Sáng sớm Hàn Mộng Khuê đã chạy tới tẩm cung của Hoàng thượng, xin được thỉnh an, tiện thể nhìn sắc mặt Hoàng thượng một chút. Hôm qua chính mình lỗ mãng làm y khó chịu. Hắn nào biết Hoàng thượng còn có hậu chiêu khiến hắn phải vỗ bàn khen hay như thế. Hôm nay ngẫm lại những lời kia phải nói sao cho tâm tình Hoàng thượng tốt lên. Không ngờ trước tẩm cung của Hoàng thượng lại gặp Tương Lý Nhược Mộc.

“Thái úy đại nhân.” Hàn Mộng Khuê bước vài bước đi tới, “Sao Thái úy đại nhân không đi vào?” Vừa hỏi xong, Hàn Mộng Khuê đã muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Lưu công công từ bên trong đi ra, trước tiên thỉnh an Thái úy. Rõ ràng Tương Lý Nhược Mộc đã không chờ được, nhưng câu đầu tiên vẫn là hỏi Lưu công công, “Tối hôm qua Hoàng thượng có ăn được không? Ngủ có ngon không?”

Lưu công công gượng cười, khom lưng nói, “Hoàng thượng những ngày qua đều mất ngủ. Nhưng đêm qua thì tốt hơn, hiếm khi ngủ liền ba canh giờ như thế. Sáng nay nô tài tiến vào dâng đồ ăn sáng thấy sắc mặt Hoàng thượng cũng tốt.” Tương Lý Nhược Mộc khẽ gật đầu, Lưu công công vội nói một câu, “Nhưng Hoàng thượng nói, mời Thái úy trở về đợi chỉ.”

Hàn Mộng Khuê nghĩ Tương Lý Nhược Mộc sẽ nổi giận nhưng hắn chỉ trầm mặc một hồi rồi nói “Ta sẽ ở đây đợi tới khi nào Hoàng thượng muốn gặp ta.”

Dường như Tương Lý Nhược Mộc còn muốn Lưu công công chuyển lời đến Hoàng thượng giúp mình, một tên thị vệ phía sau Lưu công công đột nhiên lớn tiếng chen vào, “Thái úy đại nhân, Hoàng thượng đã nói rõ ràng, mời ngài trở về Thái úy phủ.”

Tương Lý Nhược Mộc ngừng lại, ánh mắt đột nhiên thay đổi, vẻ mặt lạnh lùng khiến Lưu công công đổ mồ hôi lạnh. Mười năm trước, khắp trên dưới triều đình có kẻ nào dám hỗn xược với Thái úy như vậy. Tương Lý Nhược Mộc nhìn tên thị vệ dám cắt ngang lời mình kia, hắn không nhớ tên thị vệ này, chỉ là thấy gã cũng xấp xỉ tuổi Cảnh Hi Miểu, một thị vệ thiếu niên sắp trưởng thành. Dụng ý lúc trước là muốn bồi dưỡng thành tâm phúc của Cảnh Hi Miểu, ở thời điểm nguy cấp bảo vệ y, cho nên những thị vệ này chưa từng nhận mệnh lệnh của Thái úy phủ, chỉ trung thành với Cảnh Hi Miểu.

Hàn Mộng Khuê vội quát tên thị vệ, “Ngươi chỉ là một tên thị vệ tam phẩm, sao dám nói năng lung tung trước mặt Thái úy?”

Thị vệ kia thấy Hàn Mộng Khuê nói, liền hướng phía hắn khí thế chào một tiếng, “Đại Tư Nông đại nhân, ta chỉ là làm việc theo mệnh lệnh của Hoàng thượng mà thôi. Hoàng thượng nói nếu thấy Thái úy thì truyền lệnh nói hắn quay về. Nếu Thái úy không nghe theo thì cưỡng ép hắn đuổi về Thái úy phủ. Như vậy, Thái úy, ngài là người có uy danh trong quân đội, vẫn nên trở về đi, chẳng lẽ còn muốn chờ chúng ta đến bắt ngài? Đến lúc ấy chẳng phải ngài sẽ mất hết mặt mũi hay sao?”

