Edit: Olwen

Beta: Shino

*********

Lâm Vãn - nữ 70 tuổi, đây là tuổi thọ trung bình mà phần lớn con người có thể sống đến.

Không như đa số phụ nữ trưởng thành khác, Lâm Vãn không kết hôn mà chọn sống độc thân cả đời.

Mười năm trước, ba của cô qua đời, ít lâu sau mẹ cô cũng nằm xuống, từ đó đến nay Lâm Vãn vẫn cứ một mình, một người tiếp tục sống này.

Cô cảm thấy có lẽ đã đến lúc cô đi đoàn tụ với họ, đáng buồn làm sao khi đời cô chỉ gói gọn trong bốn chữ "quá mức nhạt nhẽo" và nó lại còn dài dăng dẳng nữa chứ.

Lâm Vãn chỉ biết chấp nhận mà chẳng thể làm gì hơn, từ lúc chào đời đến nay cô chưa bao giờ có bất cứ một trải nghiệm kỳ thú nào, không hề có cái gọi là hồi ức "khắc cốt ghi tâm".

Buồn cười thay cô sống lâu như vậy, làm nhiều việc như vậy mà lại chẳng có nổi một việc đáng để cô có thể vì nó mà cảm thấy tự hào dù chỉ một lần.

Lâm Vãn cứ thế mà sống đến hết quãng đời còn lại.

Cuối cùng cả đời, tràn đầy tiếc nuối.

Nhắc tới sự tiếc nuối này, phải bắt đầu từ 10 năm về trước.

Năm ấy Lâm Vãn 5 tuổi, em sinh ra và lớn lên trong một vùng ngoại ô ở tỉnh Ninh An.

Mẹ em từng theo học tại một trường đại học hàng đầu cả nước, chuyên ngành biên đạo múa.

Sau khi tốt nghiệp bà về lại quê hương mở lớp dạy múa dành riêng cho lứa tuổi thanh niên, Lâm Vãn sau giờ học thường thường chạy đến tìm mẹ chơi, mỗi lần như vậy là mẹ em lại phân cho em vào một nhóm của mấy cô mấy chú đặng cùng nhau luyện tập.

Lâm Vãn không thích nên lúc nào cũng tìm đủ loại lý do để từ chối, thuở ấy em là đứa trẻ rất hoạt bát và hiếu động, cũng gây ra không ít chuyện rắc rối.

May mắn thay, em còn có một người ba, một người mẹ hết mực yêu thương mình, có thể nói Lâm Vãn lớn lên mà không phải lo nghĩ điều chi.

Rồi bỗng nhiên vào một ngày xuân giữa mùa nắng hạ, sau 13h như thường lệ em tới tìm mẹ chơi nhưng bà không ở đó.

Mặc dù chưa đến giờ tập nhưng trong phòng đã có bóng dáng của một người đang nhảy múa.

Cô ấy khá là mảnh mai lại còn vừa cao vừa gầy, nước da thì trắng nõn nà, động tác vô cùng uyển chuyển linh hoạt, uốn lượn nhịp nhàng.

Lâm Vãn thuở nhỏ tuổi đứng ngoài cửa nhìn đến ngẩn ngơ, trong lòng thầm khen đẹp quá.

Một hồi thì bị người ta phát hiện, bèn dừng lại động tác đi về phía em.

Cơn gió nhẹ nhàng vô tình thổi qua làn tóc mái như muốn trêu đùa, làn da cổ trắng đến mức giống như có thể tự phát ra ánh sáng vậy, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay thôi mà trông nhỏ, xinh và tinh tế lắm.

Trong khi bé Lâm Vãn vẫn còn đang sững sờ tại chỗ thì người đó đã từ từ khụy gối ngồi xổm xuống đối diện với em.

"Người bạn nhỏ, em muốn tìm ai nha?"

Lâm Vãn đáp: "Em đến tìm mẹ em."

"Ra em là con gái cô Trịnh, chị từng nghe cô kể về em rồi, chị tên Liễu Tố Tố, là học sinh trong lớp dạy múa của mẹ em.

Xem nào...!Chị lớn tuổi hơn em nhiều nên từ giờ em có thể kêu chị là dì Tố".

Nói xong vui vẻ cười rộ lên để lộ ra lúm đồng tiền xinh như hoa, khiến người đối diện nhìn vào như được tắm mình trong gió xuân, mà có lẽ so với khung cảnh mùa xuân còn đẹp hơn nhiều.

Lần đầu tiên trong đời Lâm Vãn cảm thấy xấu hổ đến thế, em nuốt nước bọt lấy lại bình tĩnh rồi mới tự giới thiệu bản thân:

"Con tên là Lâm Vãn."

