Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới

Chương 19: Chương 19


Cố Chiếu liếc nhìn rồi gật đầu nói: “Cháu biết, là ông Lưu và bà Lý.”Mấy căn nhà trong tiểu khu này của bọn họ tuổi đời đã hơn ba mươi năm, phần lớn các hộ gia đình đều là người già.


Khi ông bà nội Cố Chiếu còn sống, quan hệ với nhà đối diện cũng khá tốt, mặc dù chưa đến mức đi loanh quanh trong nhà nhau nhưng nếu tình cờ gặp trên đường cũng sẽ dừng lại chào hỏi hai câu.Hiện giờ khi Cố Chiếu gặp bọn họ trên hành lang, người ta cũng chủ động chào hỏi cô.“Hai người già bọn họ không biết dùng điện thoại di động, con cái cũng không ở bên, mấy ngày này cô bé nhớ để ý bọn họ một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho bác có được không?” Giám đốc Vương nói, “Bây giờ tình hình phức tạp, bà con xa không bằng láng giềng gần, cô bé hãy giúp đỡ một chút.”“Bác khách khí rồi.” Cố Chiếu không thấy chuyện này có gì to tác, cho dù đối phương không đề cập đến thì ngày mai cô cũng định đi gõ cửa một phen, hỏi thử xem bọn họ có chỗ nào cần cô hỗ trợ hay không.Sau khi tiễn giám đốc Vương đi, Cố Chiếu khép cửa lại, thấy Thẩm Quyết Tinh vẫn đang gọi điện thoại, cô liền gọi đến Phương Tú Bình.“Thấy con điện thoại cho ta, ta liền biết có chuyện không ổn, quả nhiên…” Phương Tú Bình thở dài ở đầu bên kia điện thoại, “Dù sao con cứ an tâm ở nhà cách ly đi, trong viện còn có chúng ta, không sao cả.”“Nếu Hiểu Quyên lão sư bọn họ hỏi tới con, ngài đừng để bọn họ lo lắng cho con, rất nhanh con sẽ đi làm lại thôi.”Cố Chiếu nói.Tên đầy đủ của Hiểu Quyên lão sư là Phùng Hiểu Quyên, năm nay đã 82 tuổi, khi còn trẻ là một giáo viên nổi tiếng nên ban đầu mọi người trong viện dưỡng lão đều gọi bà là Phùng lão sư, sau đó lại thấy không đủ thân thiết nên chuyển sang gọi “Hiểu Quyên lão sư”.Khi còn trẻ, Hiểu Quyên lão sư rất thích làm mai mối cho người ta, già rồi tính cách cũng không thay đổi, luôn lôi kéo tay Cố Chiếu nói muốn giới thiệu cháu trai của mình cho cô.

Nhưng Cố Chiếu vẫn còn nhớ rõ, lúc mình mới vào viện dưỡng lão làm việc, đối phương đã giới thiệu qua một lần —— hai người lễ phép ăn một bữa cơm xong thì không có sau đó nữa.Phương Tú Bình “Haizz” một tiếng: “Ngày mai Hiểu Quyên lão sư không nhìn thấy con, phỏng chừng sẽ đến hỏi ta…”“Không truy cập được? Anh chờ một lát, để tôi kiểm tra DNS một chút…… Không thành vấn đề, anh thử lại đi.Được rồi? Ừ, vừa nãy có lẽ là lỗi phân tích DNS… Có thể truy cập được là được…”Trên bàn trà, laptop và tài liệu của Thẩm Quyết Tinh bày ra hỗn độn, anh đang ngồi nói chuyện điện thoại cách Cố Chiếu không xa, khi kích động âm lượng sẽ vô thức tăng cao.

Ban đầu Phương Tú Bình tưởng rằng Cố Chiếu đang mở TV, sau đó lại phát hiện chỉ có một giọng nam nói suốt một hồi lâu, nghe giống như đang ở bên cạnh Cố Chiếu.“Tiểu Chiếu, nhà con… không chỉ có mỗi mình con đúng không?”“À, đó là…” Cố Chiếu thấy không thể giấu được đối phương, đành nói thẳng ra chuyện Thẩm Quyết Tinh đưa cô về nhà, kết quả lại bị nhốt ở trong tiểu khu.Cố Chiếu người này, khi mới gặp chỉ cảm thấy cô thật thà ít nói, hướng nội an tĩnh.


Tiếp xúc một thời gian sẽ cảm thấy cô không có chủ kiến, luôn mù quáng nghe theo.Phải đợi đến khi hoàn toàn thấu hiểu cô mới biết được sự mù quáng đó không xuất phát từ yếu đuối, mà là xuất phát từ một loại thiện ý vô hạn dành cho người khác.Chỉ cần người khác đối xử tốt với cô một chút, cô sẽ ghi nhớ thật lâu, hơn nữa còn lấy thiện ý lớn hơn để hồi báo lại.


Kết quả là có đôi khi cô sẽ làm ra vài chuyện mà người khác thấy có hại, còn cô xem đó không khác gì lấy đức báo ơn.Ở chung mấy năm, Phương Tú Bình hiểu rất rõ con người Cố Chiếu, chợt nghe thấy có đàn ông không hiểu sao lại vào nhà cô ở, bà ấy rất lo lắng tiểu cô nương không biết bố trí phòng vệ, để người xấu thừa cơ vào nhà.“Là bạn học cao trung à, cháu với cậu ta có quen nhau không?” Phương Tú Bình hạ giọng, “Nếu không biết rõ thì cẩn thận một chút, buổi tối đi ngủ nhớ phải khóa cửa kỹ càng!”Cố Chiếu sợ Thẩm Quyết Tinh nghe được, bèn đổi hướng đi, cùng lúc hạ giọng nói: “Viện trưởng, cậu ấy không phải người như vậy.”“Nha đầu ngốc này! Tri nhân tri diện bất tri tâm, phòng ngừa một chút vẫn hơn, đàn ông là tệ nhất!” Phương Tú Bình mới nói dứt câu, đầu bên kia liền vang lên hai tiếng cố ý ho khan thật vang dội, “Ông ho khan cái gì, tôi có nói sai sao? Đàn ông mấy người không có chỗ nào tốt!”“Bà đây là đang quơ đũa cả nắm, công kích nhân sinh…”Bên cạnh bà ấy vang lên một giọng nam trung niên không quá tự tin.“Ai yo, ông mà còn biết dùng hai cái thành ngữ.”Mắt thấy hai vợ chồng sắp cãi nhau, Cố Chiếu có chút xấu hổ: “Con, con sẽ cẩn thận, ngài đừng lo lắng.”Lúc này Phương Tú Bình mới nhớ ra mình đang nghe điện thoại, vội thay đổi ngữ khí: “Con nhìn đi, đàn ông cũng chỉ biết chọc phụ nữ tức giận…”Sau khi Phương Tú Bình mãi dặn dò xong, Cố Chiếu cúp điện thoại, trùng hợp là lúc cô tắt máy, Thẩm Quyết Tinh cũng vừa kết thúc cuộc trò chuyện, hai người gần như đồng thời đặt điện thoại xuống.Căn phòng yên tĩnh, hai người cứ như vậy ngây người một hồi, sau đó bất giác mà cùng nhìn về phía đối phương, hai mặt nhìn nhau.“Ngại quá, tôi đành phải quấy rầy cậu mấy ngày.” Sau một lúc lâu, Thẩm Quyết Tinh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.“Không sao, không quấy rầy.”Cố Chiếu cười cười, nghĩ thầm, cô không thấy có gì quấy rầy cả..