6 năm sau.

“Này cô đã nghe chưa, phó giám đốc lại bị từ chối nữa rồi đó.” – Một cô nhân viên nói.

“Vậy sao? Là lần thứ mấy rồi nhỉ? Lần nào anh ta cũng cầu hôn trước mặt nhiều người như vậy, sao chị ta không động lòng gì hết.”

“Ây da, thật tức mà, nếu là tôi thì đồng ý ngay rồi.”

“Dù sao cũng có một đứa con, sao không đồng ý cho rồi để còn có chổ nương tựa chứ, phó giám đốc đâu phải không nuôi nổi chị ấy.”

“Làm sao biết được trong lòng chị ấy muốn gì a, nói không chừng là đang muốn lên mặt cho chúng ta xem đây.”

Lúc này có tiếng ho từ sau phát ra, mấy cô nhân viên mới giật mình quay lại nhìn, mặt tất cả đồng loạt chuyển từ trắng hồng sang trắng bệt – “Chị Bella”

“Mấy người không có việc gì làm à? Để tôi tìm việc dùm nhé.” – Bella trừng mắt.

“Không ….không cần đâu ạ” – Mấy cô nhân viên lúc này mới giải tán.

Nhưng có một người vẫn còn đứng đây, vẻ mặt hí hửng chạy lại kéo tay Bella nói – “Chị Bella, không biết chị có mị lực gì mà làm cho anh Á Vinh của em mê mệt nhiều năm như vậy, thật khâm phục chị mà.”

Bella cốc nhẹ vào đầu cô gái này – “Selena, em không lo làm việc lại bày ra mấy chuyện nhảm nhí để tán gẫu, chị mách mẹ em a.”

Sống ở đây đã 6 năm, cô còn lạ gì Selena nữa, cô ấy nhỏ hơn Bella 5 tuổi, là con gái nuôi của dì Thanh, cả hai cùng làm trong công ty xây dựng quốc tế này.

6 năm nay, không biết ăn phải cái gì mà cô lại có sức hút Á Vinh như vậy, anh nhiều lần cầu hôn tuy bị từ chối nhưng vẫn không bỏ cuộc. Cứ nghĩ sau khi sinh xong thì anh sẽ không đừa với mình nữa, không ngờ anh càng không bỏ cuộc mà còn dành nhiều tình cảm vào con của cô. Anh nghĩ cầu hôn trước mặt nhiều người sẽ thành công nên thử, kết quả cô vẫn cứ làm ngơ.

Anh lại còn dụ dỗ cục cưng của cô gọi anh bằng ba, nhưng cục cưng của cô không phải con nít dễ dụ, anh cũng bị nó chỉnh mấy lần.

Nhắc tới cục cưng, khóe môi cô tự hào cong lên. Cô đặt tên con là Tô Tử Đằng, thằng bé này rất lanh lợi, lúc nào cũng nói bảo vệ mẹ không cho người khác quấy rầy, trong đó có cả Á Vinh. Nhưng cũng chỉ có Á Vinh mới được lại gần trêu đùa thằng bé thôi.

Selena bĩu môi, bất mãn nói – “Em đâu bày ra chuyện gì, chi xem, lại từ chối anh ấy, thật tội nghiêp mà.”

“Em mà còn nói nữa là trưa nay không cho ăn cơm chị nấu, không cho bế Đằng Đằng luôn.” – Nhược Thi uy hiếp.

“Oa, em không chịu, không được chia cắt em và Đằng Đằng a.”

Tan tầm, Á Vinh lái xe đưa Nhược Thi và Selena đến trường đón Tử Đằng về nhà, họ sống cùng nhau trong căn nhà ở khu cao cấp.

Ngồi trên xe, mặt Đằng Đằng cứ hầm hầm, làm cho 3 người còn lại cứ cười trộm, vẻ mặt này vẫn là không thường thấy ở một đứa trẻ mới 6 tuổi.

Nhược Thi ôm con ngồi trên đùi, nói – “Đằng, ai lại chọc con, hay là có cô bé nào bắt nạt con hả?”

“Mẹ nói vậy là đang châm chọc Đằng Đằng a, con mà bị con gái bắt nạt à?”

“Vậy thì là chuyện gì nói mẹ nghe nào.”

“Hôm nay, thằng nhóc Jayson suốt ngày cứ khoe khoan với con về chuyện ba của nó rất tài giỏi, nó bảo con không có ba, chỉ có mẹ nên thua kém nó.” – Nói tới đây Tử Đằng im lặng, ánh mắt bất mãn nhìn ra của sổ xe.

