Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 6: (¯`v´¯) Đồng đội Liên hoan



Vốn dĩ Trần An Như cho rằng Lục Nghiên Kiều phải giãy giụa ít nhất một thời gian nữa mới chơi lại game này, nhưng cô nàng không ngờ Hạ Trúc Lịch vừa cắm một chân vào là Lục Nghiên Kiều sa hố luôn.

Hạ Trúc Lịch mới dắt Lục Nghiên Kiều đi ăn gà lại thành công đổi được quyền nuôi nấng Rùa Đen mấy ngày, cầm lồng sắt ẩn sâu công và danh bỏ đi.

Lục Nghiên Kiều cười ngây ngô chụp hình đăng lên vòng bạn bè, nói mị cũng ăn gà nè, còn giết được một người đó.

(Vòng bạn bè: chức năng như wall facebook của WeChat, ứng dụng mẹ của Zalo bên mình.)

Trần An Như nói: “Kiều Kiều, tao vẫn không ngờ có ngày thằng ku Rùa nhà mình còn có thể sử dụng như vậy đấy……”

Lục Nghiên Kiều kích động gật đầu: “Nuôi con ngàn ngày, dùng con một lúc.”

Hai cô gái cầm tay nhau, thấy trong mắt nhau những giọt lệ lóng lánh. Lục Nghiên Kiều kích động tỏ vẻ, chờ cô thành đại thần rồi, cô nhất định sẽ dắt Trần An Như đi ăn gà.

Trần An Như cảm động trả lời: “Tao hi vọng có thể chờ đến ngày ấy trước khi nhà sản xuất game đóng cửa.”

Lục Nghiên Kiều: “……”

Bởi vì thành công lãnh chim về, cho nên tối hôm đấy lúc Hạ Trúc Lịch live stream, Rùa Đen lại đúng hạn xuất hiện.

Trước khi Hạ Trúc Lịch đi, anh còn để lại nick QQ cho Lục Nghiên Kiều để cô thêm bạn vào, sau này còn trả phí nuôi nấng Rùa Đen.

(QQ: phần mềm chat của Tàu, sử dụng số điện thoại thật để đăng kí, có thể chuyển khoản qua đấy.)


Lúc Lục Nghiên Kiều thêm bạn tốt thì có ghi chú tên của mình, ai dè Hạ Trúc Lịch lại còn từ chối. Lục Nghiên Kiều tức giận đến nỗi chạy cộp cộp cộp vọt xuống dưới lầu, tức giận gõ cửa nhà Hạ Trúc Lịch.

Hạ Trúc Lịch vừa mở cửa liền nhìn thấy khuôn mặt phồng lên như con hamster của Lục Nghiên Kiều: “Làm sao đấy?”

Lục Nghiên Kiều nói: “Uây, anh lại còn từ chối lời mời kết bạn của em, không phải anh đã hứa ba gà đổi lấy một chim sao!”

Hạ Trúc Lịch móc di động ra, nhìn một cái: “Em là nick nào?”

Lục Nghiên Kiều nói: “Cái nick tên là ‘Tui thả một Bé Rùa’ ấy.”

Hạ Trúc Lịch nghe thấy cái tên này, động tác trên tay dừng một chút: “Một đứa con gái như em sao lại dùng avatar này……”

Lục Nghiên Kiều không hiểu mô tê này: “Có vấn đề sao ạ?”

Hạ Trúc Lịch im lặng ba giây, nói một câu không sao —— có cô gái nào lại lấy ảnh một gã trai vạm vỡ vác đao làm avatar cơ chứ? Lúc mới nhìn thấy cái nick QQ này, anh còn tưởng là antifan cố tình add anh.

Sau khi chấp nhận lời mời kết bạn của Lục Nghiên Kiều, Hạ Trúc Lịch đột nhiên mở miệng. Anh nói: “Đúng rồi, anh còn một chuyện chưa hỏi em.”

Lục Nghiên Kiều nói: “Anh hỏi đi hỏi đi.”

Hạ Trúc Lịch nói: “Em tên là gì đấy?”

