Tại Thái úy phủ, một mảnh yên tĩnh ngột ngạt, không biết Tương Lý Nhược Mộc có cảm thấy nhàn rỗi đến mức cảm thán ‘vắng như chùa bà đanh’ không. Hắn đang uống rượu, hiện tại đã không còn có thể đàm luận với Lý Duẫn Chi nữa.

Lúc này là cuối hè đầu thu, dường như mỗi lần đến thời điểm này luôn có việc không tốt phát sinh. Lúc trước xây viên tử cho Cảnh Hi Miểu, vốn y không chịu hồi cung, chính mình lại không muốn y chịu ủy khuất nên mới vì y xây ra. Sau đó có chuyện, Cảnh Hi Miểu bị hắn đuổi về cung, lại thêm hắn phải tiết kiệm tiền bạc chuẩn bị cho trận chiến sắp tới cho nên trang viên này phải ngừng xây. Có điều dù thế nó cũng đã ra vài phần dáng vẻ. Bây giờ nhìn đến cổng trang viên sụp đổ, vào mùa hạ mà chẳng có chút dáng vẻ phù hoa nào, lầu các ao hồ đều không dùng đến.

Dự định ban đầu vốn muốn chờ đến lúc tiền bạc dư dả sẽ tiếp tục hoàn thành trang viên này. Cảnh Hi Miểu sẽ không an phận ở trong cung chờ. Lúc xuất cung còn phải chuẩn bị chỗ dừng chân thư thái cho y. Có điều cũng không cần vội, sau khi diệt sạch thế lực phiên quốc ở phía nam, hắn muốn đem Cảnh Hi Miểu đến nơi đó nhìn. Giang sơn của y bao la rộng lớn đến mức nào, nên để y được tận mắt nhìn. Như thế càng chân thực hơn đọc trên tấu chương. Nhân tiện nhìn núi non sông nước phương Nam, nếu cảm thấy nơi nào được thì lúc trở về có thể đem tu bổ cho trang viên của mình.

Vốn cho rằng Cảnh Hi Miểu không muốn ở trong cung gặp hắn, lúc này nhất định sẽ đến phủ Thái úy tìm. Với tính cách của Cảnh Hi Miểu cho dù là tức giận cũng sẽ tìm hiểu rõ ràng. Nhưng bây giờ đã quá trưa mà vẫn không thấy y đâu. Nếu Cảnh Hi Miểu không muốn biết, không muốn hỏi, mặc kệ tất cả… Hắn thật sự có chút sơ hãi. Nếu Cảnh Hi Miểu đến mức cái gì cũng không muốn thì hắn có nói gì cũng đã muộn. Hắn uống một ngụm rượu, nghĩ đến Cảnh Hi Miểu không muốn gặp mình có phải bởi vì thời gian này đối với Cảnh Hi Miểu thật sự chưa đủ tốt. Lúc trước có thể buông thì nên sớm buông xuống. Nếu như yêu Cảnh Hi Miểu nên sớm chấp nhận điểm này, cũng không đến nỗi mỗi lần đều làm Cảnh Hi Miểu thất vọng.

Tương Lý Nhược Mộc không thích hợp suy đoán loại chuyện này bởi nó cùng việc đánh trận không giống nhau, không có giá trị chiến lược có thể tổng kết, càng không thể phân rõ trắng đen, hắn chỉ muốn Cảnh Hi Miểu, muốn thấy y.

