“Là do những người có liên quan vụ lần này bất mãn gây ra thôi, anh không sao. Họ cũng không đánh anh chết được.” – Á Vinh làm bộ mặt bình thản nói để Nhược Thi có thể yên tâm.

“Em sẽ gọi luật sự đến bảo lãnh anh ra.”

“Không cần, anh đã bảo em về đi mà.” – Anh tức giận quát nhưng ngay lập tức nhận ra được mình đã nặng lời – “Anh xin lỗi”

“Nếu em ra mặt giúp anh, chỉ làm hắn ta thêm tức thôi, anh không muốn em lại chịu ủy khuất, hắn không dễ dàng để anh ra ngoài, đặc biệt là vì em.”

“Không sao, hãy để em giúp anh, đợi em.”

Nói xong Nhược Thi ra ngoài, dẫn Tử Đằng lên taxi rời đi.

Cuối cùng cũng gặp lại, vẫn là nên đối mặt nhưng phải đối mặt thế nào?

Tươi cười rồi hỏi anh sống tốt không? Hay là tát anh một cái trút bao nhiêu oán hận trong 6 năm nay?

6 năm nay cô luôn tránh mọi tin tức có liên quan tới anh, thậm chí luôn làm mình bận rộn lên để không có thời gian nghĩ về quá khứ nữa. Hôm nay đúng là tự tát vào mặt mình một cái, tự dấng thân đi tìm chỗ chết mà.

Trở về khách sạn, Nhược Thi căn dặn Tử Đằng ngoan ngoãn trong phòng đợi cô về, có chuyện gì thì hãy gọi cho cô. Đóng cửa phòng lại, hai tay nắm chặt vạt áo, đi từng bước từng bước đến gặp con người đó._____________

XOẠCH – Tiếng tập hồ sơ bị ném rơi xuống đất, Hạo Thần đứng phắt dậy hai mắt tối đen, giọng nói lạnh lùng vang lên – “Các người đã lấy của tôi không ít tiền mà chỉ có thể tra ra được như vậy sao, vụ việc lần này chắc cũng giúp mấy người cơm no áo ấm rồi. Đừng nghĩ nhận tiền rồi nói vài chữ tra không ra thì tôi sẽ để yên, nếu tìm không ra tôi đây đành phải buộc các người vào tội đồng lõa.”

Tên thám tử bị dọa sợ chết khiếp, hốt hoảng nói – “Xin lôi, chúng tôi thật chỉ tra được tới những người này, tất cả thông tin về tình hình tài chính của họ tôi đều tra ra cả, nhưng vẫn không làm vừa lòng ngài được.”

“Những tên này chỉ là mấy con tép nhỏ, cái tôi cần là tra ra chủ mưu thực sự, có phải gần đây tiểu chuẩn tuyển người của tôi quá thấp nên mới phải đào tạo ra loại như các người không, thật vô dụng” – Vừa nói Hạo Thần vừa hất tiếp một tập hồ sơ khác về phía thám tử.

Thiên La nãy giờ đứng nhìn, chịu không được nữa lên tiếng – “Quan tổng, thật ra cũng không trách họ được, dự án lần này là do 3 công ty hàng đầu quốc tế hợp tác, thông tin cơ mật của họ rất cao chúng ta thật không điều tra được.”

Hạo Thần ngồi xuống ghế - “Tôi chắc là một trong hai công ty kia có kẻ muốn phá hoại chuyện lần này, cậu hãy gác mọi công việc lại đích thân đến đó điều tra đi.”

Lại phải ra nước ngoài, có hơi lưởng lự nhưng Thiên La vẫn gật đầu đồng ý, họ nói thêm vài câu rồi Thiên La rời đi chuẩn bị ra sân bay.

Trong khi đó, tại quầy lễ tân.

“Xin hỏi, tôi muốn gặp Quan tổng của các người.” – Nhược Thi nói.

“Cô có hẹn trước không?” – Cô lễ tân nhìn một cái xem thường, xem ra là lại đến dây dưa với ông chủ của mình.

“Không có” – Nhược Thi cũng nhìn ra được sự xem thường của cô ấy.

Cô lễ tân lại nói – “Xin lỗi, Quan tổng rất bận, nếu không có hẹn trước xin cô lần sau hẳn quay lại.”

Nhược Thi đang định nói tiếp thì thấy Thiên La từ trong thang máy đi ra, lâu như vậy mới gặp, giờ gặp lại cũng không thay đổi gì mấy, chỉ là có thêm mấy phần phong độ.

