Edit: Lôi

Beta: Shino

**********

“Mẹ, con quyết định.” Bỗng nhiên Lâm Vãn ngẩng đầu nhìn mẹ thời tuổi trẻ trước mặt lần thứ hai.

Trịnh Mỹ Khiết bị làm cho cười, phối hợp hỏi: “Con quyết định cái gì?”

“Từ nay về sau con sẽ chăm chỉ học tập, không làm ba mẹ lo lắng nữa.” Lâm Vãn nghiêm túc nói.

Trịnh Mỹ Khiết kinh ngạc thật sự, không tin tưởng mà nhấc tay lên, dùng mu bàn tay áp lên trán Lâm Vãn, sau đó kêu lớn: “Ba nó, con gái mình bị mê sảng thật rồi!”

Đúng vậy, cuộc đời Lâm Vãn thật sự không biết đến từ “cố gắng”, cả ngày chỉ biết mê chơi, từ lúc còn ở nhà trẻ đã không thích học tập, trước nay đều bị cưỡng bách phải làm bài tập, học tập tựa như bị tra tấn, năm đó nếu không nhờ có ba mẹ ở phía sau hối thúc học, e rằng ngay cả đại học Lâm Vãn cũng không đỗ được.

Lâm Triệu Phong chạy đến trước cửa phòng, nôn nóng nói: “Mau giúp con nó thay quần áo đi, hôm nay đừng ăn cơm sáng tại nhà, không còn kịp đâu, mua gì đó ở cổng trường ăn đi.”

Trịnh Mỹ Khiết quay đầu, duỗi tay chuẩn bị giúp Lâm Vãn cởi quần áo, bị Lâm Vãn dùng tay ngăn lại, âm thanh non nớt nói: “Con tự mình thay quần áo.”

Lâm Vãn vẫn có chút không quen được giọng nói trẻ con hiện tại.

Haiz, từ từ sẽ quen dần, dù sao nàng sẽ phải trải qua quá trình lớn lên một lần nữa.

Trịnh Mỹ Khiết cười phốc ra tiếng: “Tiểu Vãn nhà chúng ta bây giờ đã biết xấu hổ rồi ư, vậy con thay đi, thay xong thì mau đi rửa mặt nha.”

Sau khi mẹ rời đi thì giúp nàng đóng cửa phòng lại lần nữa, Lâm Vãn cũng không tiếp tục do dự chần chừ, dựa vào ký ức để lấy ra trang phục muốn mặc từ tủ quần áo, chính là đồng phục của nhà trẻ thành phố Ninh An.

Lâm Vãn vụng về thay quần áo cho bản thân, lúc này mới có cảm giác rằng thân thể nhỏ bé làm việc gì cũng không tiện.

Đi đến trước gương soi, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ con vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, Lâm Vãn cảm thấy bản thân cần thêm thời gian để có thể thích nghi với việc quay trở lại lúc mình 5 tuổi.

Thay xong quần áo, vừa mới đi ra ngoài, Lâm Vãn liền bị một cánh tay đầy sức lực của mẹ kéo mạnh đến toilet để đánh răng rửa mặt.

Mặc dù đã qua nhiều năm nhưng có một vấn đề luôn khiến nàng vô cùng bối rối, mẹ nàng một người có chiều cao 165cm, cân nặng không đến 53kg, làm sao lại có sức lực lớn đến vậy, có phải nguyên nhân đến từ việc luyện tập vũ đạo hàng năm hay không?

Nhắc đến khiêu vũ, Lâm Vãn chờ không nổi, muốn nhanh chóng đi gặp người ấy.

“Được rồi mẹ, lau tiếp nữa thì mặt con rơi xuống mất.” Lâm Vãn xin tha, giống y hồi còn nhỏ.

Bởi vì mỗi lần mẹ giúp nàng rửa mặt, nói rửa mặt thì không đúng, nên gọi là xoa mặt thì chính xác hơn, kiểu mà dùng sức để xoa.

Nhà Lâm Vãn ở tại khu nhà chính dành cho công nhân viên chức thành phố Ninh An, ở khu này phần lớn đều là công nhân làm việc tại xưởng sắt thép Ninh An, đều được đơn vị phân chia cho phòng để ở.

Riêng nhà bọn họ thì không phải, căn hộ này là của ông ngoại Lâm Vãn trước khi qua đời để lại.

Trước kia ông ngoài từng là công nhân xưởng sắt thép, ông bà chỉ có duy nhất một đứa con chính là mẹ.

