Lần đầu tiên nhìn thấy Sở Liên sau một khoảng thời gian dài, Lâm Dĩ Mạt suýt nữa không nhận ra bà ta.
So với hình ảnh phu nhân nhà giàu ăn diện đẹp đẽ hồi mấy tháng trước, lúc này Sở Liên xuất hiện trước mặt Lâm Dĩ Mạt trông tiều tụy phờ phạc thấy rõ, cho dù có trang điểm kỹ cũng không che được quầng thâm đậm màu và tơ máu trong mắt.
Dường như chỉ trong thời gian ngắn bà ta đã già đi mười tuổi.
Vì Thẩm Giai Giai, Sở Liên đúng là đã trở thành một người mẹ không chê vào đâu được.
Hôm nay hai Lâm Tự Thu lớn có việc nên không ở nhà, Lâm Tự Thu còn dắt theo Lâm 13 và Lâm 3 tuổi, trong nhà chỉ còn lại mình Lâm Dĩ Mạt.
Buổi trưa, mặt trời treo lơ lửng trên đầu, Lâm Dĩ Mạt bỗng dưng có cảm hứng nên cầm bảng vẽ xuống dưới lầu vẽ phác họa.
Cô dựa vào một cái cây, nhẫn nại cầm bút viết viết vẽ vẽ, bầu không khí vốn đang yên bình, thoải mái bị Sở Liên thô bạo phá vỡ.
Đặc biệt là những gì bà ta nói ――
Lâm Tự Thu không phải ba của cô?
Người bình thường sẽ không tùy tiện tin những lời như vậy, huống chi quan hệ cha con giữa cô và nhóm Lâm Tự Thu đã được hệ thống xác minh rồi.
Lâm Dĩ Mạt không muốn bị mỏi cổ vì cứ phải ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối diện. Cô đặt bảng vẽ xuống rồi đứng lên, khẽ cụp mắt, đối mắt với Sở Liên: “Tôi khá tò mò đấy, sao bà lại tìm đến đây?”
Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Lâm Dĩ Mạt, Sở Liên bỗng sững người. Bà ta chợt nhận ra, chẳng biết tự bao giờ, cô bé con bà ta có thể tùy tiện quát mắng đã cao hơn bà ta rất nhiều. Ngoại trừ khuôn mặt đó, mọi thứ đều khiến bà ta cảm thấy xa lạ đến cùng cực, cứ như thể Lâm Dĩ Mạt trước kia và bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng bà ta nhanh chóng tỉnh táo lại.
Sở Liên nhớ tới mục đích hôm nay bà ta đến tìm Lâm Dĩ Mạt.
Bây giờ, chỉ có Lâm Dĩ Mạt mới có thể cứu Giai Giai.
Họ đều rất rõ ràng, nếu bảo Lâm Dĩ Mạt cứu Thẩm Giai Giai, cô chắc chắn sẽ không đồng ý, đã không nhờ cậy được thì phải đổi biện pháp khác.
Vì con gái, Sở Liên sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.
“Mày đừng có hỏi sao tao tìm được mày.” Sở Liên hít sâu một hơi, đè nén sự lo lắng trong lòng: “Mặc kệ mày có nhận tao làm mẹ hay không, nhưng xét về huyết thống, tao là mẹ ruột mày. Mối quan hệ giữa chúng ta không phải là thứ mày có thể dùng một câu không thừa nhận là có thể xóa bỏ.”
“Không có tao thì mày cũng không tồn tại trên đời này. Chính tao đã đưa mày đến thế giới mày, cho mày sự sống! Sau khi Lâm Tự Thu mất tích, cũng là một tay tao nuôi nấng mày. Dù mày có ghét tao đến đâu đi chăng nữa thì những việc này mày không thể phủ nhận được!”
“Bây giờ chuyện đã tới nước này, nói trắng ra xét về mặt huyết thống, mày là chị ruột của Giai Giai, mày có nghĩa vụ phải cứu Giai Giai!”
“Hơn nữa, mày chính là người gây ra bệnh của Giai Giai!” Nhắc tới Thẩm Giai Giai, lại nghĩ đến hình ảnh con gái mình nằm đau đớn trên giường bệnh, trong mắt Sở Liên dâng lên hận ý, tâm tình lại trở nên kích động, cao giọng nói: “Là mày hại Giai Giai phải vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên, làm hại con bé phải chịu khổ trong đó, làm cho nó mắc bệnh ung thư máu, tất cả là tại mày!”
