Âu Hoàng Bạo Hồng Ở Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 25: 25 Thành Phố Ôn An


Ngoại trừ vui mừng, Bạch Hi rất nhanh nhận được thuộc tính khen thưởng, trong nháy mắt, toàn thân sảng khoái, đặc biệt cảm thấy rất thoải mái.

Sau đó, Cô nhìn lại bảng thuộc tính cá nhân.

—---------
Bạch Hi
Cấp độ: Người chơi cấp C
Tích phân: 0
Số lần rút thăm: 0
Thuộc tính tổng hợp: 66
Dị năng đẳng cấp: Dị năng không gian cấp 1 (không gian lưu trữ 2 mét khối, không gian nhảy vọt 1 mét)
Đạo cụ: Thẻ tăng tốc độ *1, Thẻ tàng hình *1, Thẻ vật phẩm *1, Dao găm vàng đen *1, Thuốc thể lực *1.

Trạng thái: không
---------------
Thuộc tính cá nhân lần này không có cách giải thích giống như lần đầu, nhìn có vẻ đơn giản hơn rất nhiều.

Bạch Hi kiểm tra thân thể của mình, tựa hồ không có quá nhiều thay đổi.

Có lẽ một điểm thuộc tính tăng lên quá nhỏ.

Nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn chín, mười giờ, ở ngoài đường có vài người đang tìm đồ ăn.

Bạch Hi cũng chuẩn bị rời đi, thành thị quá nguy hiểm, cô phải về nông thôn.


Bạch Hi lấy dây thừng buộc ở ban công, lấy trong ba lô găng tay cao su đeo vào, sau đó Bạch Hi từ trên ban công trượt xuống.

Tầng ba chỉ cách mặt đất tầm năm sáu mét, phía dưới có dải cây xanh nên độ rủi ro không lớn.

Nếu người lợi hại, trực tiếp nhảy xuống cũng có thể bình an vô sự.

Bạch Hi vụng về trèo qua ban công, nắm chặt sợi dây rồi từ từ trượt xuống.

Khi thời điểm trượt xuống tầng một, trong phòng truyền đến âm thanh ríu rít.

“Cmn!”
Bạch Hi ngẩng đầu, sợ đến mức hai tay buông lỏng, suýt chút nữa đã rơi xuống.

Chỉ nhìn thấy một đàn chuột đen to lớn tụ tập về phía cửa sổ, con này chồng lên con kia, mỏ nhọn răng sắc, bộ lông màu đen, cái đuôi trần trụi thịt, không ngừng nhe răng trợn mắt về phía cô.

May mắn cửa sổ của gia đình này đóng chặt, hàng rào an ninh bên ngoài được hàn rất chắc chắn nên không có con chuột lớn nào có thể lọt ra ngoài.

Kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, Bạch Hi vội vàng trượt xuống thêm một chút, khi cách mặt đất khoảng một mét, cô trực tiếp nhảy xuống, sau đó nhanh chóng bò dậy, vung chân chạy ra bên ngoài.

Điều này thật quá đáng sợ, nếu trong nhà có những con chuột to bằng con mèo trưởng thành, vậy thì không phải cô sẽ bị ăn đến không còn xương cốt sao?
Chẳng trách tỷ lệ tử vong trong hai ngày qua lại cao như vậy.

May mắn những thứ này không hiểu sao lại sợ ánh sáng, hiếm khi di chuyển ra ngoài vào ban ngày.

Có tám tòa nhà trong tiểu khu này, chỗ ở của Bạch Hi tương đối gần cổng nên có thể đi ra ngoài trong vòng hai phút.


Nhưng Bạch Hi đã bị lũ chuột lớn kích thích, chạy ra ngoài chưa đầy một phút.

Cô vừa định chạy ra khỏi cổng, một giọng nói quen thuộc từ phía sau Bạch Hi vang lên: “Chị gái xinh đẹp!"
Cô quay lại nhìn, ôi! Đây không phải là cô gái hôm đó đến xin thuốc hạ sốt sao?
Cô bé vui vẻ chạy về phía Bạch Hi, theo sau là một cậu bé chừng tám chín tuổi.

"Chị gái, chúng ta lại gặp nhau.

Cảm ơn thuốc hạ sốt của chị.

Em trai em hiện tại đã ổn rồi!" Cô gái trông rất vui vẻ, ngay cả lông mày cũng mỉm cười.

"Cảm ơn chị!"
Cậu bé bên cạnh núp sau lưng chị gái, vươn cái đầu nhỏ ra, rụt rè nhìn Bạch Hi, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.

“Tôi không biết thuốc hạ sốt nào cả.


Bạch Hi rất cảnh giác, không chịu thừa nhận mình đã cho thuốc hạ sốt, ai biết có cạm bẫy hay không.

Với kinh nghiệm trước đây, Bạch Hi bây giờ thấy ai cũng là, luôn có điêu dân muốn hại trẫm.

"Hộp thuốc kia có mùi của chị, vừa ngửi là biết ngay, mũi của em rất thính.

" Điền Điềm nhanh chóng giải thích: "Chị ơi, chúng em không có ý xấu.

Chị là một trong những người không có ác ý với chúng em trong trò chơi.


Cậu bé cũng gật đầu, tò mò nhìn Bạch Hi hỏi: “Chị, chị vừa giết người à?”
Bạch Hi càng cảnh giác hơn, hai chị em này thật kỳ quái!