Âu Hoàng Bạo Hồng Ở Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 26: 26 Thành Phố Ôn An


Bé gái dường như có dị năng về khứu giác, bé trai dường như cũng có dị năng liên quan.

Thật là một sự kết hợp tuyệt vời!
"Chỉ là một hộp thuốc thôi, cũng không có gì to tát, có khả năng giúp đỡ thì giúp đỡ một cái thôi.” Nói xong, Bạch Hi liền muốn xoay người rời đi.
Tuy nhiên, hai chị em này cứ đi theo, dường Bạch Hi không thể thoát khỏi họ được.
Liên tục bị theo dõi mấy con phố, Bạch Hi có chút khó chịu dừng lại, nhìn hai người, "Các người rốt cuộc muốn làm gì? Tôi thật sự không có ác ý gì với các người, nhưng cũng không có ý tốt gì.

Nước sông không phạm nước giếng nhé, được không?"
"Chị gái, em tên Điền Điềm, còn đây là em trai em Điền Mặc, chúng ta thành lập một đội đi!" Điền Điềm trực tiếp nói ra ý định của mình.
“A?” Bạch Hi một mặt mờ mịt, trò chơi sinh tồn còn có thể lập đội?
“Xem ra chị là người chơi lần đầu tiên.
Trò chơi cho phép thành lập đội, mỗi đội không được quá năm người, ít nhất là ba người.
Nếu thành lập đội, mọi người hợp tác với nhau thì sẽ an toàn hơn và tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn.

Chúng em luôn muốn tìm người để thành lập một đội, nhưng những người chúng em gặp đều không phải là người tốt, có ý định rất xấu." Điền Điềm giải thích.
"Chị, chúng ta thành lập một đội đi! Chị không phải người xấu, chúng em cũng không phải người xấu." Điền Mặc đáng thương kéo góc áo Bạch Hi.
“Các người cứ như vậy kết luận tôi không phải người xấu, nhưng tôi vừa mới giết người.”
Bạch Hi cảm thấy đôi chị em này rất có thể đang hố cô, nào có ai vừa gặp mặt đã thành lập đội, cô cũng không muốn thân cận với những người không quen biết.
Điền Điềm lắc đầu: “Trong trò chơi này, mình không giết người thì người khác sẽ giết mình, nhưng người giết người chưa chắc đã là người xấu.”
Bạch Hi không phải là người thích nghe những lời nịnh nọt, cô muốn rời đi ngay bây giờ, nhưng cặp chị em này khiến cô có chút kiêng kỵ.
"Dị năng của em là khứu giác, em trai em có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, có thể coi là dị năng.
Chúng em muốn hợp tác với chị vì chúng em chắc chắn chị không phải là người xấu, chị cũng là người có dị năng phải không?
Chúng em muốn tìm một đồng đội có thể tin tưởng một cách chân thành, hơn nữa có phần thưởng sau khi thành lập đội." Điền Điềm rất thản nhiên, bộc lộ những phẩm chất thực sự của mình và em trai.
Nhưng Bạch Hi lại không muốn lập đội với ai.

Lòng người dễ hay thay đổi, ai biết được khi nào sẽ thay đổi?
"Tôi không muốn cùng người khác thành lập một đội, về sau em cũng không nên tùy tiện nói cho người khác biết, con người là hay thay đổi nhất."
Bạch Hi nhắc nhở hai chị em một câu rồi xoay người rời đi.

Cô chuẩn bị rời khỏi nội thành về nông thôn.
Để phát triển thành phố này, môi trường xung quanh đã bị tàn phá nghiêm trọng.

Số lượng động vật nhỏ tự nhiên ít hơn rất nhiều so với trong thành phố.
Vừa rồi dọc đường tới đây, các cửa hàng ở tầng một đều bị côn trùng và chuột to lớn bất thường chiếm giữ, số lượng nhiều đến mức khiến người ta tê dại cả da đầu.
Bây giờ con người là thức ăn dễ kiếm nhất của bọn chúng.

Có rất nhiều người ở thành phố, động vật chắc chắn sẽ tụ tập với số lượng lớn trong thành phố.
Mặc dù nơi hoang dã rất nguy hiểm, nhưng cũng không khoa trương như trong thành phố.

Cô chỉ cần tìm một tòa nhà nhỏ ở nông thôn để ẩn náu là được.
Nếu phán đoán của cô sai, cô sẽ thừa nhận thất bại.