Chương 1: Ông trời có công bằng không?
Thanh Nhã là một cô gái 19 tuổi, cô ấy đang là sinh viên ngành du lịch của một trường đại học bình thường trong thành phố. Có lẽ học đại học là lựa chọn khá khó khăn khi cô phải sống trong một gia đình không mấy khá giả. Bố cô năm nay đã 61 tuổi, ông ấy lấy mẹ cô khi ông 40 tuổi. Mọi người hồi ấy thường khen mẹ cô chọn chồng khéo, lấy người trưởng thành như vậy, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ sung túc. Nhưng cuộc sống không giống cuộc đời- thường thế, bố cô là người gia trường trọng nam khinh nữ lại là người ham nhậu nhẹt nên mỗi khi say ông thường mắng chửi vợ con những lời thậm tệ. Có lần Thanh Nhã suýt bị bố cô cho nghỉ học vì lý do: Phận con gái thì không cần học nhiều.
Chính vì thói chời bời nhậu nhẹt nên ông sinh trong mình một căn bệnh hiểm nghèo. Mẹ cô kém bố cô 20 tuổi, tính đến nay là 40 tuổi. Mẹ cô đã phải ôm một khoản nợ lớn để chữa bệnh cho chồng nhưng chỉ có thể kéo dài sự sống chứ khỏi hẳn là điều không thể. Bố cô thì liên tục đay nghiến, áp đặt phải chữa cho bằng được, kể cả phải bán hết nhà cửa đất đai. Và ông không hề quan tâm về đứa con gái Thanh Nhã này, theo ông: Con gái là con người ta, cần gì chỗ ở.
Mẹ cô vì buồn chán, tủi nhục, dễ dàng dựa vào vai của một người đàn ông khác…
Thanh Nhã cố hiểu gia đình mình, bản thân cũng chịu nhiều đau thương trong lòng, nhiều lúc cô tự hỏi Tại sao bố lại đối xử với mẹ con cô như vậy? Chỉ vì cô không phải con trai đích tôn sao? Tại sao mẹ lại bỏ rơi cô? Dù có bao nhiêu câu hỏi được đặt ra đi chăng nữa, câu trả lời vẫn ẩn mình trong bóng đêm không nhìn thấy được. Có lẽ ai cũng có lý do riêng để làm một việc gì đó, vậy ai sẽ vì ai. Hận nhiều nhưng cũng thương nhiều.
Thanh Nhã bắt đầu công việc đầu tiên là phục vụ bàn từ năm 15 tuổi, cô khá nhanh nhẹn và khéo léo nên công việc này không có gì khó. Nhưng bởi còn cố gắng đi học nên cô hay làm ảnh hưởng đến công việc, làm cô phải chuyển chỗ làm liên tục, chẳng người chủ nào muốn có một nhân viên như thế. Đến năm 17 tuổi, cô gặp một chàng trai mà cô nghĩ cô sẽ ở bên cả đời.
Trần Lâm- anh người yêu đầu tiên của Thanh Nhã, anh hơn Thanh Nhã 1 tuổi, gia đình khá giả nhưng anh đi làm sớm vì anh không thích đi học. Hai người gặp nhau vì cùng làm ở một quán café nhỏ. Trần Lâm luôn bảo vệ, yêu thương chiều chuộng cô. Đến tròn một năm kể từ ngày họ bắt đầu yêu nhau, lúc ấy là Tết, cô gọi video đến Trần Lâm nhưng bạn của anh nghe máy, chắc là hội bạn Trần Lâm đang đón Tết cùng nhau. Bất ngờ anh bạn kia quay camera về phía Trần Lâm, hình ảnh người yêu mình đã ngồi phì phà điếu thuốc lá làm cô nghĩ về bố của mình, nó ám ảnh và hằn sâu trong kí ức đã từ lâu nay lại trỗi dậy.
- Trần Lâm, anh nói anh không biết hút thuốc mà?
Trần Lâm giật mình vì nghe tiếng nói thất thanh của Thanh Nhã, anh lúng túng không biết giải thích làm sao đây. Thanh Nhã biết mình bị lừa dối liền tắt máy.
Sau đó là hàng loạt những cuộc gọi, những tin nhắn của Trần Lâm. Anh hứa sẽ bỏ hút thuốc, bỏ nhậu nhẹt bằng lời hứa danh dự. Cô vì mù quáng nên cũng tin thêm một lần nữa. Cô tự nhủ chắc chắn Trần Lâm sẽ không giống bố cô, tuổi thơ của cô đã tràn trề sự thất vọng rồi, và cô không muốn sau này phải chịu thêm sự đau thương nào nữa. Cái cảm giác không hận được cũng không trách được, nó rất bí bách, không có cách nào giải tỏa được.
Vài tháng sau, khi mọi chuyện đã yên ổn. Mặc dù Trần Lâm đã cố gắng hút thuốc ít đi rồi nhưng nói về bỏ thì không bỏ được. Thanh Nhã cũng không còn tươi vui như trước nữa, cô quay lại trầm ổn như những ngày tháng chưa yêu ai. Cô mặc kệ anh, hay vì một năm qua Trần Lâm đã cho cô nhiều cảm xúc vui vẻ nên cô không thể vì lý do nhỏ này mà rời xa. Bỗng nhiên lọt vào tâm trí cô lại là sự hoài nghi chính mình rằng bản thân bị ám ảnh hình ảnh của bố mà thôi, Trần Lâm không có lỗi!
Cái gì đến cũng sẽ đến, Trần Lâm cũng chỉ là tên sở khanh, hái hoa bắt bướm. Thời gian ở bên cô hơn một năm là quá lâu rồi. Hắn đã phản bội cô.
- Anh nhắn tin cho ai vậy?
- Không liên quan đến cô.
- Anh yêu người khác rồi đúng không?
- Ừ. Cô không thấy chán à?
Thanh Nhã im bặt, cô không dám khóc, chẳng phải chính cô đã bao biện cho hắn và tạo cơ hội cho hắn ở bên cô, làm tổn thương cô hay sao. Hôm sau, cả hai không còn liên lạc gì với nhau nữa. Sợ đau đớn này cũng chỉ có mình cô chịu đựng, còn hắn đang vui vẻ bên người mới. Quá đáng sợ. Quá bất công!!! Ông trời không có mắt!!!