Nhược Thi không thèm nói với cô lễ tân nữa, trực tiếp gọi – “Trợ lý Thái”

Thiên La đứng khựng lại một chút, rồi nhanh bước tiến lại gần. Nhưng vẫn là không nói nên lời.

“Đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ, Cách Cách thế nào rồi?” – Nhược Thi nhìn vẻ mặt Thiên La thì không nhịn được cười.

“Cô… sao lại ở đây?”

“Tôi tìm Quan tổng, nhưng họ không cho tôi vào.”

Thiên La cũng không hiểu sự tình gì đang xảy ra, nhưng vì đang vội đi lo công việc anh cũng không hỏi nhiều – “Tôi nghĩ giờ không phải lúc, cô có chuyện gì?”

“Tôi đến là muốn nói chuyện dự án xây khu nhà cao cấp lần này, tôi là trợ lý phó giám đốc, tôi muốn bàn với anh ấy về chuyện bảo lãnh người”

Thiên La hiểu ra liền nói – “Chuyện này cô vẫn là nên tìm luật sư, không nên trưc tiếp gặp Quan tổng, cô không phải không hiểu pháp luật chứ? Có gì thì cứ liên lạc với luật sư của chúng tôi Kỳ Hiếu Mân.”

Thiên La nói xong lấy tấm danh thiếp đưa cho Nhược Thi, lúc này mà để Quan tổng gặp cô thì chẳng phải lại có thêm sóng gió hay sao, đừng đùa chứ.

Nhược Thi nhận lấy danh thiếp rồi cúi đầu chào anh, Thiên La nói tiếp – “Cô cũng thật biết cách đùa giỡn người khác, đột nhiên biến mất không nói lời nào. Giờ cũng đột nhiên xuất hiện không hề thông báo trước.”

Nhược Thi chỉ quay lại cười với anh một cái rồi bước ra ngoài. Ngồi trên taxi, Nhược Thi bấm dãy số trên danh thiếp, rất nhanh có người bắt máy, là một cô gái. – “Văn phòng luật sư Kỳ Hiếu Mân xin nghe”

“Tôi muốn tìm Kỳ luật sư” – Nhược Thi nói.

“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” – Trợ lý Lục Tiếu Thanh nói.

“Không có, nhưng xin cô chuyển lời là Tô Nhược Thi tìm” – Chỉ hy vọng anh ấy còn nhớ tên mà và đồng ý gặp.

Rất nhanh Tiếu Thanh trả lời lại và hẹn giờ cho cô đến văn phòng luật sư, Nhược Thi thở phào cảm thấy có hy vọng rồi.___________

Trong văn phòng không gian yên lặng đến nổi có thể nghe thấy hơi thở của hai con người đang ngồi đối diện nhau. Hiếu Mân ngồi dựa thoải mái vào ghế, ngón tay gõ lên bàn theo từng nhịp, mắt cứ chăm chú nhìn Nhược Thi không rời, cũng không nói chuyện.

Nhược Thi bị nhìn đến nổi rùng mình, nhịn không được nữa mới lên tiếng nói – “Kỳ luật sư, anh nhìn đủ chưa? Tôi đến tìm anh có việc.”

“Ừm, nhưng mà…. Thần biết cô về chưa?”

“Tôi không biết, hôm nay định đến gặp anh ấy nhưng Thiên La bảo tôi đến tìm anh”

“À, Thiên La có nói với tôi chuyện của cô rồi, nhưng tôi không thể theo như ý cô được” – Hiếu Mân nói.

“Tại sao? – Nhược Thi ngẫng mặt lên nhìn ngạc nhiên hỏi, anh từng giúp cô một lần tưởng lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

“Tô Nhược Thi, mấy anh em bọn tôi thật hận cô lắm, làm sao mà chịu giúp cô được đây, đã nhiều năm như vậy mà cô vẫn thật ngây thơ nha.”

Nhược Thi nói – “Ý anh là sao? Tôi làm gì mà anh em mấy người lại hận tôi?”

“Cô đột nhiên mất tích, báo hại anh em bọn tôi suốt một thời gian dài bị oanh tạc oan uổng, không phải uống rượu cùng cậu ta thì lâu lâu lại làm bao cát cho cậu ta trút giận. Giờ cô đột nhiên trở về, tôi hận không thể đem cô đi giấu đi….chỉ sợ nếu để hai người gặp lại không biết bọn tôi lại phải gánh chịu những gì đây.”

“Nhiều năm như vậy, anh ấy đã không còn để ý rồi.” – Nhược Thi quay mặt chổ khác nói.