“Mày là chị ruột của nó! Sao mày có thể nhẫn tâm khiến nó chịu khổ như vậy! Sao mày có thể tàn nhẫn độc ác đến thế!”
… Trạng thái tinh thần của Sở Liên rõ ràng là không ổn. Lâm Dĩ Mạt vô cảm nhìn người phụ nữ đối diện đang bày ra vẻ mặt điên cuồng, méo mó.
Ngay sau đó, Sở Liên gần như điên cuồng hét lên, run rẩy lấy điện thoại ra, click mở một tấm ảnh, dí vào mặt Lâm Dĩ Mạt: “Tự mày xem đi, xem xem mày hại Giai Giai như thế nào! Con bé chỉ mới mười bốn tuổi thôi!”
Lâm Dĩ Mạt liếc tấm ảnh.
Trong ảnh, Thẩm Giai Giai đau đớn cuộn tròn ở trên giường, thân thể gầy như que củi, còn đâu vẻ kiêu ngạo ương bướng ngày xưa.
Lâm Dĩ Mạt khẽ “À” một tiếng, cực kỳ chân thành nói: “Xin chia buồn nha.”
Vẻ mặt điên cuồng của Sở Liên cứng đờ, nhìn cô, môi run run nói không nên lời.
Nghĩ nghĩ, Lâm Dĩ Mạt tốt tính bổ sung một câu, nhân tiện giúp người phụ nữ kia nhớ lại: “Bệnh này vốn dĩ là của nó, chẳng lẽ bà đã quên năm đó tôi vì chắn tai họa giúp nó mà phải sốt cao một trận, ốm liệt giường mấy ngày rồi sao?”
Cô tiến lên một bước.
Dưới cái nhìn của cô, Sở Liên bất giác lùi lại.
Lâm Dĩ Mạt cười khẽ: “Cơn sốt cao đó đã lấy đi gần như nửa cái mạng của tôi, bà thân là một người mẹ, đã từng chăm sóc tôi chưa? Đã từng quan tâm đến tôi chưa?”
“Không có. Bà chỉ cảm thấy may mà Thẩm Giai Giai không sao, vui đến mức ăn mừng cơ mà.”
“Mà dưới sự ‘dạy dỗ’ cẩn thận của bà, cho dù sốt đến bất tỉnh, tôi vẫn nhớ rõ lời bà nói, một lòng cầu nguyện Thẩm Giai Giai không sao.”
Cô vươn ngón trỏ đặt lên ngực Sở Liên, khóe miệng thiếu nữ cong lên ngọt ngào, giọng nói cũng ngọt như ngâm trong mật.
Chỉ là sự giễu cợt lạnh lùng trong ánh mắt khiến cơ thể Sở Liên bất giác run lên.
“Bà vừa mới nói bà là người đưa tôi tới thế giới này, bà cho tôi sự sống. Nhưng nếu tôi có thể tự chọn mẹ cho mình…”
Sở Liên chỉ cảm thấy ngón tay kia dường như nặng cả ngàn cân, áp lực vô hình ập vào tim khiến bà ta không chịu nổi mà định đánh vào tay Lâm Dĩ Mạt, người sau đã rụt tay về trước khi tay bà ta chạm vào được.
Lâm Dĩ Mạt rút ngón tay, lùi lại hai bước.
Vừa rồi cô ở quá gần Sở Liên, trong lòng cảm thấy rất ghê tởm.
“Cho nên…” Trong đôi mắt đen láy của cô gái không có ý cười hay tức giận, duy chỉ có sự châm chọc: “Tuy rằng ba ba dạy tôi phải lễ phép, nhưng tôi vẫn thật lòng muốn nói với bà một câu, đứa con gái bảo bối Thẩm Giai Giai kia của bà rơi vào kết cục này, không phải là báo ứng sao?”
“Lâm Dĩ Mạt!” Có lẽ là do chột dạ, Sở Liên không thể nào phản bác, cuối cùng trở nên bất đắc dĩ và tức giận.