"Là Lâm Vãn trong câu thơ đình xa tọa ái phong lâm vãn sao?"

Lâm Vãn nghe không hiểu.

Liễu Tố Tố nhìn biểu hiện của em nhẹ nhàng cong môi mỉm cười, nụ cười mới đẹp làm sao, cô nói:

"Xin lỗi dì sơ ý quá, con còn nhỏ, chắc chưa học qua câu thơ này, chờ mai sau con lớn thêm chút nữa con sẽ hiểu."

"Con đã được 5 tuổi rồi." Lâm Vãn nhấn mạnh lời nói.

Liễu Tố Tố càng cười tươi hơn, đứng dậy duỗi tay sờ đầu em nói:

"Con thật đáng yêu, hôm nay dì rất vui vì được trò chuyện và kết bạn với con đó."

Lúc này trong đầu Lâm Vãn thầm nghĩ mùi hương trên người dì này thơm quá.

Bắt đầu từ dạo ấy, tan học là em chạy ngay tới phòng tập múa, bài tập về nhà cũng không làm bởi em rất muốn đến tìm dì Tố chơi.

Thời gian sau, dì Tố thành công nhận được lời mời vào dạy học ở một trường trung học phổ thông trong tỉnh nên ít có thời gian đến lớp tập.

Trong lòng Lâm Vãn đối với dì vẫn luôn nhớ mãi không quên.

Thời gian cứ thế trôi qua, bé ngày nào giờ đã thành cô thiếu nữ.

Khi lần đầu tiên Lâm Vãn biết được thế nào là rung động đầu đời thì người đầu tiên em nghĩ đến là dì Tố.

Năm ấy Lâm Vãn đã là học sinh cấp 2, dù rất muốn nhưng em cũng chỉ dám đem tình cảm của bản thân gửi gắm vào từng dòng trong trang nhật ký bởi em không đủ can đảm bày tỏ lòng mình.

Vì Lâm Vãn biết xã hội lúc bấy giờ khó mà có thể tiếp thu cộng đồng người thuộc thế giới thứ ba, em sợ nói ra sẽ bị dì coi là biến thái.

Chính vì thế thích kia cũng chỉ có thể khóa chặt trong tim, ai cũng không biết.

Sau đó, không chờ Lâm Vãn tốt nghiệp trung học phổ thông thì dì Tố đã vội vã gả cho người.

Ít lâu sau dì chủ động xin từ chức ở trường học, nghe người ta nói họ chuyển lên sống ở một thành phố lớn xa hoa tráng lệ.

Từ đây em và dì mỗi người một phương hệt như cánh chim trời rồi sẽ vút bay.

Cũng vì chuyện đó mà Lâm Vãn suy sụp tinh thần dữ lắm, em thi trượt đại học nên đành đăng ký vào một trường cao đẳng học trái chuyên ngành.

Sau khi tốt nghiệp xin vào một công ty nhỏ làm nhân viên văn phòng ở đó.

Bởi vì vẫn luôn không quên được dì Tố, Lâm Vãn không có hẹn hò với người nào cả.

Mặc dù cũng có không ít người theo đuổi cô nhưng đều bị cô từ chối.

Không lâu sau, một người bạn của Lâm Vãn từ thành phố lớn về quê thăm người thân, kể cho cô chút tin tức về dì Tố.

Phải hơn 10 năm rồi, Lâm Vãn mới lại được nghe những chuyện có liên quan đến dì.

Năm đó, sau khi họ chuyển đi thì hoàn toàn mất hết liên lạc, không hề có bất kì một tin tức gì.

Lâm Vãn nghĩ thà rằng cô chịu đau khổ một mình còn hơn phá hỏng cuộc sống của người ấy, càng đừng nói đến chuyện đi tìm người ta.

Lâm Vãn là sợ, sợ không làm chủ được tình cảm mãnh liệt của bản thân mà làm việc dại dột gây ảnh hưởng đến dì.

Bạn cô nói 50 năm trước Liễu Tố Tố đã qua đời rồi.

Lâm Vãn khiếp sợ không thôi, dù biết hai người hơn kém nhau 17 tuổi nhưng mà 50 năm trước dì Tố cũng chỉ có 37 tuổi thôi mà.

Vì sao lại...!Lại thành ra như vậy.

Khó trách cô ở thành phố Ninh An chờ 10 năm cũng chưa nghe được tin tức gì, gặng hỏi người bạn mãi mới rõ nguyên nhân.

Thì ra sau khi dì Tố kết hôn cũng không có sống hạnh phúc, chồng dì làm quản lý trong nhà máy xí nghiệp, đẹp trai phong độ lại còn đối xử rộng rãi với mọi người.

Thời gian đầu hôn nhân hai người đúng là đôi vợ chồng son.