Còn ba Lâm Vãn không phải người ở địa phương này, lần đầu quen mẹ là khi cả hai đang học tại đại học Hoa Đều, vừa gặp đã thương, không ngừng theo đuổi, đến nỗi còn từ bỏ công việc tốt mà mình đang làm ở Hoa Đều, một lòng đi theo mẹ đến địa phương nhỏ bé này.

Hiện tại là một ông chủ cửa hàng bán hoa quả, kiếm chút sinh ý, cuộc sống hàng ngày nhà bọn họ cũng tính là tạm ổn.

Phần lớn thời gian đều là mẹ đưa nàng đi học, bởi vì lớp vũ đạo hằng ngày đều vào học muộn, mà ba thì ngược lại, mỗi ngày đều vội vội vàng vàng chuẩn bị cơm nước ở nhà xong xuôi liền phải đến tiệm, một khi bận chính là bận cả ngày.

Mẹ từ trong nhà đi ra giúp nàng mang cặp sách, trong lòng Lâm Vãn băn khoăn, chủ động bày tỏ muốn tự mình đeo cặp sách.

Trịnh Mỹ Khiết vui mừng không thôi, cảm thấy chỉ trong một đêm con nàng đã biết hiểu chuyện.

“Rất nặng đó, con có chắc mình mang được không?”

Lâm Vãn kiên định mà gật gật đầu.

Nhận lấy cặp sách, đúng là có chút nặng, không biết bên trong mang những cái gì, Lâm Vãn tò mò mở ra xem, nào là sữa bò, trái cây, đồ ăn vặt, bình nước, sách chỉ có một vài quyển, thể nào mà cặp sách lại nặng thế.

Lâm Vãn không hề do dự mà đem hết tất cả đồ vật ngoại trừ sách giáo khoa ra bên ngoài, để xuống mặt đất.

Trịnh Mỹ Khiết thấy thế liền hỏi: “Tiểu Vãn, con đang làm gì vậy?”

Sau khi lấy ra toàn bộ đồ vật, Lâm Vãn kéo khóa lại, tiếp tục đeo cặp sách trên vai, cảm thấy nhẹ hơn nhiều, hơi hơi mỉm cười nói: “Con đi học mà, không cần mang nhiều đồ như vậy.”

“Đó không phải là những món mà hằng ngày con thích ăn nhất sao?” Trịnh Mỹ Khiết ngồi xổm trên mặt mặt đất, chỉ chỉ vào những đồ ăn, trái cây đó nói.

Lâm Vãn lắc đầu: “Hiện tại con không thích nữa.”

Trịnh Mỹ Khiết cười một chút: “Con nhóc này, thay đổi nhanh thật, dù sao cũng nên mang theo bình nước này đi, đến trường học nhỡ khát nước thì làm sao giờ.”

Lâm Vãn cảm thấy có lý, duỗi tay nhận lấy bình nước.

“Còn sữa bò thì sao? Uống nhiều sữa bò mới cao lên được.” Trịnh Mỹ Khiết lại nói.

Trong trí nhớ của Lâm Vãn hình như dì Tố Tố cao 168cm, không được, lần này nàng nhất phải cao hơn nàng ấy.

Lâm Vãn kiên định lấy hộp sữa bò bỏ vào cặp sách.

“Trái cây thì sao?” Trịnh Mỹ Khiết tiếp tục dò hỏi.

Lâm Vãn xua xua tay từ chối nói: “Thế này là đủ rồi, chúng ta mau đi thôi.”

Đi xuống tầng dưới có rất nhiều xe đạp ở đó, nhưng cái nào mà hồng nhất hường phấn nhất ở giữa chính là xe của mẹ Lâm Vãn.

Hai năm trước, ba Lâm Vãn đã nhờ bạn bè ở bên nước ngoài mang chiếc xe đạp này về cho mẹ, lúc đấy có biết bao nữ nhân trong khu đều hâm mộ.

Lâm Vãn vừa mới trèo lên yên xe ngồi, thì có một âm thanh chào hỏi truyền đến từ tầng trên, ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ đó là.

“Vãn Vãn, cậu đến trường học à.”

“!” Lâm Vãn dùng sức vẫy tay.

Chu Sinh, một người bạn tốt ở trong khu, chơi với Lâm Vãn từ nhỏ đến lớn, kể cả đến khi cả hai người đều đã lớn tuổi nhưng vẫn luôn giữ liên lạc.

Chỉ là nàng có cuộc hôn nhân không mấy thuận lợi, sau khi ly hôn ba lần thì không tiếp tục tái hôn nữa mà một thân một mình nuôi con.

Trịnh Mỹ Khiết đẩy xe đạp đi về phía trước, Lâm Vãn không nhịn được mà hỏi: “Hôm nay Chu Sinh không đến trường sao?”