Nhược Thi chưa kịp lên tiếng thì Á Vinh nói – “Mẹ con chẳng phải cũng rất tài giỏi sao, một mình vẫn có thể chăm sóc con, còn Jayson thì cần có cả ba mẹ mói được, mà con lại có ba nuôi là phó giám đốc rồi còn gì. Con vẫn là hơn thằng nhóc đó mà.”

“Ba nuôi, con thật muốn gặp ba ruột để đánh ông ấy, trút hết bao nhiêu ủy khuất của con và mẹ”

Lời vừa nói ra, Selena và Á Vinh nhịn không được cười khúc khích, thằng nhóc này có phải là ông cụ non không, suy nghĩ cứ như người thành niên rồi. Vẫn là Nhược Thi có bản lĩnh sinh ra được thằng nhóc lanh lợi này.

“Đằng Đằng, vậy để mẹ kiếm ba cho con nha, chịu không?” – Nhược Thi đùa, cô đã quá quen với những câu nói này của con, lâu lâu thằng bé lại than vãn chuyện không có ba.

“Con không cần, Đằng Đằng chỉ cần mẹ, nhưng tại thằng nhóc Jayson cứ nhắc tới ba của nó, nên con thấy khó chịu lắm.” – Tử Đằng ôm mẹ.

Nhược Thi ôm con vào lòng, hôn lên đầu nó miệng thì cười chua xót.

Về đến nhà sau khi dùng bữa xong, Selena cùng chơi đùa với Tử Đằng trong phòng, ngồi ở phòng khách Á Vinh nâng tách café uống một ngụm rồi nói – “Anh sắp tới sẽ về nước một chuyến.”

Nhược Thi tay đang chuẩn bị nâng ly nước cam thì bị khựng lại, quay mặt qua nhìn anh nói – “Có chuyện gì sao? Em cứ nghĩ anh đã quyết định không về đó nữa.”

“Ừm, anh không hề muốn về, nhưng công ty có một dự án xây dựng khu nhà cao cấp bên đó, lại xảy ra sự cố bị lún nền đất làm thương vong nhiều người, bị thương thì cũng không nhẹ, hiện công ty đang bị kiện ra tòa, mà người đại diện công ty bên đó không lo nổi nên điều anh qua đó giải quyết xem chuyện là như thế nào.”

“Ừm, anh đi lâu không?”

“Anh cũng chưa biết, nhưng anh sẽ gọi cho em, đừng lo.”

Nhược Thi gật đầu, trong lòng có dự cảm xấu – “Anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc dì Thanh và Selena.”

“Thi Thi, em thật không sao chứ? Sắc mặt em không tốt.”

“Em không sao, chỉ là thấy lo… em có dự cảm không tốt.” – Nhược Thi lau đi giọt mồ hôi trên trán.

Á Vinh vịnh vai cô nói – “Yên tâm, anh ta không biết anh là ai, căn bản là không tìm ra được em, anh biết em không muốn nhắc lại nhưng anh chỉ muốn nói ra để em có thể yên lòng.”

“Ừm, em hiểu mà, anh chỉ là tốt cho em.”____________

Kể từ ngày tiễn Á Vinh ra sân bay đến nay cũng đã được 1 tháng, lúc đầu Á Vinh còn gọi điện nói là chuyện liên quan đến bọn người tham ô tiền xây dựng, mua những vật liệu kém chất lượng, nhưng không tìm ra ai vẫn còn đang điều tra. Kết quả Á Vinh cũng bị bắt về tra hỏi, từ đó anh hoàn toàn mất liên lạc, do Nhược Thi cũng làm trong công ty nên cũng moi được chút thông tin nhưng vẫn là không liên lạc với Á Vinh được.

“Thi Thi, dì lo quá. Á Vinh trước nay mọi chuyện đều cẩn thận sẽ không làm chuyện tham ô ngu ngốc này đâu.” – dì Thanh lo lắng nói.

“Con cũng tin anh ấy không làm, nhưng hiện chúng ta không cách nào liên lạc được, người ở công ty nói vụ việc lần này rất nghiêm trọng, vẫn còn nhiều thông tin được bảo mật không cho tiết lộ ra ngoài nên con cũng không rõ sự tình thế nào”

“Thi Thi, dì chắc phải về nước, cháu mua vé cho di. Dì phải thấy Á Vinh an toàn thì dì mới yên tâm được” – dì Thanh nắm tay Nhược Thi nói.

“Dì Thanh, nếu đã vậy cứ để con đi.”

“Không Thi Thi, con không nên quay về. Dì đi một mình không sao, dì không muốn con phải quay về đó để lại đau lòng.”

