Chiến tranh từ đầu xuân kéo dài đến mùa hạ, liên tiếp thắng lợi, chỉ còn lại một trận cuối cùng. Nhưng Thái úy Tương Lý chậm chạp không ra quân, là vì cái gì? Cảnh Hi Miểu ngẩn người trước bản đồ, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu. Hắn chưa từng đọc binh thư, không hiểu quân sự, cho dù có đọc thì cũng không dùng được. Hắn nhìn vùng lãnh thổ rộng lớn kia, giang sơn của mình lớn như thế nhưng hắn chưa từng được nhìn thấy tận mắt. Hắn nhìn vùng núi non sông nước cùng thảo nguyên hoang mạc mênh mông, đối với hắn mà nói vẫn chỉ là địa danh, hắn chưa từng thấy thảo nguyên thật sự, cho nên không thể tưởng tượng ra nơi đó rốt cuộc trông như thế nào. Hắn là Hoàng đế, việc có thể làm được cũng chỉ là ở trong hoàng cung, chờ đợi trong cô quạnh.

Hắn không đoán được suy nghĩ hiện tại của Tương Lý Nhược Mộc, không hiểu thứ gì đã kiềm chế hắn, làm cho hắn không thể tiến công. Nhưng là số lượng thảo quân sĩ của Tương Lý Nhược Mộc cùng Lí Duẫn Chi tiêu hao mỗi ngày đã càng lúc càng trở thành gánh nặng trầm trọng, đây không phải chỉ là áp lực của một mình Hàn Mộng Khuê. Trì hoãn không tiến công đã khiến người khác nghi ngờ, tấu chương buộc tội Tương Lý Nhược Mộc chồng chất trên bàn y, hiện tại cho dù là Lưu Vị cũng không có khả năng hoàn toàn áp đảo bọn họ. Vả lại, tấu sự vốn là bổn phận của quan lại, Cảnh Hi Miểu cũng không thể dùng thủ đoạn quyết tuyệt hơn được nữa.

Thái úy nắm giữ đại binh quyền, rõ ràng là có âm mưu cướp ngôi, nghịch ý thiên địa. Cảnh Hi Miểu mở ra một tờ tấu chương ở trên cùng nhìn thoáng qua lại đóng vào. Tương Lý Nhược Mộc rốt cuộc ngươi đang làm cái gì. Còn kéo dài thêm nữa, cả giang sơn sẽ sụp đổ mất. Một tháng nay, quốc khố đã trống rỗng, số lương thảo đưa cho bọn họ đã giảm đi một phần ba, nhiều thêm một hạt gạo cũng không thể. Cảnh Hi Miểu cùng Hàn Mộng Khuê vắt hết óc, tất cả biện pháp có thể kiếm ra lương thực đều đã dùng rồi. Tháng sau…Cảnh Hi Miểu cắn chặt môi dưới, tháng sau phải làm thế nào đây? Các đại thần đã không còn áp chế được nữa. Nếu còn tiếp tục như vậy, hoàng thân quốc thích, đại thần quyền quý đều sẽ ra mặt, vị trí Hoàng đế của y sẽ khó giữ được. Nếu Cảnh Hi Miểu không còn là Hoàng đế, lương thực cấp cho Tương Lý Nhược Mộc sẽ bị đứt đoạn, đến lúc đó hắn nhất định sẽ phải chết theo y.

Ý của Hàn Mộng Khuê là thúc giục Thái úy tiến công ngay lập tức, nói cho Thái úy biết sự thật rằng tình hình hậu phương đã không còn khả năng đáp ứng chiến tranh. Cảnh Hi Miểu một mực từ chối. Nhất định Tương Lý Nhược Mộc đã gặp khó khăn không thể nói, không có cách nào lập tức tiến công. Mà hắn sao có thể buông kiêu ngạo để nói tỉ mỉ cho mình nghe vấn đề nan giải đó chứ? Hơn nữa, bản thân được Tương Lý Nhược Mộc tín nhiệm như thế, giang sơn đều giao cho mình, nhưng mình lại không thể là hậu phương vững chắc của hắn, không thể vì hắn xuất ra tiền bạc cùng lương thực. Vậy sau này biết đối mặt với hắn như thế nào.

