Ngồi ngây ngốc một lát, cô không chịu đựng nổi sự hành hạ của cơn sốt tái lại. 

Co ro ôm chặt cơ thể, cô run bần bật khi cái lạnh đang xâm nhập vào người. Nhưng bên ngoài da thịt là sự nóng hổi đến tột độ, mà cô thì cảm thấy rất là lạnh như đang ôm cục nước đá.

Hơi thở vì vậy cũng ngày càng nặng nhọc. Mệt mỏi chiếm lấy khiến cô thiếp đi.

Trong căn phòng lạnh lẽo, chỉ có mình cô đơn côi lẻ bóng không ai biết đến cô sắp không xong rồi. 

Anh chỉ vì sự tức giận mà sau khi dùng bữa xong với Khánh Hào là đã vào thư phòng làm việc rồi đến tối ngủ luôn trong đó mặc kệ cô.

Ra lệnh không cho ai đến gần phòng anh. Càng không cho đem thuốc cùng thức ăn lên.

~~~~~~~~~~

Tối đó, cô trong cơn ngủ mê mở mắt tỉnh dậy. Đảo mắt nhìn quanh lại không thấy gì ngoài bóng tối. 

Cổ họng khát khô muốn rót một cốc nước uống cũng khó khăn.

Cô mò mẫm trong bóng tối, tay chân nhất cử nhất động đều nặng nề. Cố gắng một chút, cô loạng choạng trườn lại cánh cửa, tay với lên vịn nắm vặn. 

Từ từ ráng sức đứng lên.

Cô mở cửa ra ngoài, dựa theo ánh đèn le lắt phát sáng trên hành lang, cô men theo con đường xuống lối cầu thang.

Chỗ cầu thang không có đèn, cô chỉ có thể vịn chặt tay vào thành. Cảm nhận từng bậc, từng bậc mà bước đi. 

Khi còn khoảng bốn bậc là xuống nhà, cô bước hụt chân, cả người lăn xuống ngất đi.

~~~~~~~~

Sáng hôm sau

Bà quản gia cùng mấy cô hầu thức dậy dọn dẹp. A Thanh được phân công lau chùi ở cầu thang.

Lúc cô ta cầm một thau nước và một cái giẻ lau tới chân cầu thang thì giật mình hét lớn.

" Áaaaaaaa "

Nghe tiếng la tất cả tụ lại nơi đây. Vẻ mặt ai cũng lộ rõ sự bàng hoàng kinh sợ.

Tại chân cầu thang, Ngọc Hoài cô đang bất tỉnh, hai mắt nhắm chặt, gương mặt tái nhợt không tí huyết sắc, trán vì đập xuống gạch nên chảy máu. 

Nhưng nó đã đọng khô lại. Thân thể cô cho dù hôm qua có sốt cao nóng đến mấy thì giờ lại lạnh ngắt, chỉ còn một chút hơi ấm.

Hơi thở lại mong manh đứt quãng.

Bà quản gia cho dù có ghét cô đến đâu, nhưng phàm đều là người, khi nhìn cảnh tượng này hốc mắt bắt đầu ẩm ướt.

Bà chỉ tay vào cô hầu Tu Nhi.

" Đi gọi thiếu gia đến đây "

Tu Nhi vâng lệnh lập tức đi ngay. Bà quản gia cùng với A Thanh nâng người cô dậy.

Lúc chạm vào người cô, cả hai không hẹn mà rùng mình. Người cô lạnh như băng. Da vẻ đều tái xanh. 

Bà quản gia sai người mang áo ấm tới sưởi ấm cho cô.

Chỉ trong vòng 5 phút sau, cơ thể cô cũng trở nên ấm dần.

Anh lúc này cùng Tu Nghi đi tới, lạnh nhạt nhìn cô trong vòng tay bà quản gia.

" Cô ta làm sao? "

" Hình như đêm qua cô ta té cầu thang nhưng lúc đó tối ai cũng đi ngủ nên chẳng ai hay biết. Sáng hôm nay chúng tôi dọn dẹp mới thấy "

Bà quản gia trả lời. Bàn tay không ngừng chà chà để ủ ấm cho cô. Dù trước đây đối với cô ghét bỏ, khi dễ, khinh thường, mắng nhiếc nhưng hiện tại trông cô thế này cảm giác tội lỗi, ray rứt trong lòng đang dày xéo bà.

