi phiêu bạt tiện tay tới giải cứu nhà bọn họ thôi.”

“...”

Vì người Thẩm gia rơi xuống mà không bị thương chút nào, dẫn đến lượt xem bùng nổ đến tận mấy trăm vạn. Kênh phát sóng trực tiếp đột nhiên kết thúc làm quần chúng ăn dưa hết sức tiếc nuối, hóng hớt cũng không kìm nổi sự nhiệt tình. Còn có những kênh khác cũng phát sóng trực tiếp, chất lượng hình ảnh không tốt, màn hình còn rung rung lắc lắc nhưng mà cũng không sao cả, chỉ cần có chuyện để hóng tiếp là được rồi.

Việc này nhanh chóng được quần chúng ăn dưa online đưa lên hot search của các nền tảng giải trí lớn, lượng truy cập càng nhiều thì sức chú ý càng cao.

Toàn bộ giang cư mận được dịp thảo luận sôi nổi.

...

“Kết thúc rồi.” Lâm Dư Thu lịch sự lễ phép nói với Hứa Tri Ngô ở đầu bên kia điện thoại: “Cậu còn gì muốn nói nữa không?”

Hứa Tri Ngô cũng không thức thời cúp máy trước, ngược lại, anh ta dùng giọng điệu lịch sự nói: “Lâm Tam tiên sinh, tôi muốn nói chút chuyện với Dĩ Mạt, phiền anh chuyển điện thoại cho em ấy với.”

Lâm Dĩ Mạt vội vàng lên tiếng: “Thầy Hứa, em ở đây.”

Biểu hiện rằng điện thoại đang được mở loa ngoài.

“Dĩ Mạt, em ra chỗ khác một chút được không, anh có chút chuyện muốn nói riêng với em.” Anh ta nhấn mạnh hai chữ “nói riêng”.

“Được ạ.” Lâm Dĩ Mạt cầm điện thoại lên, tắt loa ngoài, đặt điện thoại ở bên tai, đi ra ban công dưới ánh mắt của Lâm Dư Thu: “Thầy Hứa, có thể nói được rồi.”

Hứa Tri Ngô muốn cười cũng không được: “Còn thực sự tin là anh có chuyện riêng muốn nói cùng em à? Anh cố ý nói như vậy với ba em thôi.”

Lâm Dĩ Mạt: “...” Thầy vui vẻ là được rồi.

“Chậc chậc, nếu không phải tu vi của anh bây giờ bị thụt lùi, thì với cái tính khí này của ba em đã sớm bị anh đè xuống đánh cho một trận rồi.”

Lâm Dĩ Mạt vẫn hướng về phía ba ba nhà mình, không nhịn được nói: “Cũng chưa chắc là thầy đã đánh được ba em.”

Cô nhìn về hướng phòng khách, Lâm Dư Thu đang cúi đầu bấm điện thoại, không chú ý đến phía bên này, Lâm Dĩ Mạt hạ thấp giọng: “Thầy Hứa này, em phải nhắc nhở thầy một chút, thầy nói mấy lời như vậy, có thể ba em sẽ đến tận cửa tìm thầy để thảo luận đó nha.”

Kể cả tu vi của Hứa Tri Ngô không bị thụt lùi, cô vẫn cảm thấy anh ta nhất định không đánh lại Lâm Dư Thu, nhỡ đâu bị Lâm Dư Thu đánh, đến lúc đó cô vẫn phải nể tình mà đi nói giúp nữa.

“Em chắc chắn là anh không thắng được ba em à?”

Lâm Dĩ Mạt do dự khi thấy anh ta nói đến mức tự tin như vậy, nếu mà là Lâm Tự Thu, ngược lại càng thêm chắc chắn Hứa Tri Ngô sẽ đánh không lại...

Mà thôi quên đi.

Dù sao thì cô cũng vẫn đứng về phía ba mình.

“Đúng nha, chắc chắn là thầy sẽ không thắng được.” Cô nói với vẻ chém đinh chặt sắt.

Hứa Tri Ngô: “...”

Lâm Dư Thu đang cắm đầu bấm điện thoại trên ghế sô pha khẽ cong khóe miệng.

Anh gửi một tin nhắn cho Lâm 13: [ Quay về đi. ]

Ỷ vào việc người không có ở trước mặt, Lâm 13 trả lời với một biểu tượng cảm xúc tương đối khiêu khích: [ Ông tự qua đây đi. jpg ]

Lâm Dĩ Mạt trò chuyện vài câu với Hứa Tri Ngô, anh ta vẫn còn có chuyện cần làm nên đã kết thúc cuộc gọi, cô phát hiện điện thoại tự động hiện ra một số tin tức, trong đó có tin liên quan đến việc người nhà họ Thẩm bị treo trên đỉnh tháp đêm, sau khi dây thừng bị đứt, rơi xuống mà vẫn còn sống một cách kỳ lạ.

Lâm Dĩ Mạt: “...”

Cô ấn vào xem, có mấy cái hình ảnh động, cho thấy tình huống của Thẩm gia khi bị khựng lại giữa không trung trước khi nặng nề đập xuống đất.