Ngày hôm qua hắn còn nghĩ Cảnh Hi Miểu tại nguy cơ trước mắt lúc ấy đã làm thế nào. Cảnh Hi Miểu ngay lúc đó cầm lấy cung tên chĩa vào hắn, trước sự uy hiếp của Đàn Tâm lại bình tĩnh uy hiếp ngược trở lại khiến hắn ta kinh hoảng lúng túng. Hắn lúc đó suýt bật cười. Cảnh Hi Miểu thông minh, hắn vẫn biết. Xét theo nguyên tắc, con tin nguy cấp không có cách nào giải quyết, bất kể là thỏa hiệp với kẻ địch hay không con tin cũng có thể bị giết chết. Cho nên Cảnh Hi Miểu tự thân xuất mã, đem vấn đề ném lại cho kẻ địch. Y bắn một mũi tên lệch, Đàn Tâm cùng Lý Duẫn Chi vẫn luôn nghĩ Cảnh Hi Miểu nói dối bởi bọn họ biết Cảnh Hi Miểu từ trước đến nay bắn tên không chuẩn xác, dù bắn lệch cũng hoàn toàn là ý tứ muốn lấy tính mạng hắn. Nhưng chính mình đọc thư thấy CẢnh Hi Miểu có ít nhất 5 lần gần nhất từng khoe tài bắn cung, muốn biểu diễn cho mình xem. quả nhiên, Cảnh Hi Miểu học gì cũng giỏi, tuy rằng lần đầu tiên biểu diễn tài lại chính là mũi tên bắn trên cánh tay chính mình. Có điều một Cảnh Hi Miểu có can đảm hoặc nói là dám tự mình làm càng khiến hắn yêu thích, càng không thể rời mắt được, mãi cho đến khi Cảnh Hi Miểu muốn cắt đứt mọi chuyện.

Gia nhân đột nhiên chạy vội tới, Tương Lý Nhược Mộc lập tức nghênh đón, “Hoàng thượng tới sao?”

“Thái… Thái úy đại nhân, không … không phải hoàng thượng,” Lão quản gia khua tay, hoảng loạn đến mức bất hợp lý, “Là… là Đình úy thự đến… đến bắt đại nhân!”

Tương Lý Nhược Mộc thoáng giật mình nhưng ngay lập tức lại khôi phục phong thái cũ, trong miệng nói “Biết rồi.” liền đi ra ngoài. Quản gia vội chạy theo. Tương Lý Nhược Mộc ở trong thư phòng một lúc, trở ra, ngoài nhị môn chỉ thấy lộn xộn đám người Đình úy thự cùng quan binh xông đến, gia nhân bị đuổi chạy liên tục, toàn bộ thái úy phủ huyên náo ầm ĩ, lão quản gia tức đến giậm chân.

“Đình úy đại nhân, ngươi muốn tịch thu nhà của ta sao?” Tương Lý Nhược Mộc nhìn Trình Húc Lương, giọng điệu chậm rãi, cũng không có bao nhiêu ý tứ uy hiếp. Dù là kẻ ngốc nghe cũng hiểu đó tựa hồ là biết mình sắp gặp đại nạn, không còn sức lực.

“Thái úy đại nhân yên tâm, ta chỉ là làm theo luật lệ, đem Thái úy phủ bao vây, một người cũng không cho tự ý ra vào mà thôi.” Trình Húc Lương lạnh mặt.

“Phủ Tương Lý gia khắp nơi đều là vật tiên đế ban thưởng nên ngươi mới không dám tịch thu, bằng không, ngươi đã sớm động thủ.” Tương Lý Nhược Mộc mỉm cười, cũng không quá để ý.

Trình Húc Lương bị nói đúng chỗ hiểm, vụng về không đáp lại được, “Người đâu, đem Thái úy bắt lại!”

Không kẻ nào nhúc nhích, uy thế của Thái úy ở trong triều không phải ngày một ngày hai, dù bây giờ thất thế nhưng uy nghiêm vẫn chưa giảm.

“Không có kẻ nào nghe thấy ta nói gì sao, đem Thái úy bắt lại.” Trình Húc Lương tức giận quát, người của Đình úy thự lúc này mới ngập ngừng đi đến. Tương Lý Nhược Mộc không nói lời nào theo đám người ra cửa. Loại đồ vật như xe tù này lần đầu tiên Tương Lý Nhược Mộc ngồi, cao cao tại thượng, bốn phương tám hướng đều có kẻ canh giữ.