“Con quên rồi à, ngày hôm qua mấy bọn trẻ các con ra công viên đào tổ chim, đứa nhóc này ngã bị trật khớp tay, mấy ngày nay còn phải ở nhà bó bột kìa.” Trịnh Mỹ Khiết nói xong liền ngồi lên xe đi, hai mẹ con tựa như một trận gió, thoáng chốc đã đi đến đường cái.

“A, con nhớ ra rồi.” Lâm Vãn liền hồi tưởng về ngày đó.

Chu Sinh mắt to lông mày rậm, thân thể cường tráng, các bạn nữ trong khu đều không bằng nàng, còn chắc nịch hơn cả các bạn nam.

Ngày hôm qua nàng cùng bọn con trai chơi thách thức nhau, kết quả lại làm chính mình bị ngã.

“Con đấy, mới qua có một đêm thôi, thế nào lại quên hết tất cả sự việc.” Trịnh Mỹ Khiết vừa cười vừa nói.

Lâm Vãn ngồi ở đằng sau dùng hai bàn tay nhỏ bé kéo kéo quần áo của mẹ, nhìn trên đường “ngựa xe như nước”, quả nhiên là phong cách những năm 90, hồi ức lại bắt đầu trở về.

Trong cảm xúc lưu luyến, Lâm Vãn cũng không ngừng được mà nghĩ đến nhiều sự việc, chủ động nói với mẹ: “Mẹ, hôm nay lúc tan học buổi tối, mẹ không cần tới đón con đâu.”

Trịnh Mỹ Khiết bật cười, vui đùa nói: “Không đến đón con, con có thể chính mình về nhà sao.”

“Đương nhiên là được.”

Trịnh Mỹ Khiết vẫn không tin: “Nếu con lạc đường thì phải làm sao bây giờ?”

“Con thề, con tuyệt đối sẽ không lạc đường, mẹ để con một lần tự mình đi về nhà được không?” Lâm Vãn bắt đầu làm nũng.

Quả nhiên dù ở bất kì độ tuổi nào, luôn luôn làm nũng được với mẹ.

“Được rồi được rồi, mẹ sẽ để con thử, nếu không tìm thấy đường về nhà thì làm sao?”

“Tìm chú cảnh sát ạ.”

“Gặp người lạ mặt thì làm sao giờ?”

“Tránh xa ra, không nói chuyện với người ta.”

Lâm Vãn trôi chảy trả lời, âm thầm thở ra nhẹ nhàng, còn may mà sau ngần ấy năm nàng vẫn nhớ rõ bài kiểm tra của mẹ.

Nhà trẻ cách nhà không xa, không đến 1km, có lẽ đây cũng là lý do mẹ yên tâm buông tay để nàng thử một lần.

Sau khi mua cho Lâm Vãn cơm sáng ở ngoài trường, Trịnh Mỹ Khiết liền ngồi lên xe đạp rời đi, Lâm Vãn đứng ở cổng trường nhìn theo bóng dáng mẹ, trong bỗng chốc trở nên do dự, thậm chí nàng còn muốn đi tìm mẹ ngay lập tức.

Hơn 50 năm không thấy, nỗi nhớ đã sớm chồng chất tựa như núi cao, Lâm Vãn hơi hơi nắm chặt lấy bàn tay, lúc này, bác bảo vệ đi ra thúc giục nàng: “Cháu bé, mau vào lớp đi, chuông thông báo sắp vang lên rồi.”

Lâm Vãn đành phải gật đầu, cõng cặp sách chạy vào trường, vừa mới đến phòng học thì tiếng chuông cùng lúc vang lên.

Bắt đầu đi học.

Ngồi xung quanh đều là những đứa trẻ 5 tuổi, nhìn những khuôn mặt non nớt, giọng trẻ con non nớt của bọn họ, chỉ vì một món đồ chơi mà người tranh người đoạt, Lâm Vãn cảm thấy nàng cùng bọn họ không hợp nhau chút nào.

Cả ngày hôm nay ngoại trừ đi WC vào giờ ra chơi thì Lâm Vãn hầu như không rời khỏi chỗ ngồi của mình, nhiều lúc không tự giác mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong lòng mong tan học nhanh nhanh chút, để có thể mau nhìn thấy nàng ấy.

Nhà trẻ tan học rất sớm, 3 giờ 40 phút, Lâm Vãn đeo cặp sách từ chỗ ngồi đứng dậy, dọc đường không nói chuyện với bất cứ ai, ra cổng trường một cách dứt khoát, kiên quyết, đi theo phương hướng mà nàng đã chọn sẵn.

