Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 5: (¯`v´¯) Thế giới game Đánh nhau



Cái chảo, còn được xưng tụng là chảo thần bảo vệ hoa cúc, có thể đeo ở sau mông làm vật cản đạn trong game. Đây là đạo cụ duy nhất trong game không thể bắn hỏng được.

(hoa cúc: tiếng lóng của Tàu, ý chỉ lỗ hậu)

Đương nhiên, người chơi cũng có thể cầm chảo ở trong tay, múa may rồi gõ lên sọ não người khác giống như Lục Nghiên Kiều vậy……

Lục Nghiên Kiều: “Đại thần anh cần áo giáp không ạ, cần mũ giáp không ạ, cần băng vải không ạ, cần……”

Hạ Trúc Lịch: “Không cần.”

Lục Nghiên Kiều: “Thế anh có cần băng vải, băng đạn hay là……”

Hạ Trúc Lịch hình như hơi bó tay với Lục Nghiên Kiều, anh quay đầu nhìn màn hình của Lục Nghiên Kiều: “Ngoại trừ đồ cấp 3 và súng 98K thì những thứ khác không cần hỏi anh.”

“Vầng.” Lục Nghiên Kiều ngoan ngoãn gật đầu, “98K là súng gì ạ, xịn lắm hả anh?”

“Là súng bắn tỉa.” Hạ Trúc Lịch giải thích với Lục Nghiên Kiều, “Trò chơi này về cơ bản sẽ chia ra các loại súng dùng cho xa gần khác nhau, cận chiến thì sử dụng súng tiểu liên SMG và súng ngắn, bắn xa thì dùng súng trường và súng ngắm.”

(98K: Khẩu Karabiner 98 Kurz, hay gọi là Kar98K, Ca. Sát thương cơ bản 75, tốc độ đạn ra 760m/s, băng đạn cơ bản 5 viên, độ trễ 2 viên: 1.90s, chế độ bắn: single)

Lục Nghiên Kiều ngẫm ngợi: “Cho nên 98K chính là súng bắn tỉa lợi hại nhất ạ?”

“Đấy là súng bắn tỉa xịn nhất có thể tìm được trong bản đồ.” Hạ Trúc Lịch nói, “Trò chơi này còn có cả đồ tiếp tế thả từ trên không xuống, súng ống trong hộp tiếp tế phần lớn đều có sát thương cao hơn súng tìm được trong nhà.” anh tạm dừng một chút, tiếp tục nói, “Đương nhiên, bây giờ em cứ chú ý đến chuyện làm sao để sống sót là được rồi.”

Lục Nghiên Kiều: “……” Quả đúng là không cầu hiển đạt nổi danh chư hầu, tạm cầu bảo toàn tính mạng thời loạn thế.

(Tạm cầu bảo toàn tính mạng thời loạn thế, không cầu hiển đạt nổi danh chư hầu – Cẩu toàn tính mạng ư loạn thế, bất cầu văn đạt ư chư hầu: Câu nói của Gia Cát Lượng.)


Vận may của họ xem ra không tồi, trung tâm của bo an toàn là ở Pochinki. Hai người lục soát xong vật tư thì tìm một căn nhà trốn vào. Lục Nghiên Kiều ôm súng của mình rúc bên cạnh Hạ Trúc Lịch. Có lẽ cô thấy hơi nhàm chán nên bắt đầu nói lời cợt nhả: “Đánh xong trận này em sẽ về nhà kết hôn.”

Hạ Trúc Lịch: “……”

Lục Nghiên Kiều: “Giết chết người này chúng ta sẽ rửa tay gác kiếm.”

Hạ Trúc Lịch: “……”

Lục Nghiên Kiều còn muốn tiếp tục, lại nghe thấy có tiếng ầm ầm ầm như sấm dội ở ngoài nhà. Cô bị tiếng động này dọa sợ, nói: “Tiếng gì thế?”

“Vùng thả bom đấy.” Trần An Như đứng đằng sau xem diễn kịch nói, “Mày lướt lên bản đồ luôn đi, trong khu vực đấy thì chỉ cần ở ngoài nhà thì sẽ có khả năng bị nổ chết.”

