“Hoàng Thượng uống cái gì?” Tương Lý Nhất Bình nôn nóng hỏi. Nếu tối nay Hoàng thượng vẫn không tỉnh lại, hắn không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.

“Vệ úy đại nhân, Hoàng thượng uống đúng là canh an thần, chẳng qua liều thuốc hơi nhiều. Chuyện này cùng với gần đây Hoàng thượng mệt nhọc quá độ cũng có liên quan. Theo lão thần thấy, nên để Hoàng thượng tiếp tục ngủ, hoặc ngày mai, hoặc ngày mốt, Hoàng thượng tự nhiên sẽ tỉnh.” Lão thái y vẫn thường bắt mạch cho Hoàng Thượng chậm rãi nói.

Tương Lý Nhất Bình vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tả giám Đình úy thự Trình Húc Lương vội vàng đi vào, “Tương Lý tướng quân, kinh thành đã giới nghiêm rồi, Hoàng Thượng tỉnh chưa?”

Tương Lý Nhất Bình lắc đầu, “Ta sẽ lập tức ra cổng thành. Nhưng chúng ta hoàn toàn không biết tình huống ngoài thành càng không biết là đạo nhân mã nào vây đánh, chẳng khác nào kẻ mù. Bây giờ Hoàng thượng hôn mê khiến chúng ta như không có bộ óc điều khiển, ta thật không biết kinh thành có thể chống đỡ được bao lâu. Lưu công công, ngươi lập tức đem Hoàng hậu gọi vào đây, ta muốn hỏi xem nàng đã làm chuyện gì.”

Quay đầu nhìn Hoàng thượng ở trên giường vẫn mơ màng ngủ say. Hàn Mộng Khuê cũng nghe tin mà đến. Về cơ bản, đám đại thần triều đình trẻ tuổi đều tụ tập ở đây nhưng lại không thể làm gì. Hàn Mộng Khuê biết chút y thuật, ở bên kia cùng thái y hỏi han một hồi, âm thầm kéo góc áo Tương Lý Nhất Bình. Tương Lý Nhất Bình liếc nhìn Hàn Mộng Khuê một cái liền theo hắn ra chỗ yên tĩnh.

Hàn Mộng Khuê nhìn quanh không có người, “Vệ úy, hiện giờ việc đã đến thời điểm quan trọng nhất. Nếu Hoàng thượng hôn mê, không thể làm chủ thì chúng ta cũng không thể làm bất cứ chuyện gì được. Hơn nữa việc này không giấu diếm được, rất nhanh những lão thần sẽ biết. Đến lúc đó bọn họ sẽ một mực khăng khăng nói rằng Thái úy thì điều binh trở về công thành, còn chúng ta thì bắt cóc Hoàng thượng. Lúc ấy cho dù lực lượng phòng thủ của kinh thành ở trong tay ngươi thì trong ngoài cũng sẽ đồng loạt rối loạn. Hơn nữa việc này thật sự kì lạ, ta sợ còn có chuyện khác sắp xảy ra, sẽ không đơn giản như thế.”

“Ta cũng cảm thấy việc này xảy ra không đúng lúc. Đầu tiên là kinh thành bỗng nhiên có bạo dân làm loạn, liên tục đánh vào hoàng cung. Mẹ kiếp, dân chúng nào có bản lĩnh lớn như thế, có năng lực đánh chết thị vệ của hoàng cung, còn có thể đánh tới tận tẩm cung của Hoàng đế, lại còn quen đường như vậy.” Tương Lý Nhất Bình oán hận nói, nhìn hoàng cung đẹp đẽ tráng lệ mà phun một búng máu lên mặt đất. Hàn Mộng Khuê đoán lúc hắn hỗn chiến vào ban đêm đã bị đánh rụng răng, mặc dù hắn chỉ nói qua loa hời hợt, nhưng chắc chắn một đêm này hoàng cung cực kỳ nguy cấp. Tương Lý Nhất Bình xuất thân từ quân ngũ, được Tương Lý Nhược Mộc đề bạt lên. Hắn vốn là kẻ tầm thường nơi thôn dã. Trước khi đầu quân cho Tương Lý Nhược Mộc còn từng làm lâm tặc, đem việc giết người cướp của làm nghề nghiệp thì còn bận tâm chuyện gì nữa. Cho nên hiện tại khi tới thời điểm nguy cấp hắn mới phát huy khả năng vượt cả nề nếp quy củ, Hàn Mộng Khuê lén run rẩy cảm thấy đêm nay hắn giết người, giết đến mức sảng khoái.