Lục Nghiên Kiều: “…… Đại thần, bây giờ anh mới nhớ ra để hỏi em câu này à?”

Hạ Trúc Lịch thật ra lại cực kì bình tĩnh, anh nói: “Trước đấy bận quá, quên mất.”

Lục Nghiên Kiều đầy u oán: “Em tên là Lục Nghiên Kiều.”

Hạ Trúc Lịch làm bộ không phát hiện: “Ừ, tên hay.”

Kết quả Lục Nghiên Kiều thò tới gần thì thấy anh ghi chú tên của mình trên QQ là: Mẹ của Rùa.

Lục Nghiên Kiều: “……” Thế thì anh còn hỏi tên của em làm gì?

Cũng không biết có phải tại ánh mắt của Lục Nghiên Kiều quá mức u oán không, cuối cùng Hạ Trúc Lịch vẫn giải thích một câu: “Thế này dễ nhận ra nhất.”

Lục Nghiên Kiều nghĩ thầm em giả bộ tin được không?

Add friend xong, Hạ Trúc Lịch kéo luôn Lục Nghiên Kiều vào một group chat, giới thiệu với cô tất cả những người trong group đều là đồng đội cùng chơi game với anh. Lúc anh không có mặt thì Lục Nghiên Kiều có thể tìm người trong group dắt cô theo.

Sau khi Hạ Trúc Lịch giới thiệu thân phận của Lục Nghiên Kiều, mọi người trong group chat cũng nhiệt tình tỏ vẻ hoan nghênh Lục Nghiên Kiều. Vài người trong đó trông khá là quen mắt, hình như là đồng đội chơi team 4 lúc trước với Hạ Trúc Lịch.

Lục Nghiên Kiều có cảm giác giờ khắc này mình giống như một con gà mờ lạc vào trại phượng hoàng…… Nghe nói tất cả những người trong group đều là cao thủ trong top 300 server Châu Á. Đương nhiên, lúc này Lục Nghiên Kiều còn chưa rõ xếp trong top 300 server Châu Á là có ý gì, bây giờ cô mới chỉ là một con gà rù nhỏ vô tội thôi.

“Có con gái, có con gái!” Một cậu trai được ghi chú là Lý Tư Niên bắt đầu spam meme điên cuồng, “Hạ Trúc Lịch anh lừa đâu ra được gái này thế, mười chín tuổi…… Từ từ, rốt cuộc là nam hay nữ thế, nữ sao lại để cái avatar này vậy, hay là ông nào giả gái đấy?”

Lục Nghiên Kiều nghĩ thầm avatar của tui thì làm sao, không phải cái avatar này của tui rất đáng yêu sao?

Hạ Trúc Lịch gửi một câu: “Không phải trai giả gái đâu.”


“Ò ò ò, không phải là tốt rồi……” Lý Tư Niên nói, “Mà không đúng, Hạ Trúc Lịch, mẹ nó đợt trước lúc anh gạt em chả phải anh cũng bảo thế à?”

Lục Nghiên Kiều nhìn lịch sử trò chuyện, nghĩ thầm Hạ Trúc Lịch anh đã lừa thằng bé bao nhiêu lần rồi hả.

Hạ Trúc Lịch nói: “Lần này thật đấy, không tin chú qua đây mà xem.”

Lý Tư Niên gửi qua một chuỗi dấu ba chấm.

Lúc ấy Lục Nghiên Kiều cứ tưởng chuyện đến đây là thôi, ai ngờ ngày hôm sau, cậu Lý Tư Niên trong nhóm chat bèn trò chuyện riêng với cô, nói gái ơi, giờ em đang ở nhà Hạ Trúc Lịch ăn lẩu nè, gái muốn qua ăn chung chút hông?

Lục Nghiên Kiều ngẫm ngợi, đồng ý với lời mời của Lý Tư Niên, cô thay quần áo rồi chạy xuống.

Dạo này ngày nào Lục Nghiên Kiều cũng ngủ tới lúc trời đen kịt, ra ngoài ăn cơm chùa cũng khá tốt.