(Vòng tròn đỏ là vùng bị đánh bom)

“Còn có thể loại này nữa luôn?” Lục Nghiên Kiều nhìn vòng tròn màu đỏ trên bản đồ, “Thật sự có thể bị nổ chết à?” Cô hơi tò mò hỏi, “Hạ Trúc Lịch, anh đã từng bị nổ chưa?”

Hạ Trúc Lịch nói rất bình tĩnh: “Chưa.”

Anh nói xong câu này, Lục Nghiên Kiều nghe thấy rõ ràng Trần An Như phát ra một tiếng phụt rất nhỏ ở đằng sau, như thể không ngăn nổi ý cười của mình nữa.

Mặt Lục Nghiên Kiều lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng thấy Trần An Như không có ý giải thích, cô cũng không mở miệng dò hỏi nữa.

Ầm ầm ầm, sau khi trận oanh tạc chấm dứt, tất cả lại trở về tĩnh lặng. Khi bo an toàn càng lúc càng nhỏ đi, số người đi vào Pochinki cũng bắt đầu nhiều hơn.

“Có xe tới!!!” Trong tai nghe vang lên tiếng xe chạy, Lục Nghiên Kiều lập tức thấy luống cuống hơn. Còn Hạ Trúc Lịch thì lại tìm được phương hướng xe tới trong nháy mắt. Anh đứng ở cửa sổ, bấm máy nhắm chuẩn, viên đạn bắn pằng pằng đâm lên thân xe.

Lục Nghiên Kiều thấy thân xe không ngừng tuôn ra làn khói xanh lục tượng trưng cho lượng máu, nhưng chỉ một lát sau, thông tin về chiến tích giết người đã nhảy lên màn hình:

anananru sử dụng AKM giết chết mopapapa123 – 32 Left

anananru sử dụng AKM giết chết kudaming – 31 Left

(Mấy từ XX left có nghĩa là còn XX người/100 người còn sống trong ván.)

Giết chết hai người dễ như trở bàn tay, Hạ Trúc Lịch ra lệnh: “Đi loot xác đi.”

Lục Nghiên Kiều hoan hô một tiếng, vọt tới bên cạnh hai người mà Hạ Trúc Lịch đã giết. Cô vừa loot hộp của địch vô cùng vui vẻ, vừa nói: “Đại thần anh cần món gì không, họ nhiều thuốc lắm.”

“Không cần.” Hạ Trúc Lịch nói, “Loot xong thì mau về đây.”

Lục Nghiên Kiều vừa mới bảo vâng, thì đằng sau đã vang lên tiếng súng sắc lẻm. Sau tiếng súng, cô nghe thấy nhân vật của mình hét lên một tiếng, trên đầu tuôn ra một đụn khói xanh lục – nghĩa là mất máu.

“A a a, ai bắn em thế!!” Lục Nghiên Kiều ngã thẳng xuống đất.

“Bò đến sau vách tường đi!” Hạ Trúc Lịch nói.

Lục Nghiên Kiều nghe vậy, bèn bắt đầu gian nan điều khiển nhân vật của mình bò về phía bức tường. Nhưng kẻ địch đang núp trong chỗ kín cũng không cho cô cơ hội này, phát súng này tiếp phát súng kia, từng viên đạn găm vào cơ thể Lục Nghiên Kiều, cô nói: “A, thân thể của tôi lạnh quá, trước mắt tôi tối đen cả rồi, tôi sắp đứt cước tới nơi thôi. Đồng đội ơi, đồng đội thân ái của tôi ơi, xin mang nhật ký của tôi về, đưa cho cô gái mà tôi thương nhất……”

Hạ Trúc Lịch: “……”

Lục Nghiên Kiều: “Còn cả thư của tôi nữa, những bức thư tôi còn chưa kịp gửi…… Xin……”

Hạ Trúc Lịch nghiến răng nghiến lợi: “…… Không chết được!”

Lục Nghiên Kiều rầm rì, rốt cuộc cũng bò tới chỗ sau vách tường, còn Hạ Trúc Lịch đã chờ sẵn ở chỗ đó, cong lưng đỡ cô dậy.

Sau khi Lục Nghiên Kiều được nâng dậy, cô thở dài thêm máu cho nhân vật của mình: “Thế mà lại không chết, trăng trối xong hết cả rồi mà người còn không chết thì có phải hơi xấu hổ không nhỉ.”


