Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới

Chương 18: Chương 18


Thẩm Quyết Tinh ăn cơm mình tự nấu suốt bảy năm, chưa bao giờ thấy ngon miệng như hôm nay.

Nhưng anh vẫn nhận thức rõ “mỹ vị” này hoàn toàn là nhờ bữa cơm giữa trưa kia, nếu xét như thường ngày cũng chỉ là trình độ nấu cơm nhà tầm thường mà thôi.Lúc anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Chiếu húp canh húp đến rơi nước mắt thì lập tức chấn động hoàn toàn.Mặt Cố Chiếu nhăn lại, không hề bận tâm tới hình tượng của mình, khóc đến ch ảy nước mũi.“Cậu khóc cái gì?” Thẩm Quyết Tinh buông bát cơm, lấy khăn giấy ở bên cạnh đưa cho cô.“Quá… quá ngon…” Cố Chiếu khụt khịt nhận lấy khăn giấy, xì mũi một cái thật mạnh.“Cậu có cần khoa trương đến vậy không?” Nhiều năm như vậy đã có người khen Thẩm Quyết Tinh đẹp trai, cũng có người khen anh đầu óc thông minh, thậm chí còn có hai người khen anh nấu ăn rất ngon, nhưng người vừa ăn cơm anh nấu vừa khóc như Cố Chiếu quả thật có một không hai.Anh vốn cho rằng đây cũng giống như lúc cô giặt quần áo cho mình, Cố Chiếu vì muốn vuốt mông ngựa lấy lòng anh mới cố gắng quá mức như vậy.


Cũng không đến mức thấy phản cảm nhưng ít nhiều anh có hơi dở khóc dở cười.“Thật sự rất ngon…” Cố Chiếu nói bằng giọng mũi đặc sệt, “Hương vị giống hệt bà nội tôi nấu.”Mỗi khi cắn một miếng, dường như cô thấy ảo ảnh bà nội đang đứng ngay trước mắt, rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau, tại sao đồ ăn làm ra lại giống y như đúc thế này?Rõ ràng là không có hai bông hồng nào giống hệt nhau.Thẩm Quyết Tinh sửng sốt: “…Bà nội?”“Từ khi bà nội ra đi tôi đã không được ăn đồ bà nấu nữa.”Nói xong, Cố Chiếu nhét một khối thịt bò to vào trong miệng, hốc mắt lại nóng lên.Thẩm Quyết Tinh nghe vậy thì cứng họng.Anh còn nhớ rõ lúc ông nội Cố Chiếu qua đời, bọn họ đang học năm hai cao trung, khi đó kỳ nghỉ hè đã gần đến, mấy ngày liên tiếp Cố Chiếu không tới trường học, cuối cùng cô chỉ tới tham gia vài bữa thi, bài tập hè cũng là lão sư ủy thác cho anh và Sở Viên Nguyên mang đến nhà cô.Ngày hôm qua khi anh vào nơi này, phát hiện trong nhà chỉ có dấu vết một mình Cố Chiếu liền đại khái đoán được có lẽ bà nội cô đã qua đời.Cha mẹ song vong, chí thân ly thế.

Nếu Thẩm Quyết Tinh không lầm, Cố Chiếu đã không còn bất kỳ người thân nào trên thế giới này.Chân chân chính chính, cô độc một mình.Khi ở nước ngoài, một mình anh thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy cô tịch, sẽ nhớ người thân nơi phương xa.