Nhưng mà nghĩ đến con gái đang đau đớn trên giường bệnh, Sở Liên không khỏi nghiến chặt răng, cố gắng kìm nén cơn giận, chuyển chủ đề: “Mày nghĩ nếu Lâm Tự Thu biết mày không có quan hệ gì với anh ta, anh ta sẽ còn nhận mày sao?”
Nói xong, lại thấy Lâm Dĩ Mạt thờ ơ.
“Mày cảm thấy tao lừa mày?” Sở Liên cười giễu một tiếng, bà ta đánh giá Lâm Dĩ Mạt từ trên xuống dưới: “Lâm Tự Thu mất tích nhiều năm trở về, nhất định sẽ tìm mọi cách bù đắp cho mày, cho mày mọi thứ mày muốn, nên hiện tại mày sống rất tốt nhỉ? Mày muốn mất đi cuộc sống này sao?”
Theo góc nhìn của bà ta, lúc này Lâm Dĩ Mạt hẳn là nên bối rối, sợ hãi, bất an.
Bà ta đã dành thời gian mười năm để nuôi dạy Lâm Dĩ Mạt trở thành một kẻ chỉ biết phục tùng.
Cả khi tính cách Lâm Dĩ Mạt đã thay đổi, khác với khi xưa nhiều thì cô cũng mới bao lớn? Trong xương tủy vẫn còn sự rụt rè nhát gan như cũ thôi.
Cô sẽ sợ Lâm Tự Thu thật sự không có quan hệ gì với mình, sẽ sợ Lâm Tự Thu sau khi biết được chân tướng không cần mình nữa, để phòng ngừa tình huống này xảy ra, Lâm Dĩ Mạt chắc chắn sẽ nghe mình nói, bà ta sẽ lại có thể bắt chẹt Lâm Dĩ Mạt!
Nhưng phản ứng của Lâm Dĩ Mạt từ đầu đến cuối đều khác với tưởng tượng của Sở Liên. Bà ta nói hết lời, Lâm Dĩ Mạt lại phản ứng như thế này, khiến bà ta có cảm giác mình là một vai hề không lên được mặt bàn.
Bởi vì Lâm Dĩ Mạt không hề coi trọng lời nói của bà ta.
“Mày không muốn biết chân tướng về nguồn gốc ra đời của mày sao?!” Sở Liên không đe dọa được thì bắt đầu luống cuống.
Trước khi đến tìm Lâm Dĩ Mạt, bà ta đã thề son sắt với người Thẩm gia. Sở Liên cực kỳ tự tin là mình nhất định sẽ khiến Lâm Dĩ Mạt đồng ý cứu Giai Giai, thậm chí cô còn sẽ an ủi Giai Giai, động viên con bé sẽ khá lên… Nếu Lâm Dĩ Mạt không đồng ý, Giai Giai của bà ta phải làm sao bây giờ!
Bà ta phải khiến Lâm Dĩ Mạt đồng ý!
“Một khi tao nói cho Lâm Tự Thu biết sự thật, cuộc sống hiện tại của mày sẽ biến mất như bọt biển!”
Lâm Dĩ Mạt ngay lập tức hiểu tại sao Sở Liên vừa tới đã nói với cô cái “chân tướng” rằng Lâm Tự Thu không phải ba ruột cô.
Chung quy là muốn cô giấu giếm “chân tướng” vì sợ Lâm Tự Thu biết, để rồi bị Sở Liên dắt mũi.
Lâm Dĩ Mạt “phụt” một tiếng, phá lên cười.
Không phải Sở Liên quá ngu.
Mà là Sở Liên đến bây giờ còn cho rằng, cô là cái con bé ngốc nghếch mẹ nói cái gì là tin cái đó.
Trong lòng vừa động, Lâm Dĩ Mạt đột nhiên hỏi hệ thống: “Cậu có thể giám định quan hệ mẹ con của tôi và Sở Liên không?”
Hệ thống nói với cô, Sở Liên đúng thật là mẹ ruột cô. Hệ thống còn nhấn mạnh rằng từ khi nó trói định với Lâm Dĩ Mạt đã xác định cha mẹ ruột của cô rồi.
Lâm Tự Thu và Sở Liên.
Không có sai.
“Chắc trăm phần trăm chứ?”
Hệ thống: “Đừng có nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của tui!”
Lâm Dĩ Mạt đành phải nhắm mắt lại, che đi nỗi thất vọng lập lòe trong đáy mắt.