Vừa đến cửa nhà Hạ Trúc Lịch, Lục Nghiên Kiều đã ngửi được mùi hương nồng đậm của món lẩu. Sau khi gõ cửa một lát, cửa kẽo kẹt mở ra, đằng sau cánh cửa xuất hiện một thiếu niên tóc vàng tươi cười xán lạn, có lẽ là cậu Lý Tư Niên trong nhóm chat.

Cậu chàng nhìn thấy Lục Nghiên Kiều, mày mắt sáng ngời: “Xin chào, em là Lý Tư Niên.”

“Xin chào, chị là Lục Nghiên Kiều.” Lục Nghiên Kiều tự giới thiệu, “Chính là mẹ của Rùa Đen ấy……”

Lý Tư Niên nói: “Vào đi vào đi, đang chờ chị nè.”

Lục Nghiên Kiều đi vào trong phòng, Rùa Đen vốn đứng trên lồng đen liền múa may đôi cánh bay lên vai cô trong nháy mắt, bắt đầu gọi ‘mẹ ơi, mẹ ơi’ vô cùng vui vẻ.

Lục Nghiên Kiều nghe nó gọi mà nhũn cả lòng, duỗi tay vuốt lông nó: “Có nhớ mẹ không nào?”

Rùa Đen cọ cọ khuôn mặt hồng hồng vào cằm Lục Nghiên Kiều, cái mỏ nhỏ màu vàng còn còn mổ mổ lên tóc Lục Nghiên Kiều.

Lục Nghiên Kiều vừa thân thiết với Rùa Đen, vừa nhìn người trẻ tuổi còn lại ngồi trong phòng. Người nọ có lẽ chừng mười sáu mười bảy tuổi, đeo một đôi kính gọng đen, nhìn vóc người thôi đã thấy rất yếu đuối. Cậu đang cúi đầu chuẩn bị rau dưa, vừa chạm mắt với cô, cậu vội hoảng loạn quay đầu đi.

“Đây là tay đột kích trong đội bọn em.” Lý Tư Niên giới thiệu, “Nó tên Giang Chúc, tính cách ngoài đời thật khá là hướng nội. Chị cứ kệ nó, bình thường nó như con chim ấy, đánh game hai ván với nó là ô kê liền.”

Giang Chúc nghe thấy Lý Tư Niên nói vậy, lại còn không phản bác gì, vẫn rụt vai giả bộ không phát hiện Lục Nghiên Kiều, có vẻ thật sự hướng nội.

Mấy người đang nói chuyện dở thì một người đi ra từ trong phòng bếp. Lục Nghiên Kiều nhìn kỹ, phát hiện hóa ra lại là Hạ Trúc Lịch. Nhưng lúc này anh đang đeo tạp dề, tay cầm nguyên liệu làm lẩu.

Không thể không nói, tuy rằng ngày nào cũng ngồi trước máy tính, nhưng dáng người của Hạ Trúc Lịch lại rất ổn. Lúc này tay áo của anh đang xắn tới khuỷu, lộ ra đường cong cánh tay và cổ tay duyên dáng, ngón tay cũng thon dài thẳng tắp, quả thực có thể đi làm người mẫu tay.

“Hạ Trúc Lịch còn biết nấu cơm cơ à?” Lục Nghiên Kiều hơi kinh ngạc.

“Biết đấy.” Lý Tư Niên nói, “Tay nghề của ổng khá lắm, chị cứ ngồi xuống trước đi.”

Lục Nghiên Kiều ngoan ngoãn ngồi xuống. Cô cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi một câu: “Không phải mọi người là đội chuyên có 4 người ư, sao người còn lại không tới?”

Ai ngờ những lời này vừa ra khỏi miệng, không khí trong phòng nháy mắt khựng lại một lát. Hạ Trúc Lịch xoay người về phòng bếp luôn, Giang Chúc cúi đầu làm bộ không nghe thấy, nụ cười của Lý Tư Niên cứng đờ vài giây rồi mới đáp lại: “Hôm nay ổng có tí việc, không tới được.”