Bởi vì phần “cô tịch” này mà khi ba mẹ, người thân nhắc đến anh, ít nhiều sẽ mang theo chút thương tiếc, nói anh không dễ dàng thế nào, độc lập thế nào, từ trước đến nay chưa từng khiến bọn họ nhọc lòng thế nào.Đến trước ngày hôm nay anh vẫn không thấy mình có điều gì phải hổ thẹn, nhưng mới vừa rồi anh đột nhiên cảm giác so với nỗi cô đơn mà Cố Chiếu phải chịu, phần cô tịch kia thật sự kệch cỡm không đáng nhắc tới.Ít nhất anh thật không tưởng tượng nổi cảnh tượng mình một thân một mình sống trên đời này.Chần chờ một lát, Thẩm Quyết Tinh gắp một miếng bong bóng cá non mềm không xương vào trong chén Cố Chiếu.“Thích ăn thì ăn nhiều chút đi.”Cố Chiếu ngẩn ngơ nhìn Thẩm Quyết Tinh ở đối diện, cúi đầu một cái, giọt nước mắt thật to rơi lên miếng cá trong chén.“Cảm ơn…” Cô nhỏ giọng nói.Nếu đặt trong thế giới cổ tích, Thẩm Quyết Tinh hẳn là một vị công chúa thiện lương, đến cả chú ếch xấu xí nhất công chúa cũng không đành lòng làm tổn thương.Chú ếch được công chúa cứu thoát khỏi miệng chó dữ hung ác, lòng ếch si mê mỹ mạo và nhân phẩm công chúa, đem lòng yêu đối phương cũng không phải điều gì đáng trách.

Nhưng nếu chú ếch không biết tốt xấu, cứ khăng khăng đòi tiến thêm một bước, cưỡng cầu công chúa phải hồi báo một chữ “thích” của nó, vậy quả thực… chẳng khác nào lấy oán báo ơn.Vậy nên Cố Chiếu vẫn luôn rất tỉnh táo.

Cô chỉ yên lặng thích anh là đủ rồi, không cần hồi báo, cũng không cầu anh hồi báo.Vốn tưởng rằng duyên phận của “chú ếch” và “công chúa”chỉ có 48 tiếng này.

Hai ngày qua đi, công chúa sẽ lại quay về lâu đài của mình làm nàng công chúa cao quý như trước, chú ếch cũng sẽ về lại ao nhỏ của nó tiếp tục làm một chú ếch an tĩnh.Nhưng tình hình bệnh dịch hoành hành, thế sự khó lường, đêm đó có kết quả kiểm tra dịch tễ, không ngờ tiểu khu lại có thêm ca lây nhiễm dương tính.Ngay trong đêm, xe cứu thương chớp chớp đèn chạy vào tiểu khu, rất nhiều hộ gia đình đứng trên ban công thăm dò, Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh cũng ở trong số đó.Quản lý tiểu khu đi từ tòa này sang tòa khác kêu gọi, bắt mọi người không có chuyện cấp thiết thì không được ra khỏi cửa, không được đi dạo trong tiểu khu.


Bắt đầu từ ngày mai đồ chuyển phát nhanh và cơm hộp sẽ thống nhất do nhân viên quản lý tiểu khu mang từ dưới lầu lên, nếu có tình huống khẩn cấp thì trước tiên gọi điện cho ủy ban dân cư và quản lý tiểu khu càng sớm càng tốt.“Đây là nhóm WeChat tạm thời do tiểu khu chúng ta lập nên, mau thêm vào đi.” Giám đốc Vương mặc đồ phòng hộ, không chỉ chân tóc mà lòng bàn chân đều ướt đẫm mồ hôi.

Cả đêm ông ấy bận rộn đến mức chân không chạm đất, tòa của Cố Chiếu là tòa nhà cuối cùng ông ấy phụ trách thông báo, “Nhà cháu có tổng cộng bao nhiêu người? Bác sẽ đăng ký.”Cố Chiếu dùng di động quét mã QR ông ấy đưa qua, mau chóng thêm vào một nhóm Wechat tên là “Nhóm dân cư Hà Lam Cửu Thôn”.“Hai người.”“Ồ, quan hệ là gì?”“Bạn bè.”Giám đốc Vương liếc mắt nhìn qua cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy Thẩm Quyết Tinh đang nghe điện thoại.“À, bạn trai bạn gái.” Ông ấy ghi chú vào bảng biểu trong tờ giấy A4 mang theo bên mình.Cố Chiếu muốn nói rồi lại thôi, cô muốn sửa lại lời ông ấy nhưng nghĩ lại, dù có hiểu lầm cũng không ảnh hưởng gì lắm, hơn nữa giải thích ra cũng rất phiền toái… “Đúng rồi, cô bé, đối diện nhà cháu là một cặp vợ chồng già cháu có biết không?” Giám đốc Vương chỉ chỉ vào cánh cửa dán câu đối mừng xuân ở đối diện nhà Cố Chiếu..