Hạ Trúc Lịch: “Hay là anh giúp em một tay nhé?”

Lục Nghiên Kiều xua tay: “Thôi anh, thôi anh.”

Sau khi cứu Lục Nghiên Kiều, Hạ Trúc Lịch liền bắt đầu tìm kiếm kẻ địch núp ở trong tối. Trước đó kẻ địch tấn công Lục Nghiên Kiều nên đã bại lộ đường đạn và chỗ ẩn thân, Hạ Trúc Lịch tìm được vị trí của người đó rất nhanh. Sau khi xác nhận chỗ đó chỉ có một người, Hạ Trúc Lịch quyết định giải quyết luôn người đó.

Lục Nghiên Kiều đi theo đằng sau Hạ Trúc Lịch, cùng vào nhà của người đấy, nghe thấy trên mái nhà có tiếng người đi lại.

“Em ở dưới đi.” Hạ Trúc Lịch nhìn Lục Nghiên Kiều.

Lục Nghiên Kiều ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn Hạ Trúc Lịch kéo chốt lựu đạn, ném mạnh lên mái nhà.

“Bùm” mấy tiếng thật lớn, lựu đạn nổ tan tác trên mái nhà. Hạ Trúc Lịch cũng không do dự, anh xông thẳng lên cầu thang. Sau đấy trên mái vang lên tiếng súng kịch liệt, một lát sau, góc trái bên dưới lại nhảy ra tin giết người mới —— Hạ Trúc Lịch đã giải quyết xong mối phiền toái trên lầu.

“Chết rồi, lại đây.” Hạ Trúc Lịch gọi.

Lục Nghiên Kiều tung ta tung tăng chạy lên, vô cùng vui vẻ loot hộp: “Oa!! Bạn này giàu quá!”

“Giàu?” Hạ Trúc Lịch nhíu mày. Anh đã thấy đồ trong hộp rồi, người này nghèo muốn chết, trong túi chẳng có tí thuốc thang gì, chỉ có mấy viên đạn quèn.

“Đúng vậy.” Lục Nghiên Kiều nói, “Bạn này có váy ngắn màu đen nè.”

Hạ Trúc Lịch: “……”

Lục Nghiên Kiều: “Áo trên cũng khá xinh đẹp.”

Hạ Trúc Lịch: “……”

Lục Nghiên Kiều: “Phối với giày của em là hết sảy!”

Hạ Trúc Lịch: “……” Anh giật giật ngón tay, cảm thấy mình muốn rít thêm điếu thuốc nữa.

Lục Nghiên Kiều mặc xong cái váy ngắn, lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Rốt cuộc có thể yên tâm đi rồi……”

Hạ Trúc Lịch không hé răng trong cả quá trình, nhưng Rùa Đen đứng cạnh trên bàn lại nhảy lên cánh tay Lục Nghiên Kiều, xoắn đầu nhìn vẻ mặt hai người.

Thật ra, có thể biến trò chơi tìm đường sống trong chỗ tuyệt vọng thành tìm ấm áp trong nơi tuyệt thế cũng rất không dễ dàng.

Đây là ván Lục Nghiên Kiều sống dai nhất. Cô nhìn số người ở góc trên bên phải dần dần giảm bớt, từ 30 còn 20, rồi còn mười mấy, trong lòng kích động không thôi —— cô rốt cuộc cũng ngửi thấy mùi gà rồi.

Vẻ mặt Hạ Trúc Lịch thì chẳng suy suyển tí nào, hiển nhiên cho dù trong game còn dư lại bao nhiêu người cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh cả.

Thời gian dần dần trôi đi, rốt cuộc đã tới bo an toàn cuối cùng, đương nhiên trong lúc đấy Hạ Trúc Lịch đã giết thêm vài người. Lục Nghiên Kiều vẫn đi theo cả đường như kẻ mộng du, mang trạng thái tôi là ai, đây là đâu, đứa nào bắn tôi, tôi bắn đứa nào đấy.

Vận may của họ không tồi, bo an toàn cuối cùng cách họ cực kì gần. Cao thủ chơi ở chỗ toàn gà rù đương nhiên không thấy áp lực gì, rất mau chỉ còn một kẻ địch duy nhất.