Nhưng mà bởi vì dì Tố sinh non, rồi lâu ngày dần dần tinh thần dì xuất hiện dấu hiệu của bệnh trầm cảm, dì trở nên thiếu đi cảm xúc.

Gã chồng tệ bạc kia luôn kiếm chuyện để đi ngoại tình hết lần này tới lần khác, về nhà còn đánh mắng vợ con.

Vì không thể chịu nổi nữa, dì Tố kiên quyết ly hôn, một mình một người tiếp tục sinh sống, bệnh trầm cảm cũng càng ngày càng nặng hơn, không quá 2 năm thì qua đời.

Người bạn kể lại câu chuyện với giọng điệu bùi ngùi không thôi, Lâm Vãn cảm thấy vô cùng thương tiếc, cô không hiểu tại sao dì Tố sau khi ly hôn không trở về đây chứ, rõ ràng có thể bắt đầu sống một cuộc sống mới, rõ ràng có thể làm lại từ đầu mà.

Càng nghĩ lồng ngực cô càng đau nhói, Lâm Vãn không dám tưởng tượng cảnh dì Tố chỉ có một thân một mình đấu tranh tinh thần ngày này qua khác, đến cuối cùng chọn buông bỏ tất cả.

Ngày người bạn rời đi, Lâm Vãn nằm ở trên giường, cô cảm thấy thời gian của chính mình đến rồi, có lẽ khi con người ta đối diện với cái chết đều sẽ có loại dự cảm như thế.

Trước mắt giống như xuất hiện bức màn sân khấu, từ từ chậm rãi vén lên.

Một loạt hình ảnh chiếu ra y như đang xem phim trong rạp vậy, nhìn chính mình sống bình đạm nhạt nhẽo cả đời, Lâm Vãn xót xa ước, nếu có thể quay lại lúc trước thì tốt quá.

Nếu thật sự có thể quay lại, cô muốn sống một cuộc sống hoàn toàn khác bây giờ, cô không muốn phải bỏ lỡ người ấy nữa.

Cảm giác như là ngủ một giấc ngon lành, cả người nhẹ nhàng, giống như còn nghe được tiếng chim hót líu lo gần ngay bên tai.

Giờ phút này, thật tốt khi lại có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, hình như là đang hỏi mấy giờ rồi, sao còn chưa chịu dậy.

Sau đó liền nghe thấy âm thanh mở cửa rồi tiếp theo một giọng nói quen thuộc vang lên chui vào màng tai.

"Bé Vãn, mau dậy đi con, hôm nay có phải cuối tuần đâu, không thể ngủ nướng."

Lâm Vãn cẩn thận nhớ lại, đây là...!Giọng của ba ba trong hồi ức, hơn nữa vẫn là giọng của ba ba lúc còn trẻ, sao có thể...

Ngay sau đó có người bắt đầu dùng sức lay động thân thể cô, Lâm Vãn đột nhiên mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt gần kề mặt cô của ba ba, mang mắt kính để tóc húi cua, dáng người thư sinh cao gầy trông trí thức vô cùng.

Thì ra những gì trong sách nói là sự thật, sách nói con người sau khi chết đi có thể gặp lại người thân ở thế giới bên kia.

"Ba!"

Lâm Vãn nhào vào trong lòng ông, nhịn không được ươn ướt hốc mắt, khàn giọng nhẹ nói:

"Tốt quá, con có thể gặp lại ba lần nữa."

Lâm Triệu Phong ngớ người một giây mới cười buông ra cô hỏi:

"Bé Vãn, con sao vậy, con nằm mơ gặp ác mộng."

Lâm Vãn nhìn chằm chằm người trước mặt, nhịn không được than:

"Ba đã biến thành bộ dạng lúc còn trẻ rồi, lâu đến nỗi con sắp quên luôn ba lúc đấy trông thế như thế nào."

Lâm Triệu Phong nghe xong dở khóc dở cười, quay đầu ra cửa hô lên:

"Bà xã, mau tới đây, con gái em nói mê sảng này!"

Mọi thứ vẫn vậy, vẫn là ông ba hở chút là kêu bà xã bà xã, Lâm Vãn nhìn khung cảnh trước mắt, nội tâm cảm thấy bình yên đến lạ.

Không đến một phút, một người phụ nữ mảnh mai xinh đẹp đeo tạp dề bước vào, lập tức mở miệng nói:

"Ai đâu? Ai mê sảng, biết mấy giờ chưa mà còn ở đó giỡn nữa, nhanh gọi con gái dậy chuẩn bị đi, không lại muộn học mất."

Đi học?

Theo trực giác của bản thân Lâm Vãn cho rằng cô nghe nhầm, chẳng lẽ sau khi chết rồi còn phải đi học ư?

