Lạc An đi từ từ lên phòng, bộ dạng cũng có hơi mệt. Cô thả mình tự do trên chiếc giường thân quen của mình.
Giờ đã là 19h30, khoảng thời gian không nhiều để cô vừa có thể tắm qua và dùng bữa trước khi dự Event.
Đắn đo một lúc cô quyết định đi tắm.
Đắm mình trong mùi hương hoa hồng không quá ngào ngạt, cơ thể nhẹ tênh trong dòng nước có màu sắc quyến rũ.
16 tuổi, cái độ tuổi bất cứ ai nếu xinh đẹp sẽ đẹp hẳn luôn ở độ tuổi này. Nước da trắng ngần của cô tiểu thư nhà họ Diệp. Thêm cái nét đẹp của ba mẹ cộng lại, chẳng khác nào thiên thần được cử xuống làm náo động cuộc sống con người.
Cảm thấy thoải mái, Lạc An rời khỏi bồn tắm. Khoác lên mình chiếc áo tắm màu xám tro, lấy khăn lau lau mái tóc dài đen suôn mượt của mình.
Cô đi xuống tầng dưới, tiến về phòng ăn. Mọi thức ăn đã được xếp đầy trên những chiếc đĩa sứ sang chảnh do các nghệ nhân tài giỏi bậc nhất tạo ra và đựng trên những chiếc bát đĩa đó là món ăn tuyệt hảo hơn cả nhà hàng nhưng vẫn mang nét gì đó ấm cúng và đầm đà tình yêu.
- Về rồi mà không gọi anh! – Đăng Duy cầm cốc nước lọc rẽ qua thì nhìn thấy cô em đang ngồi dùng bữa.
- Gọi anh làm cái gì?! Em về anh còn chẳng ra đón thì thôi! – Lạc An bĩu bĩu cái môi, ông anh này thì khá là ngạc nhiên trước điệu bộ của cô em gái luôn nghiêm túc đến mức không biết đùa của mình.
- Này..này!! Em đi có 3-4 ngày mà bị Nhật hóa luôn rồi đó hả?!
- Vớ vẩn!! – Cô vừa nói vừa chỉ xuống chiếc ghế - Ăn chưa? Ngồi ăn luôn với em này!!
Đăng Duy xua tay.
- Thôi tôi ăn rồi, ăn từ lúc cô chưa về cơ cô em ạ! – Anh nhấp một ngụm nước – Trông thế này thì chắc cũng đi Event hả?
- Ủa?! Sao lần này ba bắt cả nhà đi à anh? – Lạc An dừng đũa.
- Hmm… Lần này thấy nói là có ban cổ đông một số các doanh nghiệp tư nhân và đoàn thể. Cũng toàn các nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy cả, nên nhân dịp đi kết giao ấy! – Đăng Duy nhìn cô – Thôi anh đi thay đồ đây! Em ăn nhanh lên!
Anh rời khỏi sau khi giục giã cô em. Lạc An vốn không phải người mà những sự kiện bình thường mà cô cũng chấp nhận đi, thường thì ba không mấy triệu tập cô đi dự trừ khi rất quan trọng vì đồng thời cô cũng là một trong những người con chấp nhận tranh chức vị chủ tịch tập đoàn, gương mặt sáng giá mà ông Diệp Lâm đặt hi vọng nhiều hơn hai người con trai lớn của ông.
Dùng bữa xong, cô nhanh chóng lên phòng chuẩn bị. Mẹ cô từ hôm qua đã mang sẵn một thiết kế mới của D&G với chiếc váy dài tay cổ tròn, chân váy xòe. Thương hiệu nổi tiếng với những họa tiết màu sắc rực rỡ. Nhưng trên chiếc váy này, sử dụng một màu đen và điểm những chất vải lụa đen là hình những bông cúc trắng nhị vàng hết sức sang chảnh và quý phải đúng chuẩn một quý cô.
Là một tiểu thư đài cát nhưng cô mấy khi trang điểm vì thực tế, sở hữu một nước da trắng bóc như vậy đôi mắt to hàng mi thì vừa dài vừa đen nên cũng chẳng cần chuyên viên trang điểm như những nàng công chúa lắm tiền khác.
Vận lên mình bộ trang phục, mái tóc được búi lên không quá cao toát lên vẻ đẹp dịu dàng của người con gái. Vì là Event của thương hiệu, nên cô tự thêm cho mình đôi giày cao gót quai đen lấp lánh cùng nhãn hiệu, điểm phá cách ở đây là phần gót có đinh tán. Gương mặt trang điểm khá nhẹ nhàng bằng chút son môi của L’Oreal by Chopard Lipstick được ba cô mua cho khi đi công tác, và nhấn nhá đường eyeliner cho đôi mắt thêm sắc sảo.
