Nghe tiếng anh, cô lau hết nước mắt trên mặt, nhanh tay giấu nhẹm chiếc điện thoại sau lưng.

Nhưng không qua khỏi mắt anh.

" Cô lấy điện thoại khi nào? "

" Em không có "

" Không có....."

Anh nghiến răng, tức giận đi tới, ra sức dùng lực bóp chặt cằm cô.

" Đây là cái gì mà cô nói không có? "

Một tay anh đưa ra sau lưng cô cầm chiếc điện thoại giơ lên ngay trước mắt. 

" Em..."

Cô cứng họng, không chối được nữa. Tầm mắt hạ xuống mặt sàn, im lặng chẳng nói.

Nhìn bộ dạng của cô càng làm anh chán ghét, càng thêm bực dọc.

Muốn mắng chửi cô. Lời chưa được thốt ra, cánh cửa bị mở, thân hình tròn tròn té uỵch xuống đất.

" Oa...oa..oa..đau quá "

Tiếng khóc của Khánh Hào vang vọng khắp phòng. Anh sửng sốt lo lắng vội vàng đi lại.

Dang tay bế nhóc ôm lại đặt lên giường. 

" Khánh Hào, con có sao không? "

Anh sốt sắng nắm tay, nắm chân của nhóc mà hỏi han. Ánh mắt chả để ý đến cô nữa, chuyên tâm kiểm tra kĩ lưỡng thân thể cho nhóc.

Nhận ra không có chỗ nào bị thương, anh yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Ôm Khánh Hào hôn một cái, ôn nhu lên tiếng.

" Con tự ý vào phòng baba làm gì? "

Cô ngồi trên đất chăm chú quan sát hai người, cười nhạt một cái rồi quay sang hướng khác không nhìn nữa.

Khánh Hào đáng thương cúi đầu, cặp mắt to tròn đen láy ầng ậc nước chớp chớp vài cái, mím môi lí nhí trả lời.

" Baba về khi nào cũng không đến tìm con, chỉ có thể là con tự tìm baba thôi "

Phì~~~

Anh chợt cười thành tiếng, bàn tay to lớn ôm trọn nhóc đứng lên.

" Con là đang giận dỗi sao? "

" Không có ạ"

Khánh Hào hôn anh một cái. Nhóc từ trên tay anh đòi tuột xuống đất.

" Thả con xuống "

" Xuống làm gì? "

Anh không chịu thả, cứ ôm Khánh Hào khư khư trên tay. Có ý định ôm theo ra ngoài đi xuống nhà thì nhóc oa oa khóc, vùng vẫy quyết liệt.

" Baba con muốn xuống. Oa...oa..oa "

" Được, được baba thả con xuống. Con trai thì đừng nên khóc ầm ĩ như thế "

Thả Khánh Hào xuống, anh lau nước mắt cho nhóc, nghiêm túc dạy bảo.

Gật gật cái đầu nhỏ, nhóc chạy về phía cô đang ngồi, giơ bàn tay nhỏ nhắn chỉ vào sợi xích sắt.

" Baba tháo cái này ra cho dì đi "

" Con tự mình làm đi "

Ném chìa khóa cho nhóc, anh lên giường nằm, nghiêng người nhìn xuống.

" Chìa khóa nè, dì mở khóa đi. Tôi không biết mở cho dì đâu "

Khánh Hào xấu hổ đưa tay gãi mũi nhỏ, ánh mắt nhìn sang hướng khác.

Cô nhận lấy chìa khóa tự mở. 

Chân đã được tự do. Cô cười nhạt, lập tức đứng dậy. 

" Em đi tắm "

Khánh Hào chưng hửng, mặt xịu xuống.

" Tôi giúp dì mà. Tại sao dì không thèm quan tâm tôi? "

" Khánh Hào, con chấp nhận cô ta là mẹ rồi sao? "

Anh bất ngờ hỏi. Trước đây không phải nhóc rất ghét cô sao? Giờ lại buồn khi cô không để ý nhóc.

Thật kì lạ.

" Con...con...không biết "

Khánh Hào ngập ngừng bối rối cắn cắn môi trả lời.

Lát sau cô đi ra. Trên người mặc một cái quần jean ngắn ngang gối với cái áo thun cổ tim màu đen.

Thấy hai cha con nào đó nãy giờ đang nhìn, gương mặt không rõ biểu cảm, cô tằng hắng giọng.

" Em biết, đồ em mặc trên người cũ kĩ. Rất khó coi. Anh và Khánh Hào có thể đừng săm soi nữa "

Khánh Hào thôi nhìn cô quay sang nhìn anh, chu chu môi.

" Baba không mua nổi đồ mới cho dì sao? "

" Con nghĩ baba con thế sao? "

Anh hỏi ngược lại nhóc. Bản mặt đã kém sắc không ít.

" Hai người muốn nói thì hãy ra ngoài. Em muốn ngủ "

Cô chịu không nổi cảnh anh và nhóc cùng bàn luận về mình. Nếu là trước đây, cô ắt hẳn rất vui khi được hai cha con họ chú ý.

Nhưng hiện tại khác rồi. Cô chỉ cần yên ổn mà sống, không màng đến chuyện khác nữa.

" Cô không định ăn trưa? "

" Em mệt, không ăn nổi "

Vừa dứt câu, thân thể ngồi trên sàn không vững, nghiêng người một cái, ngã rạp xuống.

Khánh Hào hốt hoảng, nhóc trèo xuống giường chạy đến cạnh cô.

Ra sức lay lay.

" Này...dì không sao chứ? "

" Đừng lay nữa, dì không sao? Để dì nằm ngủ một tí "

Cô thều thào nói. Sắc mặt dường như không tốt lắm, môi cô cũng trở nên tái đi. 

" Khánh Hào, con xuống dùng bữa trước đi. Để baba xem cô ta cho "

Anh ôm nhóc bế ra trước cửa phòng thả xuống. 

" Vâng ạ "

Khánh Hào ngoan ngoãn bỏ đi. Đợi cho bóng dáng nhỏ bé khuất dần, anh mới đóng cửa phòng. 

Đi gần lại chỗ cô nằm, anh ngồi xổm xuống, chán ghét nhìn, chất giọng lành lạnh vang lên.

" Lại sao nữa? "

Cô vừa chợp mắt lại bị tiếng nói của anh đánh thức, dùng chút sức lực còn lại mà thều thào nói.

" Anh đang lo lắng cho em sao?"

" Câm miệng. Tôi mà lo lắng cho cái loại người như cô? Có phải cô thật sự ảo tưởng quá rồi "

Anh bực tức quát. Lạnh lùng đứng dậy mở cửa ra khỏi phòng. Cũng không quên đóng cửa mạnh thể hiện sự nộ khí.

Cô cười nhạt, mi mắt khẽ lay động rồi mở ra. Gượng người ngồi dậy, cô ngây ngốc ngồi nhìn trần nhà.

Cô là loại người gì mà không đáng để anh lo lắng?

Tại sao anh liên tục làm cô đau khổ thì anh mới vừa lòng?