Hàn Mộng Khuê sững sờ, trong chớp mắt tay Tương Lý Nhược Mộc đặt lên thân kiếm, trong lòng hắn nghe ‘lộp bộp’ một tiếng! Lúc này đây, Tương Lý Nhược Mộc vốn rong ruổi trên chiến trường mười mấy năm, khi bằng tuổi thị vệ này đã là thượng tướng, dường như cả đời chưa từng phải nhẫn nhịn một kẻ vô danh tiểu tốt như thế. Cũng may tay đặt trên kiếm của Tương Lý Nhược Mộc chậm chạp không động, Hàn Mộng Khuê thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng thị vệ kia lại không buông tha, “Sao? Ngài muốn động thủ? Mấy người lại đây, Thái úy muốn tạo phản rồi.” Mười mấy thị vệ lập tức chạy tới, đao kiếm đồng loạt rút ra.

Tương Lý Nhược Mộc vốn không để vào mắt, giận quá hóa cười, “Thật ngây thơ…” Hàn Mộng Khuê nắm lấy tay áo Tương Lý Nhược Mộc, “Thái úy, ngài mau quay về Thái úy phủ đi, ta vào trong gặp Hoàng thượng, hỏi xem đây là chuyện gì.”

“Không cần, ta muốn giáo huấn mấy tên nhãi ranh này.” Tương Lý Nhược Mộc đẩy Hàn Mộng Khuê ra.

Hàn Mộng Khuê lảo đảo một bước lại chạy tới níu chặt lấy Tương Lý Nhược Mộc, “Thái úy, Thái úy, ‘đánh chó phải ngó mặt chủ’, ngài mà dạy dỗ bọn chúng thì chính là chạm đến Hoàng thượng. Điều quan trọng nhất là, không phải ngài còn muốn gặp Hoàng thượng sao?”

Tương Lý Nhược Mộc vốn đã rút kiếm ra được một nửa lại tra vào vỏ, “Hoàng thượng thực sự nói như vậy sao?” Hắn nhìn tiểu thị vệ kia.

Thị vệ kia lập tức nghểnh cứng cổ, “Chẳng lẽ còn có kẻ dám giả truyền thánh ý?”

Tương Lý Nhược Mộc xoay người lại liền đi, trên đùi có thương tích nên hắn đi lại rất bất tiện. Hàn Mộng Khuê muốn tới đỡ lại thấy ở cửa tẩm cung có người đi lướt qua. Thoáng nhìn ống tay áo liền thấy quen mắt, dừng bước nhìn kỹ, không phải là Trình Húc Lương hay sao? Hàn Mộng Khuê không đuổi theo Tương Lý Nhược Mộc nữa, muốn chờ Trình Húc Lương đi ra để hỏi ý tứ của Hoàng thượng.

“Trình huynh, xin dừng bước.” Đình úy Trình Húc Lương mới ra khỏi tẩm cung của Hoàng thượng không bao xa liền nghe thấy có người gọi mình, dừng bước nhìn xung quanh. Một quan viên trẻ tuổi vóc dáng thon dài dung mạo thanh tú từ trong cung đuổi theo, trên mặt mang ý cười, hóa ra là Hàn Mộng Khuê.

“Trình huynh mới sáng sớm đã tới gặp Hoàng thượng là vì chuyện gì vậy?” Hàn Mộng Khuê kéo hắn ra chỗ yên tĩnh phía sau muốn bắt chuyện. “Ban nãy ở bên ngoài ồn ào như vậy Hoàng thượng có nghe thấy không?”

“Ban nãy ngươi ở bên ngoài?” Trình Húc Lương không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không để ý, “Hoàng thượng nghe thấy, còn phái tiểu thái giám đi ra xem có chuyện gì, nhưng người không nói gì cả.”

Hàn Mộng Khuê suy nghĩ một hồi, biết từ chỗ Trình Húc Lương không thể hỏi thêm gì nữa. Nhưng Hoàng thượng biết, lại không quan tâm, vậy xem ra chuyện này không dễ giải quyết. E là trong thời gian ngắn Hoàng thượng sẽ không muốn nghe chuyện liên quan đến Thái úy. Hắn đã biết thì không thể đi vào kể lể nhiều lời, còn không bằng không vào.