Đúng lúc này, ánh mắt cô rơi xuống phía sau Sở Liên, khóe môi khẽ nhếch, nói với Sở Liên đang bày ra vẻ mặt méo xệch: “Vậy bà có thể tự nói với ba tôi, tôi không ngại đâu.”
Sở Liên sững người một lúc, có lẽ là trực giác của phụ nữ, cảm giác ớn lạnh lặng lẽ bao trùm lấy cơ thể bà ta. Bà ta tựa hồ nhận ra điều gì, chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp bóng người như bước ra từ trong tranh.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Dư Thu, cơ thể Sở Liên bất giác run lẩy bẩy, thậm chí trong mắt cũng lộ ra sự sợ hãi, cơ thể càng thành thật muốn chạy trốn.
“Ba ba, bà ấy nhờ con đi cứu Thẩm Giai Giai, không chỉ muốn con hiến máu vô điều kiện cho Thẩm Giai Giai, còn muốn con phải hiến tủy!” Lâm Dĩ Mạt ra vẻ tủi thân kể lại mục đích Sở Liên đến tìm.
Lâm Dư Thu đi đến bên cạnh con gái, nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng điệu yêu thương nói: “Cục cưng về nhà trước đi, việc này giao cho ba ba xử lý.”
Lâm Dĩ Mạt sảng khoái đồng ý đề nghị của ba, không chút do dự xoay người rời đi.
Cô phải về nhà rửa tai rửa mắt mới được.
“Mày đứng lại!”
Mặc dù trong lòng rất sợ với sự xuất hiện của Lâm Tự Thu, nhưng Sở Liên nghĩ đến con gái trên giường bệnh, sao có thể trơ mắt nhìn Lâm Dĩ Mạt rời đi chứ!
Bà ta vừa định xông lên đuổi theo Lâm Dĩ Mạt, lại phát hiện cổ mình như bị thứ gì đó vô hình bóp chặt, hô hấp và giọng nói đều bị chặn lại, đồng thời cơ thể cũng bị giam cầm tại chỗ, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, chỉ đành trừng mắt nhìn bóng dáng Lâm Dĩ Mạt từng chút từng chút một biến mất khỏi tầm mắt.
Lâm Dư Thu giơ ngón tay mảnh khảnh lên nhẹ nhàng ấn vào giữa lông mày, khi ngước mắt lên lần nữa, tất cả dịu dàng trong mắt khi đối mặt với con gái đã hoàn toàn bị lạnh lùng thay thế.
Tay chân Sở Liên lấy lại tự do, cảm giác cổ họng nghẹn ứ hít thở không thông cũng đã biến mất, đối mặt với Lâm Dư Thu đang đi về phía mình, da đầu bà ta tê dại, theo bản năng muốn xoay người chạy trốn, nhưng lại đột ngột dừng lại.
Nỗi sợ hãi tột độ khiến bà ta mất hết lo lắng, cũng mất đi lý trí.
Nếu chúng mày không để tao sống tốt, tao cũng sẽ không để chúng mày yên đâu!
“Lâm Tự Thu, chắc là anh chưa biết nhỉ, Lâm Dĩ Mạt căn bản không phải con gái ruột của anh!” Bà ta tựa hồ thấy được vẻ mặt không thể tin của Lâm Tự Thu, cười khoái chí: “Tôi chẳng quen biết gì anh, sao có thể ăn nằm với anh rồi sinh ra Lâm Dĩ Mạt!”
Bà ta nói ra lời thề son sắt, làm người ta không thể phân biệt được lời nói của bà ta rốt cuộc là thật hay giả, nhưng có thể khẳng định một điều, thấy không đe dọa Lâm Dĩ Mạt được, bà ta dứt khoát trực tiếp đe dọa Lâm Tự Thu, cố gắng gieo một cái gai trong lòng anh ―― chẳng lẽ anh không muốn biết chân tướng năm đó sao?
“Muốn biết ba ruột Lâm Dĩ Mạt là ai không? Nghĩ…”
Giọng nói của bà ta đột ngột dừng lại khi Lâm Dư Thu ấn tay lên đỉnh đầu bà ta.
Giây tiếp theo, hai mắt Sở Liên trợn ngược lên một cách kỳ dị, lộ ra quá nhiều tròng trắng, kéo dài một lúc mới trở lại bình thường.