Tương Lý Nhất Bình nói tiếp, “Hơn nữa theo như Đình úy thự nói những người này tới chạng vạng mới vào kinh, vốn không phải dân chúng trong kinh thành. Trình Húc Lương nói những người này đến nhà ta trước tiên, nhưng vợ con ta đã sớm làm theo lời Hoàng thượng rời khỏi kinh thành, trở về quê cũ. Bọn họ làm như vậy cũng không thể đạt được cái gì, nhưng Hoàng thượng hôn mê…”

“Đây chính là điều ta muốn nói,” Hàn Mộng Khuê vội vàng cắt ngang lời hắn, “Càng kéo dài càng dễ xảy ra chuyện. Nhất định phải làm Hoàng thượng tỉnh lại. Ngươi xem, ngươi cũng thấy mấy thái y kia không hề lo lắng, nói thứ Hoàng thượng uống thực sự là canh an thần, cho dù liều lượng hơi nhiều nhưng không phải việc hệ trọng gì, cho nên bọn họ không sợ hãi. Thế nhưng vì sao bọn họ không nghĩ cách làm cho Hoàng thượng tỉnh lại? Ngươi cũng biết Thái úy của chúng ta, tuy rằng ngoài miệng chưa từng nói ra, nhưng hắn yêu thương Hoàng thượng đến mức nào, chúng ta còn không biết sao? Ngươi thử nghĩ xem trước kia mấy thái y vì mắc phải chút sai lầm nho nhỏ, khiến Hoàng thượng phải chịu khổ cực. Kết quả là bị giáng chức đưa đi lưu đày. Vậy trong lòng mấy người kia có thể không mưu tính cho chính mình sao? Nếu bọn họ dùng phương pháp mạnh miễn cưỡng ép Hoàng thượng tỉnh lại, thì dù lúc này Hoàng thượng không thể trách tội bọn họ, nhưng một khi Thái úy quay về, nếu có người lắm miệng nói cho Thái úy biết, ngươi nghĩ bọn họ còn có thể ở lại thái y viện được sao? Bọn họ là thái y, không cần quan tâm những chuyện khác, chỉ cần đảm bảo thân thể Hoàng thượng không có vấn đề gì là được. Vậy nên bọn họ đương nhiên lựa chọn chờ Hoàng thượng tự mình tỉnh lại.”

Tướng Lý Nhất Bình bừng tỉnh đại ngộ, “Mẹ kiếp, bảo sao Hoàng thượng chỉ uống chút canh an thần mà bọn họ lại không có biện pháp. Mấy lão già kia thực mẹ nó chán sống.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

“Ôi, ngươi định làm gì?” Hàn Mộng Khuê vội vàng gọi hắn, nhưng không đuổi kịp, không thể làm gì khác ngoài việc để mặc hắn đi ra ngoài, chính mình ở bên ngoài gấp đến độ xoay quanh. Lúc sau Tương Lý Nhất Bình đến gần, Hàn Mộng Khuê liếc hắn một cái, sợ tới mức suýt chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, “Ngươi ngươi ngươi…”

Tương Lý Nhất Bình không để ý đến hắn, trên vai vác một thùng nước, bên trong còn có khối đá lấy từ hầm băng ra, “Ngươi yên tâm, hơn nửa đêm ngày lễ mừng năm mới Hoàng thượng ngủ ở bên ngoài cũng không bị đông chết.”

Đám thái y, thái giám bên trong, còn có Hoàng hậu bị thái giám lôi tới đều sững sờ, trợn mắt há mồm nhìn Tương Lý Nhất Bình đem nước lạnh giội lên Long sàng. Tự tìm đường chết! Hàn Mộng Khuê ở cửa thầm mặc niệm, ngươi đúng là tự tìm đường chết!

Cảnh Hi Miểu ho khan một tiếng, mơ hồ kêu lên. Y ngồi dậy, run run ho nước trong miệng ra. Cảm ơn trời đất, Hàn Mộng Khuê là người đầu tiên xông đến, cầm góc chăn vây quanh người Cảnh Hi Miểu, “Hoàng thượng, Người tỉnh rồi. Nếu Người còn không tỉnh thì cả kinh thành sẽ loạn mất.”

“Là ai?…” Cảnh Hi Miểu thở hổn hển, “Làm trẫm suýt chết đuối.”

“Hoàng thượng, chín cửa thông ra ngoài của kinh thành đều có lính gác, cũng không biết là quân của ai. Đêm nay có bạo dân ở trong thành tấn công hoàng cung, ý đồ nội ứng ngoại hợp.” Tương Lý Nhất Bình buông thùng nước xuống, quỳ trên mặt đất.

Cảnh Hi Miểu hoàn toàn thanh tỉnh.