“Nếu ngươi đã không còn chuyện gì nữa, vậy ta đi trước, Đình úy thự còn có việc gấp cần làm.” Trình Húc Lương không đợi được hắn, nhanh chóng cáo lui. Hàn Mộng Khuê nghe xong, ý nghĩ xoay chuyển liền vội vàng kéo hắn. “Trình huynh có việc gì bận bịu cơ chứ, không bằng đến chỗ ta uống chút trà. Ta và ngươi những ngày qua bận rộn không có thời gian trò chuyện. Bây giờ mọi việc đã định, tình hình yên ổn, ngay cả Hoàng thượng cũng không vội, ta và ngươi nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút.”

“Ôi, Mộng Khuê, Đình úy thự của ta không so được với chỗ của ngươi. Ngươi ở đó công việc có thể chậm rãi không cần vội, nhưng ta chỉ cần có việc thì lập tức phải làm, hoàng thượng còn đang đợi ta.” Trình Húc Lương một mực từ chối, muốn nhanh chóng rời đi. “Không phải ngươi muốn gặp Hoàng thượng sao? Mau vào đi.”

“A, không không. Hôm nay ta không có việc gì gấp cần gặp Hoàng thượng, ngày mai lại đến cũng được.” Hàn Mộng Khuê thấy Trình Húc Lương gấp càng không chịu để hắn đi. “Trình huynh bận việc gì, chẳng lẽ Hoàng thượng muốn ngay lập tức thẩm vấn Lý Duẫn Chi và Cảnh Đàn Tâm chuyện mưu phản?”

“Mộng Khuê, đó không phải việc của ngươi. Chuyện mưu phản chỉ cần ngươi tới gặp Hoàng thượng, khẳng định người sẽ nói cho ngươi biết.” Trình Húc Lương cũng biết rõ Hàn Mộng Khuê cùng Hoàng thượng là có giao tình, hơn nữa hắn vốn là người ngay thẳng. “Đám triều thần đang cùng nhau tố giác Thái úy tự ý rời vị trí lên Đình úy thự, ta là đến báo cáo với Hoàng thượng, xin chỉ thị của người.”

“Báo lên Đình úy thự?” Tay Hàn Mộng Khuê chảy mồ hôi, hết rồi, lúc này không dâng lên tấu chương thì sẽ bắt đầu kiện cáo tố tụng mất. Nhưng chỉ cần các tướng quân bị tước binh quyền, đi vào Đình úy thự thì không còn cách nào nữa. Bước vào nơi đó, không chỉ là chút tội danh như lúc trước mà bất kể tội gì cũng có thể bị đám ác quan kia vẽ ra, đến cả Tể tướng Lưu Vị cũng không thể can thiệp. Lúc này Thái úy ngã xuống, không còn binh quyền, nếu bọn họ không thừa dịp này bỏ đá xuống giếng, đem Thái úy dìm đến không thể đứng dậy, vậy thì Hàn Mộng Khuê hắn sẽ không mang họ Hàn nữa.

“Ha ha”, Hàn Mộng Khuê cười gượng mấy tiếng, “Hoàng thượng sao có khả năng để Thái úy tiến vào Đình úy thự được. Trình huynh lại tự mình đến một chuyến, nếu là ta, đưa một bản tấu chương lên là được rồi.”

Trình Húc Lương có chút châm biếm cười khẩy, “Mộng Khuê, ngươi luôn giỏi đoán tâm tư của Hoàng thượng nhất, nhưng lần này ngươi đoán sai rồi.”

“Ngươi nói cái gì?” Hàn Mộng Khuê không quan tâm Trình Húc Lương trào phúng, Hoàng thượng đồng ý? Đem Thái úy giao cho mấy tên ác quan kia thẩm vấn? Một lần thẩm vấn này không chỉ làm mất hết mặt mũi hắn, mà lúc này phủ Thái úy không còn gì, chỉ cần Hoàng thượng mặc kệ không quan tâm thì đó chính là muốn cắt đứt hoàn toàn đường sống của Thái úy rồi. “Có phải Hoàng thượng phái vị đại thần nào đến thẩm vấn thái úy không?”