Có thể ví dung nhan và thân hình của Lạc An bấy giờ khác nào một mỹ nhân đại diện cho sự đẹp hoàn hảo.
Trên đường tới dự Event, ngồi trong xe cô có được dặn dò là khi đến đây phải tỏ ra hết sức nhanh nhẹn hoạt bát và hiểu biết toàn bộ, nắm rõ tình hình tập đoàn kể cả các chi nhánh, cũng quen với công việc này. Vì cô là con gái lại còn út sẽ dễ bị để ý hơn các anh.
Đúng như vậy, khi bước vào căn phòng rộng lớn, toàn những con người chẳng ai là không có uy quyền cả. Tưởng chừng chỉ cần chút nông cạn cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.
Đầu tiên cô đi với ba mẹ, rồi mới tản ra và ngoại giao với những khách được chỉ định ở đây.
Đứng trước mặt 3-4 người đàn ông khá lớn tuổi có người bằng bố có người hơn tuổi bố cô. Lạc An tỏ rõ sự hoạt bát và thông minh hơn người, khác với một cô bé nhõng nhẽo mới chỉ học cấp ba. Sự đối đáp của cô chẳng khác những phụ nữ trưởng thành là mấy.
Họ có hỏi cô khá nhiều về chuyện công ti, chắc chắn để thăm dò và sớm muộn gì cũng tìm cách để bắt tay làm một kế hoạch nào đó phát triển các tập đoàn.
Sau khi biết được ông chủ tịch của Action có những người khôn khéo tài sắc vẹn toàn thế này, thì ai nấy đều tấm tắc khen ngợi và nể phục người lãnh đạo – người cha quá tài giỏi.
- Tiểu thư Diệc nhà chủ tịch đây đã kén con rể chưa vậy?! – Một vị khách quý tay cầm ly rượu vang cười nói.
Lạc An cười nhẹ nhàng, để ông Diệp Lâm lo phần tiếp.
- Cô con gái này chỉ mong bé mãi để chúng tôi chăm sóc, nếu có kén thì có lẽ điều kiện cũng chẳng thể tầm thường được! – Ông Diệp Lâm cười, lời nói vừa mang hàm ý thách thức vừa có chút đùa cợt.
Cô xin phép rời khỏi, và bắt đầu đi giao tiếp với một số các phu nhân.
Chẳng thể chối được là bất kể ai nhìn cô cũng quay đầu lại nhìn, không vài lần thì cũng phải 1 lần. Là nam thì lại càng không cưỡng được, chỉ muốn quay đầu nhìn cho đã mắt. Là phụ nữ thì đều khen cô biết phối đồ, biết làm đẹp và lựa màu sắc.
Qủa là lần này, tiểu thư Diệp Lạc An đã ghi điểm khá nhiều trong mắt công trúng và những vị doanh nhân tài ba.
*
Dương Dương và Hạo Nhiên là hai vị khách đến khá đúng giờ, bộ ba chàng soái ca hôm nay thiếu một anh chàng với lý do là không thể tới vì tình hình sức khỏe. Thực tế thì anh vẫn chưa cảm thấy có cảm hứng với nghiệp quản lý cả một khối gia sản khổng lồ này, nên dù bị ép đến mấy thì anh cũng vẫn đưa Thụy Chi đi ăn vào tôi nay mặc kệ ba anh đang gọi về, thậm chí gọi cả cho Thụy Chi nhờ kêu Vũ Huy về giúp.
- Ba cậu đâu?! – Hạo Nhiên vỗ vỗ vai Dương Dương.
- Không biết, còn đến trước cả tôi cơ mà! – Dương Dương vừa nói vừa lôi điện thoại ra – Thôi vào trước đi! Kệ họ!
Hai chàng trai nhanh chóng chạy vào. Vị trí của hai cậu chàng này chẳng hề nhỏ, gia đình duy nhất một cậu con trai, chẳng cần tranh giành thì cái chức chủ tịch cũng sớm về tay họ. Khác với Lạc An là đi gây dựng thiện cảm, thì họ chỉ cần tạo dựng lòng tin và mối quan hệ là xong.
Hàng ghế thứ hai trong hội trường. Xếp cạnh anh vẫn còn một vị trí trống, người tới vẫn chưa tới.