Dân chúng đi ra xem trò vui, cũng không có gì, ban đầu còn náo nhiệt, Tương Lý Nhược Mộc có thể không phải quan thanh liêm nhưng cũng không thể coi là xấu. Bách tính chưa từng thấy Thái úy bóc lột cái gì của họ. Nhưng bao năm chiến loạn liên miên, bọn họ không có chỗ để trút oán hận, vốn chỉ biết chuyện của mình cùng hàng xóm làng giềng trước mặt, đến cả lý do vì sao xảy ra chiến tranh họ cũng không biết, cho nên trách nhiệm về chiến tranh tự nhiên là muốn đổ lên đầu người hai lần lĩnh binh đánh giặc Tương Lý Nhược Mộc. Hơn nữa họ từng đọc qua sách của đám văn nhân không hài lòng về việc Thái úy chuyên quyền, khắp nơi tung tin nói Thái úy cực kỳ hiếu chiến, chuyên chèn ép hoàng thượng. Dân chúng nghe quen tiểu thuyết nói quyền thần đoạt chính, khi nhục hoàng thượng, tự nhiên dễ dàng tin vào câu chuyện đó. Cho nên thấy chuyện tốt ngày hôm nay Hoàng thượng bắt gọn Thái úy, tước đoạt binh quyền của hắn đều mừng rỡ. Có điều vẫn hiểu chút lý lẽ, thở dài công cao hơn chủ, đến nỗi bây giờ một chút thời gian cũng không ban cho, chỉ sợ hoàng thượng chỉ có thể ban cho ngươi cái chết, đúng là gần vua như gần cọp.

Tương Lý Nhược Mộc dường như chẳng hề nghe thấy những lời bàn tán kia, ngồi trong xe tù nhưng vẫn bình thản như không, ung dung tự tại. Có người thấy vậy thở dài, khá lắm một nhân vật oai hùng, thực đáng tiếc.

Có điều thời điểm tiến vào Đình úy thự, Tương Lý Nhược Mộc thoáng kinh ngạc, đám cựu thần quan văn đến rất đầy đủ. “Hoàng thượng không tới sao? Bày trận thế như vậy, ta còn tưởng rằng là muốn đổi thành nơi vào triều.”

“Tương Lý Nhược Mộc, đừng nhiều lời.” Trình Húc Lương đã đứng ở sau bàn, “Còn không mau quỳ xuống chờ phán xét?”

Tương Lý Nhược Mộc hít sâu một hơi, “Ngươi…”

“Không thấy bản quan còn chưa ngồi xuống sao? Bản quan là thay Hoàng thượng tra xét ngươi, ngươi có quỳ hay không?” Trình Húc Lương ngăn Tương Lý NHược Mộc không cho hắn bộc lộ uy phong ngày trước, hổ xuống đồng bằng chính là hổ xuống đồng bằng. “Lẽ nào lúc Hoàng thượng xét hỏi ngươi ngươi cũng không quỳ?”

Tương Lý Nhược Mộc bỏ xuống ngạo khí, trước tiên gập chân đau quỳ xuống rồi chậm rãi quỳ chân còn lại. “Thần… Tương Lý Nhược Mộc hồi hoàng thượng.”

“Tương Lý Nhược Mộc, ngày trước là ai cho ngươi quyền uy để ngươi đến cả lúc nhìn thấy Hoàng thượng cũng không quỳ?” Trình Húc Lương vừa mở miệng, không biết là kẻ nào liền từ bên trong cười lạnh một tiếng, “Mạc ngôn chích thủ thủ khả nhiệt, tu du hỏa tận hôi diệc diệt.” (đại ý: nướng tay kẻ khác trên lửa thì tay mình cũng nóng, đổ thêm lửa đến mức tàn tro bay khắp nơi thì mình cũng bị diệt.)

Tương Lý Nhược Mộc cắn chặt môi, cuối cùng ngẩng đầu lên nói, “Đình úy đại nhân, đây là hoàng thượng sai ngươi hỏi sao?”

“Làm càn! Ngươi còn dám ở nơi công đường chất vấn bản quan?” Trình Húc Lương quát, “Hoàng thượng để ta thẩm vấn, tất cả lời xét hỏi của ta cùng câu trả lời của ngươi đều sẽ được ghi chép lại, sau đó trình lên Hoàng thượng.”

Tương Lý Nhược Mộc chầm chậm nói một câu, “Bẩm Hoàng thượng, thầm không có lời nào để nói.”