“Muốn thử giết người không?” Sau khi tìm được vị trí của kẻ địch cuối cùng, Hạ Trúc Lịch hỏi Lục Nghiên Kiều.

Lục Nghiên Kiều cầm súng, mắt tỏa ra ánh sáng: “Em giết được ạ?”

“Thử xem sao, nó ở ngay trên lầu ấy.” Hạ Trúc Lịch nói, “Anh ném 5 quả lựu đạn giúp em, bao giờ mìn nổ hết thì em chạy lên trên, thấy người thì bắn là được.”

“Được!” Lục Nghiên Kiều siết nắm tay, kích động không thôi.

Hạ Trúc Lịch dứt lời là bắt đầu ném lựu đạn lên lầu ngày, từng quả lựu đạn nổ tung ở lầu trên. Lục Nghiên Kiều cảm thấy mình như một anh lính quả cảm sắp xông pha trận tiền, trái tim nảy thình thịch. Lúc quả mìn cuối cùng nổ tung, Lục Nghiên Kiều hô lớn: “Lên đâyyyy ——” Cô vọt thẳng lên lầu, thấy kẻ địch đang núp sau khung cửa chật vật cắn thuốc.

“Pằng pằng pằng ——” Đạn xổ tưng bừng, trên màn hình của Lục Nghiên Kiều cũng nhảy ra chữ to màu đỏ tươi: 1 kill.


Sau đấy góc trái phía trên cũng nhảy ra 8 chữ to màu vàng: Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà.

“Giết người!! Ăn gà!!” Lục Nghiên Kiều gỡ tai nghe xuống, kích động hò hét ở trong phòng. Cô nhìn Hạ Trúc Lịch bằng ánh mắt cực kì sùng bái với đại thần, “Đại thần, đại thần, xin nhận của em một lạy!!”

Vẻ mặt Hạ Trúc Lịch không thay đổi gì: “Thích ăn gà à?”

Lục Nghiên Kiều gật đầu như giã tỏi.

Hạ Trúc Lịch nói: “Về sau anh lại dắt em nhé?”

Lục Nghiên Kiều không ngờ Hạ Trúc Lịch lại còn nhiệt tình như thế, bèn bắt đầu áy náy nghĩ thầm cô không nên đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Nhưng ngay lúc cô đang nghĩ bụng như thế, Hạ Trúc Lịch lại dùng giọng điệu bình tĩnh nói một câu: “Cho nên lại cho anh mượn chim nuôi mấy ngày nhé?”

Lục Nghiên Kiều: “……”

Trần An Như: “……”

Rùa Đen đầy mặt vô tội, mở to đôi mắt nhỏ màu đen chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Lục Nghiên Kiều suýt thì bị những lời này của Hạ Trúc Lịch làm cho tức muốn xỉu. Cô biết ngay mà, biết ngay Hạ Trúc Lịch dắt cô đi thì kiểu gì cũng có mục đích. Cô phẫn nộ nói: “Anh đừng có tưởng bở, em là kiểu bà mẹ bán đứng con trai chỉ vì chơi game thôi sao?”

Hạ Trúc Lịch nói: “Một ngày ba ván ăn gà.”

Lục Nghiên Kiều: “……”

Hạ Trúc Lịch: “Lúc nào em cũng có thể qua thăm.”

Lục Nghiên Kiều: “……”

Hạ Trúc Lịch: “Thức ăn cho chim và đồ ăn vặt anh bao tuốt.”

Lục Nghiên Kiều nói: “Rùa Đen, gọi cha nuôi đi!”

Rùa Đen: “……”

Một món giao dịch dơ bẩn đã chốt kèo như thế, Lục Nghiên Kiều vô tình bán đứng con trai ruột thịt của mình, ôm lấy một cái đùi còn to hơn cả eo của cô.

Trần An Như xong việc vô cùng đau đớn tỏ vẻ, sớm biết nam thần thích chim như thế thì cô nàng cũng nuôi một con, không biết giờ mua chim đã muộn quá chưa. Cô nàng còn hỏi Lục Nghiên Kiều không phải mày không thích chơi game sao.

Lục Nghiên Kiều nắm con chuột cười đến là tươi: “Tao bảo thế bao giờ, chắc mày nghe lộn rồi đó, chơi game vui mà hé hé hé.”

Trần An Như: “……”