Lúc này ánh mắt bà ta đã đờ đẫn, như thể linh hồn đã bị lấy đi, cơ thể cũng co giật bất thường.
Con ngươi Lâm Dư Thu tối sầm lại, nếu không phải còn có một chút lý trí, anh sẽ trực tiếp rút hồn phách Sở Liên ra, khiến bà ta trở thành “người thực vật” đúng nghĩa.
Xem xét đến những gì Lâm Tự Thu đã nói, nếu làm hại người Trái Đất, nhân quả sẽ tính lên người cục cưng, nên anh nhịn.
Anh chỉ vừa thực hiện một thao tác khá là có tính kiểm tra kỹ năng ―― sưu hồn.
Người bình thường không chịu nổi thuật sưu hồn, nhẹ thì bị thiểu năng, nặng thì hồn phi phách tán, anh nhất định phải cực kỳ cẩn thận.
Nếu không phải Sở Liên đến thăm hôm nay, nhóm Lâm Tự Thu cũng quên luôn phải chứng thực một việc ―― trên tiền đề Lâm Tự Thu đã xác nhận không có giao thoa gì với Sở Liên, làm sao Lâm Dĩ Mạt được sinh ra?
Không gì có thể nhanh bằng thuật sưu hồn.
Thi triển thuật sưu hồn, anh có thể “nhìn thấy” tất cả ký ức của Sở Liên.
Không biết nhìn thấy gì, thân thể Lâm Dư Thu cứng đờ, sương đen hòa lẫn màu máu nhanh chóng lan tràn đến toàn bộ hốc mắt, ngón tay không ngừng run rẩy, mà theo ngón tay đang run kia, Sở Liên lập tức lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Lâm Tự Thu đột nhiên xuất hiện.
Hắn thông qua dòng linh hồn biết những gì Sở Liên đã làm, hắn chấp nhận cho Lâm Dư Thu sưu hồn Sở Liên. Sau khi nhận thấy Lâm Dư Thu có gì đó không ổn, hắn biết chắc chắn anh đã phát hiện được gì đó từ ký ức của Sở Liên, lập tức dịch chuyển đến.
Không đợi Lâm Tự Thu nói chuyện, Lâm Dư Thu đã buông Sở Liên ra.
Màu đỏ trong mắt Lâm Dư Thu chưa tan hết, Lâm Tự Thu không vội hỏi mà lạnh lùng liếc Sở Liên đang mềm nhũn nằm trên mặt đất. Triệu hồi Tương Nghi, bảo anh ta dạy cho người Thẩm gia một bài học.
“Treo bọn chúng lên tòa nhà cao nhất thành phố, tìm truyền thông phát sóng trực tiếp.” Lâm Dư Thu nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, ánh mắt đã bình ổn trở lại, giọng nói khàn khàn.
Tương Nghi nhận lệnh rời đi.
“Cậu nhìn thấy cái gì?” Lâm Tự Thu cau mày hỏi.
Lâm Dư Thu nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, không nói gì, trực tiếp chiếu hình ảnh quan trọng mà anh đã nhìn thấy lên dòng linh hồn.
“Video” xuất hiện.
Trong video, Sở Liên của hơn mười năm trước hoảng sợ nhìn người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đối diện, hoàn toàn nhìn không rõ mặt mũi, đối phương chỉ lộ ra một đôi tay gầy guộc tái nhợt.
Tay trái hắn cầm một hạt giống màu trắng to cỡ nắm tay, nó tỏa ra ánh sáng óng ánh như vẫn còn sống, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người nho nhỏ nằm bên trong. Sau đó hắn lần lượt lấy một giọt máu của mình và Sở Liên, nhỏ hai giọt máu đó vào hạt giống màu trắng.
Ánh sáng lóa mờ mắt xuất hiện.
Khi ánh sáng tan đi, trong tay người áo đen là một bé gái trắng nõn non nớt, người đàn ông có vẻ còn dư chấn khi ánh sáng xuất hiện nên hơi lảo đảo, nhưng lại dùng hai tay ôm chặt bé gái, sợ sẽ làm rơi mất bé, động tác cực kỳ thận trọng.