" Gọi bác sĩ tới phòng ngủ dành cho khách "

Anh lạnh lùng bước tới ôm cô bế lên cầu thang đi đến phòng dành cho khách mà đặt cô nằm xuống trên giường.

Reng...reng...reng

Chợt tiếng chuông điện thoại trong túi quần reo lên. Anh thò tay vào túi lấy ra.

Nhíu mày nhìn dòng chữ trên màn hình. Anh ấn nút nhận áp vào tai nghe.

" Ba mẹ gọi con có việc gì? "

" À, ba mẹ xong việc bên đây nên sắp về nước rồi. Có điều ba mẹ muốn trước khi về tới thì con phải đuổi cổ con Ngọc Hoài đó đi "

" Ngọc Hoài cô ta trên danh nghĩa là vợ con. Con sẽ không đuổi. Còn ba mẹ nếu đã không thích ở cùng thì con đem theo Ngọc Hoài và Khánh Hào về nhà riêng "

" Thôi, mẹ sẽ không đề cập nữa đuổi nó nữa. Hai ngày nữa ba mẹ về "

" Được, con cúp máy "

Anh cúp máy. 

Cốc....cốc...cốc...

" Thiếu gia, bác sĩ đã tới "

Anh mở cửa cho họ vào, lạnh nhạt căn dặn.

" Được rồi. Cô ở lại khám cho cô ta, còn quản gia sau khi cô ta tỉnh lại thì chăm sóc cô ta giúp tôi "

Nói rồi anh đi thẳng ra khỏi phòng. Về phòng của mình mà thay đồ rồi lái xe thẳng đến công ty.

Hiện công ty anh đang bị đối tác cùng cô cháu gái làm ầm ĩ. 

Một thân âu phục xuất hiện ở đại sảnh đang nháo nhào kia. Ánh mắt quét qua toàn bộ, gân xanh liền nổi rõ trên trán.

Khốn kiếp. 

Mới sáng sớm mà tạo cho anh nhiều rắc rối thật.

Thấy sự hiện diện của anh, ông Trư thôi làm ầm ĩ nữa.

Mấy tên bảo vệ đứng trước anh cúi đầu.

" Xin lỗi tổng giám đốc. Chúng tôi không thể đuổi họ ra ngoài vì mấy tên vệ sĩ kia quá mạnh "

Anh xua tay bảo họ tránh sang một bên. Lạnh lùng đi lại chỗ ông Trư. Nhìn ông ta bằng nửa con mắt.

" Ông tới công ty tôi gây chuyện là có ý gì? "

" Tại sao cậu dám đuổi cháu gái tôi mà không có lí do? "

" Muốn lí do thì hỏi cháu gái ông. Còn ông cứ muốn ầm ĩ dọa sợ nhân viên của công ty tôi thì chúng ta cắt đứt hợp đồng hợp tác đi. Ông sẽ phải bồi thường một khoản tiền lớn cho công ty tôi "

Anh lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm đám người trước mắt đầy sự khinh thường.

Dám ầm ĩ ở công ty anh. Xem ra ăn phải gan hùm mật gấu mới không biết sợ là gì.

Ông Trư nhìn sang cháu gái thì cô ta cúi đầu xuống đất không dám đối mặt với cái nhìn của anh.

Đoán chừng bây giờ ông cũng biết nguyên nhân là do cháu gái. 

" Chát "

Giơ tay tát cô cháu gái một cái. Ông Trư tức giận mắng.

" Là cháu làm gì sai đúng chứ? Vậy cháu còn bảo ông đến đây làm ầm ĩ. Ông đúng là hồ đồ khi tin lời cháu "

Cô ta ôm mặt khóc, ông Trư bực tức không thèm để ý. Nhìn anh nói.

" Xin lỗi cậu. Việc chúng ta hợp tác vẫn diễn ra bình thường, tôi cũng sẽ bồi thường tiền cho nhân viên của cậu vì bị vệ sĩ của tôi dọa sợ "

" Được. Ông mau dắt tất cả bọn họ về đi"

" Đi về "

Ông Trư ra lệnh. Tất cả răm rắp nghe theo rút khỏi. Ngay cả cô cháu gái Trư Hạ ôm mặt khóc cũng lật đật chạy theo phía sau.

" Mọi việc đã ổn thỏa. Các người mau làm việc đi "

" Vâng tổng giám đốc "