Bởi vì trước khi ra cửa nàng đã tìm mẹ xin chút tiền tiêu vặt, như thế mới đảm bảo buổi tối nàng có thể bắt xe buýt về nhà.

Nhìn thấy một đứa trẻ còn mặc đồng phục mẫu giáo một mình bắt xe buýt, tìm một chỗ ngồi xuống, trông rất ra dáng người lớn, làm cho các cô các dì trong xe khen cô bé này ngoan và hiểu chuyện.

Lâm Vãn không cảm thấy vui vẻ, cũng không tự hào, trong lòng không có chút cảm giác gì.

Có lẽ giờ phút này, tất cả cảm xúc nàng có đều bị người kia dẫn đi rồi, còn lại nàng không rảnh mà đi quan tâm mọi thứ xung quanh.

Nàng nhớ rõ năm đó dì Tố Tố ở nơi này, hình như là thuê phòng, nàng không cùng người nhà ở với nhau, bởi vì không tiện hỏi thăm quá nhiều, còn lại Lâm Vãn đều không nắm rõ.

Một mình đi đến ngõ nhỏ, bởi vì không biết số nhà cụ thể, chỉ có thể đứng ở tầng dưới chờ, cầu nguyện trong lòng rằng hi vọng có thể gặp được nàng ở chỗ này.

Nàng chờ, chờ mãi, đứng dậy chờ, ngồi trên tảng đá nhỏ chờ, thời gian trôi qua lâu thật lâu, lâu đến nỗi nàng nghi ngờ có phải mình nhớ nhầm hay không.

Nhưng tòa nhà trước mặt này đã xác nhận lại điều đó là không sai, bởi vì năm đó có một lần Lâm Vãn đi theo mẹ cùng nhau tới nơi này, hình như là dì Tố Tố để quên đồ vật ở phòng vũ đạo, Lâm Vãn biết mẹ muốn đến chỗ dì ở nên đã mặt dày đòi đi theo.

Rõ ràng sự việc đã diễn ra hơn 60 năm về trước, nhưng phảng phất như đang xảy ra trước mắt vậy.

Nghĩ đến những hồi ức vui vẻ đó, Lâm Vãn không nhìn được mà bật cười.

Bất tri bất giác sắc trời đã đậm dần, có nhiều người qua đường tốt bụng đều đi đến hỏi sao Lâm Vãn còn không về nhà, Lâm Vãn nói là đang đợi người, những người đó biết được liền an tâm mà đi chỗ khác.

Nàng đã đói bụng, Lâm Vãn ngồi ở trên tảng đá, tay ôm bình nước uống không ngừng, mỗi khi có người đi qua, nàng đều quan sát kĩ càng, nhưng xác nhận đó không phải người nàng muốn gặp, tâm tình liền hạ xuống.

Lúc này, có một nữ nhân dáng cao gầy buộc tóc đuôi ngựa xuất hiện, bởi vì bóng đêm nên thân ảnh quá mờ, Lâm Vãn không dám xác định, nhưng trong lòng nàng lại hoài nghi, vì thế nàng tay ôm bình nước xách theo cặp chạy nhanh đến lại gần để xem.

“Này, cô bé, trễ vậy rồi sao còn không mau về nhà.”

Một lần nữa nghe thấy âm thanh quen thuộc, hốc mắt Lâm Vãn phiếm hồng, tay nắm chặt cặp sách.

Liễu Tố Tố thấy thế liền tiến tới ngồi xổm xuống, giữ khoảng cách ngắn với nàng, thân thiết hỏi: “Nhà con ở đâu? Ba mẹ con đâu?”

Bởi vì khoảng cách giữa hai người được thu hẹp, Lâm Vãn lập tức được nhìn rõ mặt nàng, vẫn đẹp như vậy, tinh xảo, tốt đẹp, nhu hòa.

Không thể tin được là thật sự gặp lại nàng ở chỗ này.

Nước mắt không khống chế được bắt đầu lách cách từng giọt rơi xuống.

Nhìn người ở trước mặt, trong lòng Lâm Vãn có quá nhiều lời để nói, nhưng hiện tại nàng làm gì thế này, thật mất mặt, không biết mở miệng nói sao.

Mấy năm nay con rất nhớ dì, nằm mơ cũng đều là dì, nhưng con lại không dám đi làm phiền dì.

Thực sự rất nhớ dì, rất nhớ rất nhớ dì.

Liễu Tố Tố cảm thấy cô bé trước mặt hơi kỳ quái, tự dưng nhìn nàng rồi bật khóc, dáng vẻ cảm thấy vô cùng bất an, nàng đành phải chủ động kéo tay cô bé nói: “Đừng khóc, dì đưa con về nhà được không?”.