"Được rồi, mau rời giường thay quần áo đi cô nương."

Lâm Triệu Phong vuốt đầu cô cười, đứng dậy đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa.

Sau khi cửa phòng đóng lại, trong một cái chớp mắt Lâm Vãn cũng cảm thấy chính mình trôi vào cõi hư không, sương mù bao phủ khắp nơi, dần dần sương mù bắt đầu tan đi, tầm mắt cũng trở nên rạng rỡ sáng bừng lên.

Nhìn một vòng xung quanh, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, ngồi trên mép giường hồi tưởng, đây chẳng phải là nơi cô sống thuở bé sao, nơi này là...!Nhà của cô, thật sự là nhà của cô mà.

Chờ đã, vừa nãy ba mẹ nói chuẩn bị đi học, đi học?!!

Lâm Vãn xốc chăn lên, cúi đầu xem hai tay hai chân của chính mình, bị thu nhỏ?

Chạy nhanh xuống giường, mang vào đôi dép lê nhỏ đặt trên sàn nhà, Lâm Vãn chạy lộc cộc lại trước gương, nhìn vào chính mình trong gương, không dám tin.

Lâm Vãn đưa tay véo vào cánh tay, đau đến miệng nhếch cả lên.

Không phải mơ, cô...!Sống lại.

Lâm Vãn đứng trước gương cười, cười hỗn loạn trong nước mắt, đây thật sự không phải đang nằm mơ, cô thật sự về nhà rồi.

Lúc này, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, mẹ của Lâm Vãn - Trịnh Mỹ Khiết đứng ở cửa kêu:

"Bé Vãn à, sao con còn chưa thay đồ."

Lâm vãn quay người sang chỗ khác, cười mang theo nước mắt hỏi:

"Mẹ, hiện tại bây giờ là năm nào vậy ạ?"

"Năm nào?"

Tuy trong lòng Trịnh Mỹ Khiết không hiểu lắm nhưng vẫn trả lời nghiêm túc:

"Bây giờ là thập niên 90, năm 1990, sao thế con?"

Lâm Vãn cười càng thêm vui vẻ, kích động hỏi:

"Tháng mấy hả mẹ?"

Trịnh Mỹ Khiết chau mày nói:

"Vừa bước sang tháng 3, con mới vào lớp lá không bao lâu, mà con gái này, từ sáng đến giờ con cứ làm sao ấy, con làm mẹ lo sợ lắm đấy."

Lâm Vãn kích động không thôi, hai tay bụm mặt, vừa khóc vừa cười rộ lên.

Trịnh Mỹ Khiết lo lắng mà chạy tới, bà ngồi xổm xuống, nâng mặt cô lên, vừa hỏi vừa đưa tay giúp cô lau nước mắt nước mũi:

"Bé Vãn, có chuyện gì vậy nói cho mẹ nghe đi, con đừng làm mẹ sợ."

Lâm Vãn lắc đầu ý nói cô không sao cả, nhưng do kìm lòng không đặng mà khóc òa lên.

Chính là vào tháng 3 năm 1990, cô gặp dì Tố.

Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Dì Tố còn sống, cũng chưa có kết hôn.

Vẫn còn kịp, vẫn còn cơ hội.

Chú thích:

1.

Khắc cốt ghi tâm:

- (Nghĩa đen) là chạm vào xương, ghi vào lòng.

- (Nghĩa bóng) là ghi nhớ không bao giờ quên.

2.

Đình xa tọa ái phong lâm vãn:

- Đây là câu thơ được trích từ trong bài thơ "Sơn hành" (Đi đường núi) của nhà thơ Đỗ Mục (803 - 853).

Có nhiều bản dịch thơ, dịch nghĩa khác nhau, dưới đây một trong số những bản dịch.

Phiên âm:

Viễn thướng hàn sơn thạch kính tà,

Bạch vân sinh xứ hữu nhân gia.

Đình xa tọa ái phong lâm vãn,

Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa.

Dịch nghĩa:

Đường lên đỉnh núi khó khăn hiểm trở núi đá cheo leo,

Mây trắng bay khắp nơi, thấp thoáng bóng mái nhà như treo trong mây vậy.

Thấy cảnh rừng phong đẹp quá, dừng xe lại ngắm,

Trong sương chiều lá cây màu đỏ thắm, đẹp hơn cả hoa vào tiết tháng hai.

Dịch thơ:

Đường lên đỉnh núi đá cheo leo,

Lưng mây thấy có mái nhà treo.

Dừng xe ngồi ngắm rừng phong đẹp,

Lá thắm hơn hoa dưới sương chiều.

( Nguyễn Thị Vinh dịch 2011).