“Sao lại không để ý? Chỉ sợ gặp lại, cậu ta sẽ không tha cho cô. Nhưng cô đừng hiểu lầm, tổn thương cậu ta như vậy, cậu ta sẽ không dùng tình cảm báo đáp cô đâu.”

“Kỳ luật sư, chúng ta đi sai đề rồi. Tôi đang muốn cùng anh bàn về chuyện bão lãnh Á Vinh”

“Tôi thấy chúng ta vẫn đang nói đúng đề đó thôi.”

Nhược Thi bất mãn nhìn anh nói – “Ngu như anh mà cũng làm được luật sư à? Không biết mình sai đề?

Hiếu Mân khựng người muốn giận hét lên nhưng kìm lại, tay nới lỏng cravat nói – “Haha, cô nói tôi ngu, tôi kiện cô dám bôi nhọa danh dự đại luật sư tôi.”

Nhược Thi hít sâu vào rồi nói – “Ừm kiện đi, tôi chờ anh.”

Nói xong Nhược Thi đứng dậy rời đi. Đúng vậy, tình thế trước mắt nếu chống lại thì cũng như lấy trứng chọi đá thôi. Nhưng họ cản cô không cho gặp Hạo Thần vậy nên cô cũng hết cách, mà việc quan trọng lúc này là đưa Á Vinh ra ngoài không thể để anh chịu thêm đau đớn nào nữa.

Cửa phòng khép lại, Hiếu Mân lúc này mới phát giận nhanh tay bấm một dãy số gọi – “Chết tiệt, cậu làm gì hả? Bảo cô ta đên chỉnh tôi à?

Thiên La lúc này đang chuẩn bị thủ tục lên máy bay – “Cậu phát điên cái gì hả? Tôi gần lên máy bay rồi”

“Cô ta dám chửi tôi ngu, thiệt khinh người mà. Đại luật sư ta mà bị một con ranh như vậy chỉnh, tôi sẽ kiện cô ta.” – Hiếu Mân mắng tới tấp.

“Ờ tùy, nhưng đừng để Quan tổng biết, tôi không muốn trở lại những ngày bị tra tấn của mấy năm trước.”

Nhắc tới đây, cả hai rùng mình. Đúng là vì cô gái này mà bọn họ chịu không ít khổ sở, đúng là oan ức mà. Nhưng nếu kiện cô ta mà để Tiểu Cách biết thì chẳng phải chuyện lại nghiêm trọng hơn sao. Cuối cùng Thiên La gọi thêm một cuộc gọi khác rồi mới lên máy bay.

Trở về khách sạn, Nhược Thi dỗ mãi mà Tử Đằng không chịu ngũ. Tử Đằng bất mãn nhìn mẹ nói – “Sao mẹ cứ bắt Đằng Đằng ở trong phòng, sao không dẫn con ra ngoài chơi a, con sẽ không chạy lung tung đâu.”

Nhược Thi vô nhẹ vào đầu con nói – “Bên ngoài toàn người xấu, ngoan ở trong đây khi đi thăm ông bà ngoại về mẹ sẽ mua bánh ngon cho con, được không?”

“Thôi được a, con sẽ nghe lời mẹ”

Thành phố M.

Nhược Thi đứng im lặng một lúc lâu, quan sát cảnh vật chung quanh ngôi nhà vẫn như cũ không thay đổi gì, tay nhấn chuông, nhưng không ngờ người mở cửa lại chính là khuôn mặt mà cô luôn có ác cảm nhất.

Nhược Thi mày nhăn lại nói – “Sao lại là bà?”

“Cháu chắc là Thi Thi hả? Cháu về thật rồi sao?”

Nhìn thấy sự kinh hỉ trên mặt người phụ nữ này Nhược Thi hơi cứng người, cảm thấy có gì đó không đúng, cô nói – “Ba mẹ tôi đâu?”

Lúc này trong nhà, ba mẹ Thi cũng đi ra, mẹ Thi vừa nhìn thấy liền chạy đến ôm chặt lấy con gái mình.

Ba mẹ Thi bình tĩnh lại rồi dẫn mọi người vào nhà, Nhược Thi sau khi nghe mẹ nói sơ qua mọi chuyện nên cũng hiểu được 2 người trước mắt đây là ba mẹ Thần, trong lòng cô lúc này cảm thấy mất mát rất lớn.

Thời gian cô không ở đây, họ thường lui tới cùng ba mẹ Thi tán gẫu, Cách Cách thì dù bận mấy cuối tuần cũng sẽ tranh thủ đến chơi.