“Mộng Khuê, ngươi lại sai rồi.” Trình Húc Lương nhìn Hàn Mộng Khuê, nhưng hắn không cười nữa, gương mặt vô cùng nghiêm nghị, lại lộ ra dáng vẻ giải quyết việc công mà Hàn Mộng Khuê vẫn hay khịt mũi coi thường, “Hoàng thượng nói việc này giao cho Đình úy thự giải quyết.”

Hàn Mộng Khuê khẽ nuốt nước bọt, Hoàng thượng muốn dùng Đình úy thự để hoàn toàn lật đổ Thái úy sao? “Trình huynh chờ một chút.” Hắn lại kéo Trình Húc Lương lại, “Thái úy đối với Trình huynh có ơn tri ngộ, lẽ nào Trình huynh đã quên rồi?”

“Trình Húc Lương suốt đời không quên.” Trình Húc Lương hơi mất kiên nhẫn, “Nhưng đây là ý tứ của Hoàng thượng.”

“Hoàng thượng Hoàng thượng, ngươi biết Hoàng thượng nghĩ gì sao?” Hàn Mộng Khuê nổi giận, “Ngươi biết Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng kia thực sự nghĩ gì sao? Dù Hoàng thượng không bao che cho Thái úy, nhưng Đình úy thự đại nhân ngươi cũng đừng đem sự tình làm rõ ra. Ngươi có biết Hoàng thượng cùng Thái úy quân thần hai người là tình cảm gì không? Ngươi có biết Thái úy vì Hoàng thượng dù giang sơn tới tay cũng có thể không cần, Hoàng thượng vì Thái úy tình cảm càng sâu nặng, dù bị lăng nhục cũng nhẫn nhịn?”

“Tất cả những điều ngươi nói, ta đều không biết, cũng không muốn biết.” Trình Húc Lương máy móc nói, vẻ mặt cao ngạo khiến Hàn Mộng Khuê căm ghét, “Ta chỉ biết Thái úy đại nhân những năm nay luôn không ngừng ngang ngược phạm thượng. Tru sát phế truất tiên đế cùng Hoàng thái hậu, chuyên quyền độc đoán, tội ác tày trời. Vì giang sơn xã tắc, Trình Húc Lương dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”

Hàn Mộng Khuê cắn chặt môi, nhìn Trình Húc Lương, chậm rãi nói, “Trình huynh hẳn là muốn có danh tiếng tốt. Xem ra Trình huynh đã quyết tâm muốn đem chuyện này làm thành nghiêm trọng. Nhưng ngươi biết không, chỉ cần ngươi dám cho Thái úy bất kể một thứ ‘tội ác tày trời’ nào, dù cho cuối cùng đó là do Hoàng thượng gợi ý ngươi làm, thì Thái úy vừa chết, Hoàng thượng ngay lập tức sẽ hối hận. Y lập tức sẽ giết ngươi. Có điều chắc ngươi cũng đã nghĩ đến điểm ấy, mọi người đều là người thông minh. Nhưng ngươi không quan tâm, chỉ cần đẩy ngã Thái úy, đám sử quan sẽ viết cho ngươi một câu chuyện để ngươi từ nay về sau có thể lưu danh sử sách, tiếng thơm muôn đời. Hừ.”

“Có lẽ ta hơi quá rồi, chúng ta vốn cùng một khoa thi, ta liền nể tình cũ mà nói một câu: Cho Thái úy một cái nhân tình, ngươi hãy thư thả chuyện này. Hoàng thượng cho phép, nhưng việc này cũng không gấp. Hôm nay ngươi làm cũng được, mai ngươi làm cũng chẳng sao. Ngươi làm chậm một ngày nói không chừng ngày mai Hoàng thượng liền thay đổi suy nghĩ, như vậy nếu ngươi đi tìm Thái úy thì xui xẻo rồi.”

“Nếu thế thì ta càng không thể đợi đến ngày mai được.”

Dường như Hàn Mộng Khuê bị một câu kia làm nghẹn, “Được được được, ngươi đi, ngươi đi đi. Việc này dù có phải là do tâm tư của ngươi hay không, tương lai Thái úy Tương Lý Nhược Mộc có như tính toán của ngươi hay không, Hoàng thượng đều sẽ nhớ kỹ ngươi cả đời.”

Trình Húc Lương không để ý đến hắn, nghênh ngang rời đi khiến Hàn Mộng Khuê tức đến ngã ngửa.