“Ồ.” Lục Nghiên Kiều mẫn cảm phát hiện đề tài này không ổn lắm, vì thế cô vội nói sang chuyện khác để không khí đỡ căng thẳng, “Mọi người giỏi ghê vậy đó, chị chơi trò này chưa được bao lâu, hôm qua chị còn cầm chảo gõ đại thần gần chết đấy……”


“Pfft.” Lý Tư Niên nghe vậy suýt thì bật cười ra tiếng, cậu chàng gắng gượng nghẹn lại, “Không sao, đến lúc đó bọn em dắt chị chơi, bảo đảm ăn gà.”

“Thế thì thật sự quá tốt.” Lúc Lục Nghiên Kiều nói chuyện, Rùa Đen bèn nhảy tới nhảy lui trong lòng bàn tay cô, “Chị chơi không tốt, có chỗ nào sơ sót, mọi người nhất định phải nói cho chị nhé.”

“Được.” Lý Tư Niên cong mắt cười.

Tuy rằng ba người này cùng chung một đội tuyển, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra tính cách của họ khác nhau.

Hạ Trúc Lịch cao ngạo lạnh nhạt, Lý Tư Niên hoạt bát nhiệt tình, Giang Chúc hướng nội yên tĩnh, cũng không biết làm thế nào mà họ có thể chung đụng với nhau được.

Chẳng mấy nồi lẩu đã nấu xong, bốn người ngồi quây quần cạnh bếp.

Có lẽ do thấy Lục Nghiên Kiều đúng là con gái hàng real nên Lý Tư Niên có vẻ vô cùng vui sướng, vậy nên cậu chàng cũng nói nhiều hơn hẳn. Cũng may Lục Nghiên Kiều cũng là một người rất nghề trong vụ lảm nhảm, hai người trò chuyện một lát, còn sinh ra cảm giác đồng điệu với nhau.

“Chị không biết em ở trong đội này thảm thế nào đâu.” Lý Tư Niên ăn một miếng thịt bò, sầu thảm nói, “Thằng Giang Chúc này mà không chơi game thì rắm cũng chẳng đánh lấy một cái, em thì lại không thể quấn lấy Hạ Trúc Lịch mãi được, em cũng không đánh lại ổng.”

Lục Nghiên Kiều rất thấu hiểu cảm giác nhảm chó nhiều quá bị người ta ghét bỏ, cô đồng cảm với cảnh ngộ tương đồng này: “Đúng vậy, đúng vậy, mọi người cũng ghét bỏ chị nói nhiều.”

Hạ Trúc Lịch mặt mày vô cảm nghe hai người nhảm nhí, tiếp tục ăn lẩu của mình.

“Còn cả Hạ Trúc Lịch nữa, thật sự ổng không phải là người á. Lần trước ổng nói có một em gái xinh cần em dắt đi, em còn tin cmnl. Ai dè dắt nhau một tháng em mới phát hiện đấy là nam —— đệt, cũng mất công thằng chả xài 3000 đi chợ đen mua chương trình đổi giọng về.” Lý Tư Niên chửi má nó.

Lục Nghiên Kiều nghe mà buồn cười, nhưng lại cảm thấy cười thì không hay lắm, vì thế cô cúi đầu gặm một miếng súp lơ: “Ừ……”

“Ổng thật sự không phải là người, chị……” Lý Tư Niên còn muốn cà khịa Hạ Trúc Lịch, nhưng lại để ý ánh mắt của Hạ Trúc Lịch cạnh đấy nhìn mình không ổn lắm, vì thế cậu chàng gắng gượng cua gắt, “Ổng quả thực là thần đấy.”

Lục Nghiên Kiều rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười.

Hạ Trúc Lịch lạnh lùng nói: “Vào phòng bếp lấy thịt đi, thái xong thì mang ra đây.”

Lý Tư Niên khẽ há mồm, cuối cùng lại chẳng nói được câu gì, héo queo đứng dậy đi vào bếp.

Lục Nghiên Kiều cười nói: “Hạ Trúc Lịch, đồng đội tốt của anh thú vị nhỉ.”

Hạ Trúc Lịch liếc Lục Nghiên Kiều một cái, cũng không đáp lời.