Sau khi ổn định lại thân hình, hắn nhẹ nhàng ôm bé gái vào lòng, bàn tay gầy guộc còn lại run rẩy giơ lên, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bé gái, rồi lại không dám, cứ như vậy khựng lại giữa không trung.
Cho đến khi bé gái mở đôi mắt trong veo mơ hồ, tò mò nhìn xung quanh, sau đó vươn bàn tay nhỏ mềm mại ra, chủ động nắm lấy ngón tay hắn.
Cơ thể người áo đen đang run rẩy.
Sở Liên chứng kiến hết cảnh tượng từ nãy đến giờ sợ ngây người.
Quái vật!
Hai chữ này hiện lên trong mắt bà ta.
Một lúc sau, người áo đen mặt không cảm xúc nói với Sở Liên: “Cô nhớ kỹ, đây là con gái ruột của cô, ba ruột con bé tên là Lâm Tự Thu. Bây giờ, cô hãy đưa con bé đến tay Lâm Tự Thu.”
Người áo đen đặt bé gái vào một cái giỏ, bảo Sở Liên theo hắn ra ngoài, người đi đường trên phố người cứ như không nhìn thấy họ.
Rất nhanh, người áo đen đã đến đích, dừng lại trước một cửa phòng, hắn đặt giỏ xuống đất, ôm bé gái vào trong ngực, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ mềm mại của bé, thanh âm nghẹn ngào và gần như là thì thầm, không nghe rõ hắn đang nói cái gì.
Thấy vậy, nét mặt Lâm Tự Thu biến đổi.
Cảnh tượng tiếp theo trùng khớp với trí nhớ của hắn ―― ngày nọ khi hắn ra ngoài, vừa mở cửa ra đã thấy một cái giỏ đặt trước cửa, bên trong là một bé gái, trong giỏ có một mảnh giấy, nói đứa trẻ này là con hắn, còn nói không tin thì đi làm xét nghiệm ADN.
Trong video, Lâm Tự Thu 18 tuổi ra ngoài, trợn mắt há hốc mồm nhìn bé gái trong giỏ cạnh cửa, hồn nhiên không thấy người đàn ông mặc đồ đen và Sở Liên đứng cạnh.
……
Đây là chân tướng về sự ra đời của cục cưng ư!?
Người áo đen thần bí kết hợp máu của hắn và Sở Liên nhỏ lên một “hạt giống màu trắng”, sinh ra Lâm Dĩ Mạt ―― phương pháp sinh nở này thật sự đối với Lâm Tự Thu mà nói thật đúng là lễ vật trời ban.
Khi người áo đen “sinh ra” Lâm Dĩ Mạt, vì sao lại phải dung hợp máu của Sở Liên?
Và vì sao lại muốn đưa Lâm Dĩ Mạt đến tay Lâm Tự Thu, còn gọi Lâm Tự Thu là ba ruột Lâm Dĩ Mạt?
Mà Lâm Tự Thu đúng thật là có quan hệ cha con với Lâm Dĩ Mạt?
Rõ ràng, thứ được dung hợp là máu của người áo đen kia mà.
Trừ khi ――
Lâm Tự Thu và Lâm Dư Thu nhìn nhau, trong lòng họ đồng thời lóe lên câu trả lời:
Người đàn ông mặc áo đen kia, cũng là Lâm Tự Thu.
—-ngoài lề —-
Thuyên: Pờ lót tuýt tui không nghĩ ra luôn á =)))))
Trôi: Ba ba từng nói ổng đẻ ra chị nhà mà =)))
—- ngoài lề lén thêm vào sau lưng Trôi —-
Thuyên: Chương này là chương mình dành tặng cho Trôi. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là các sĩ tử 2k5 sẽ bắt đầu kỳ thi THPTQG rồi. Chúc cho Trôi và các sĩ tử khác mã đáo thành công, thần xoài thần muỗng và ông bà tổ tiên sẽ phù hộ mọi người. Cuối cùng, mình xin phép mượn lời của một video chúc phúc rất nổi tiếng trên Douyin: Không phụ ơn dạy dỗ, không phụ thịnh thế, không hổ thẹn với bản thân, không hổ thẹn với thời đại. Chúc các bạn, thuận buồm xuôi gió. Hẹn gặp lại trên đỉnh vinh quang! [Lúc tui đăng chương này lên WordPress thì còn 3 ngày nữa là có điểm thi ròi =)))]