Lại nhìn vào phần mô tả của tin tức đó, sao mà viết khoa trương dữ dị chời.

Còn có cả phần tiếp theo nữa, nói cái gì mà sau đó người của Thẩm gia đã được đưa đi bệnh viện, nhìn biểu hiện thì chắc là ba hồn bảy vía bị dọa cho lên mây rồi.

Cũng có người nói rằng Thẩm gia bình an vô sự không có chút thương tích nào, chắc là bị ai đó đùa dai thôi. Nhiều người cùng nhau hóng hớt như vậy, đương nhiên cũng sẽ có người vạch trần chuyện Thẩm gia, nhưng những bài viết có liên quan đến chuyện vạch trần nhà họ Thẩm đều bị xóa rất nhanh chóng. Dần dần, mọi người càng chú ý đến bản chất vấn đề hơn — ví dụ như tại sao mà họ lại bị treo lên đó? Treo bằng cách nào?

Một ít người mê trinh thám và người giỏi hội hoạ đã vẽ ra sơ đồ mặt bằng của tòa tháp đêm này, rồi đưa ra nhiều suy đoán khác nhau, cuối cùng cho ra kết luận: người treo nhất định phải biết bay, còn phải tàng hình, mới có thể thần không biết quỷ không hay mà treo người ta lên như vậy.

Được rồi.

Vì vậy, làn sóng dư luận lại phát triển theo hướng linh dị thần quái.

Trên mạng có bao nhiêu náo nhiệt thì Thẩm gia có bấy nhiêu khốn khổ.

Trừ Sở Liên ra, ba người khác đều khiếp sợ và hoang mang hệt như cư dân mạng bây giờ, là ai đã treo bọn họ lên đó? Làm sao mà treo lên? Người đó làm cách nào để bọn rơi vào trạng thái hôn mê như vậy?

Cảnh sát cũng đến hỏi, kết quả hỏi gì cũng chỉ nhận được hai chữ không biết.

Sở Liên biết nhưng không thể nào nói ra được, trong lòng thậm chí còn vui mừng — Lâm Tự Thu không giết bọn họ!

Sau khi điều tra và theo dõi, tất cả mọi thứ đều bình thường.

Các chú cảnh sát bắt đầu hoài nghi nhân sinh, lại nhìn cư dân mạng sôi nổi cố chấp với các loại suy đoán, thêm việc có cả hình ảnh và video ở hiện trường, bọn họ sắp tin tưởng đây là sự kiện linh dị rồi đó!

...

Lâm 13 và Lâm 3 tuổi cùng trở về.

Lâm Dư Thu khẽ nói: “Chủ ý của ai?”

Hai cái nick phụ, Tương Nghi, Li Tâm đều hiểu ý của Lâm Dư Thu — là người nào đã nghĩ ra cái ý tưởng “để nhà họ Thẩm rơi xuống” này.

Lâm 13 vô cùng sảng khoái mà chỉ về phía Lâm 3 tuổi.

Lâm 3 tuổi cũng cực kì nhanh nhẹn chỉ Lâm 13.

Lâm 13:...?

Để cho 4 người nhà họ Thẩm rơi xuống chính là ý tưởng của Lâm 3 tuổi, lúc đề xuất bé còn thề son thề sắt rằng nó tốt hơn cái vụ “đong đong đưa đưa” nhiều.

Vậy nên Tương Nghi đã tiếp nhận lời đề xuất của Lâm 3 tuổi.

Lâm 3 tuổi luôn rất tự hào về bản thân, ánh mắt không ngừng nhìn Mạt Mạt.

Nên bé phải đem cái nồi này úp lên đầu Lâm 13 mới được! =)))

Bé muốn giữ hình tượng đẹp đẽ của mình trong lòng Mạt Mạt ~

Lâm Dĩ Mạt đang ngồi trên ghế sô pha nhìn cảnh này: “...”

Lâm Dư Thu nhìn thấy hai cái nick phụ đánh nhau tới nơi rồi, lại còn ngồi nhìn để mặc cho hai người đánh, hoàn toàn không có ý định muốn tách họ ra, cô vừa buồn cười vừa bất lực mà thở dài.

Lâm Dĩ Mạt đột nhiên đứng dậy, hét một tiếng với khí thế vang vọng cả núi sông: “Ba ba!”

Lâm 13 đang nhéo má Lâm 3 tuổi, hai người đều đồng thời dừng lại, cùng với Lâm Dư Thu ngước ánh mắt vô tội nhìn về phía Lâm Dĩ Mạt.

“...”

Lâm Dĩ Mạt trịnh trọng giáo dục nhóm người Lâm Tự Thu: “Bây giờ khắp nơi trên mạng đều đang đồn ầm lên, bởi vì mọi người treo họ ở nơi nổi bật quá đấy, còn hành động lạ lùng nữa!”

Dừng một chút, cô lại hơi chột dạ mà bổ sung thêm: “Vậy nên là, lần sau mọi người nhớ treo ở chỗ nào đó hoang vắng chút nha.”

—– ngoài lề —–

Trôi: Cảm ơn các chị em đã giữ cột sống khoẻ mạnh để gồng gánh cái truyện này  Nhìn số từ chương nản ói ( 10534 từ)