Đúng là Nhược Thi không muốn về, nhưng vì Á Vinh vì dì Thanh, họ đều rất tốt bao năm qua không bạc đãi đới với cô, giờ phút này cô sao để mặt được. Nhược Thi ôm hai vai dì Thanh nói – “Dì Thanh, không sao đâu, con sẽ đi về gặp anh Á Vinh. Sẵn tiện con cũng muốn thăm ba mẹ.”

Lúc này Selena cùng Tử Đằng từ trong phòng đi ra – “Chị Bella, em cũng đi.”

“Không được, em hãy ở lại chăm sóc Tử Đằng giúp chị.” – Nhược Thi nói, nếu đã trở về thì phải phòng trường họp xấu nhất, vẫn là không nên để Tử Đằng xuất hiện.

Tử Đằng nghe vậy liền chạy đến ôm chặt chân Nhược Thi – “Không chịu đâu, mẹ cho Đằng Đằng di nữa”

“Đằng Đằng ngoan, mẹ đi công việc sẽ về nhanh thôi.” – Nhược Thi xoa xoa đầu Tử Đằng.

Tử Đằng kiên quyết không chịu, khóc lóc xin mẹ cho mình theo. Dì Thanh thấy không đành lòng nên cuối cùng cũng quyết định cho Tử Đằng theo.___________

Sân bay.

Đứng yên một chỗ, Nhược Thi đưa mắt nhìn cảnh vật đã 6 năm rời xa này, chính chỗ này 6 năm trước cô và Cách Cách ôm chặt nhau không nỡ buông, mà cô cũng đã vứt bỏ tình cảm kia tại nơi này không ngoái nhìn lại. Giờ đứng tại đây, bao nhiêu kí ức tưởng đã thật sự quên được giờ lại cùng nhau kéo về tra tấn đầu óc cô. Một cái kéo tay làm cô hồi phục lại – “Mẹ nghĩ gì mà không đi tiếp vậy?”

Nhược Thi ngồi xuống bế Tử Đằng lên – “Đằng Đằng phải nghe mẹ, không được chạy lung tung nếu không sẽ bị lạc”

“Con biết rồi mẹ, chúng ta mau mau đi cứu ba nuôi.”

Nhược Thi về khách sạn cất hành lý xong cùng Tử Đằng đến trại tạm giam, cô phải năn nỉ hết lời người ta mới không làm khó dễ mà cho cô vào thăm một chút.

“Tô Nhược Thi, em thật ngốc” – Đây là câu đầu tiên cô nghe được sau 1 tháng không gặp Á Vinh.

Nghe Á Vinh nói điều này Nhược Thi cũng không phản bác lại, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt đau đớn, nhìn lên nhưng miệng vết thương còn đang rỉ máu. Chỉ một tháng, anh gày đi một vòng, hai má cũng hóp lại, mắt thì thăm đen, trên người không ít vết bằm tím, không biết chuyện nghiêm trọng đến đâu nhưng xem ra anh chịu không ít cực khổ.

“Anh không sao, chỉ là không thích hợp với những người ở cùng phòng giam. Tại sao trở về làm gì?”

“Em không để mặt anh được, dì Thanh rất lo cho anh, em có thể giúp gì cho anh không? Em tin chuyện này không liên quan đến anh”

“Chuyện này, em đừng nên dính vào quay về đi, đưa Tử Đằng đi đi. Nếu không mọi cố gắng của em sẽ coi như uổng phí.” – Á Vinh vẻ mặt thống khổ nói.

“Chẳng lẽ dự án xây khu chung cư cao cấp lần này là của anh ta?”

“Phải, anh ngay từ đầu đã biết nhưng không nói với em. Lần này anh ta như thằng điên, tra không ra ai làm thì cứ quơ người mà đánh đại, cộng thêm anh ta có mọi quyền lực như vậy, anh lại không cách nào chống trả được.”

“Anh ta không phải là vì em mà khó dễ anh chứ?” – Nhược Thi lo lắng, chẳng lẽ từ lâu anh ta đã tìm ra mình.

“Căn bản là không, anh là ai hắn còn không quan tâm, nghe nói chuyện lần này thiệt hại cả người lần của, hắn tuyên bố không bỏ qua cho những ai liên quan, phải tra cho tận gốc, dưới sự lãnh đạo của hắn tuyệt đối không thể để loại chuyện này tiếp diễn được.” – Á Vinh nắm tay Nhược Thi chân thành nói.

“Thi Thi, anh không có làm thì sẽ không sao hết, chỉ là thời gian tới anh phải ở đây thôi, em hãy nghe anh về đi.”

“Nhưng vết thương của anh?” – Nhược Thi sờ lên mặt anh.