Nội tâm bị giày vò làm Cảnh Hi Miểu mất ngủ mấy ngày liền. Buổi tối hôm nay Hoàng hậu đến thăm y. Cảnh Hi Miểu vừa thấy nàng liền lúng túng vô cùng. Hoàng hậu cũng biết ý, chỉ ngồi một lúc rồi đi. Có điều vẫn quan tâm Hoàng thượng gần đây ưu tư chuyện quốc sự nên mang theo chén thuốc an thần đến. Cảnh Hi Miểu chỉ mong nàng đi mau, vội vội vàng vàng đem thuốc uống hết. Hoàng hậu vừa đi, Cảnh Hi Miểu liền gọi Lưu công công đến, “Không có việc gì đừng gọi Hoàng hậu vào đây. Nếu nàng lại đến, ngươi hãy bịa chuyện đem nàng cản lại. Trẫm cứ thấy nàng là lại luống cuống.”

“Đó là vì Hoàng thượng mấy ngày nay tinh thần không yên mà thôi. Hôm nay Người hãy cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt.” Lưu công công một bên nói, một bên gọi nhóm tiểu thái giám trải giường cho Cảnh Hi Miểu. Gã thấy Cảnh Hi Miểu lục lọi đống thư tín của Tương Lý Nhược Mộc, dáng vẻ tâm sự nặng nề. Nghĩ một hồi liền nói, “Chẳng trách, Hoàng thượng cuối cùng vẫn không đặt Hoàng hậu vào mắt.”

Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu lên, “Ngươi nói xem tại sao?” Hắn không tin Lưu công công dám đem Tương Lý Nhược Mộc nói ra.

“Diện mạo của Hoàng hậu so với Hoàng thượng kém xa, Hoàng thượng chỉ cần tự soi gương thì tâm tình so với nhìn thấy Hoàng hậu còn tốt hơn. Vậy Hoàng hậu còn có tác dụng gì.” Lưu công công hài hước nịnh nọt, khiến Cảnh Hi Miểu nở nụ cười. Nói Cảnh Hi Miểu so với nữ nhân đẹp hơn, đó không phải là lời nói hay để khen ngợi y, không biết chừng còn có thể khiến y tức giận. Nhưng nếu nói là y chưa từng nghĩ tới Tương Lý Nhược Mộc cũng là một nam thân thích nữ nhân, đó là điều không thể, cho nên có người nói bản thân mình so với Hoàng hậu được Tương Lý Nhược Mộc khen là mỹ nhân còn đẹp hơn, chính là chạm đến tâm tư của y, làm y mấy ngày luôn sầu lo cũng vui vẻ một hồi.

Cho nên khi hắn nằm trên giường cầm ngọc bội của Tương Lý Nhược Mộc, nỗi lòng so với bình thường yên ổn hơn rất nhiều. Một bên tính toán lương thực tháng sau thu thập ở đâu, một bên thật sự ngủ say. Lưu công công nhẹ nhàng thở ra. Bởi Cảnh Hi Miểu gần đây hầu như không ngủ được nên lúc này hắn sợ Cảnh Hi Miểu ngủ không đủ, liền hầu hạ ở ngoài cửa mà không rời đi. Nếu các đại thần tới gặp Hoàng thượng, nội cung tổng quản thái giám cũng có quyền ngăn lại, không cho bọn họ làm phiền đến giấc ngủ khó có được của Hoàng thượng.

Giấc ngủ này của Cảnh Hi Miểu rất an ổn, ước chừng qua hai canh giờ cũng không thấy gọi người vào hầu hạ. Gần nửa đêm, Lưu công công cũng mệt mỏi, ngồi trên ghế ở ngoài cửa, muốn chợp mắt một chút. Mông mông lung lung nghe thấy bên ngoài náo loạn người ngã ngựa đổ. Gã hoảng sợ tỉnh lại, muốn quát tiểu thái giám đi xem bên ngoài có chuyện gì xảy ra, đột nhiên tỉnh táo lại. Bình thường bên trong cung cấm sao có thể ồn ào như vậy? Vậy nhất định đã có chuyện lớn xảy ra. Đêm nay Tương Lý Nhất Bình cũng không canh gác, bên ngoài chỉ có tiểu thị vệ đã từng bảo vệ Hoàng thượng, bên trong chỉ có bản thân Ngài. Lưu công công sợ đến toát mồ hôi.

“Thị vệ đang trực bên ngoài là ai?” Hắn vừa hỏi, chợt nghe tiếng gót ngựa đạp trên gạch, thanh âm càng lúc càng gần, một giọng nói vang dội trả lời hắn, “Lưu công công, ta là Tương Lý Nhất Bình, tới gặp Hoàng thượng.”

Lưu công công khẽ lau mồ hôi, cảm thấy tim đã trở lại ***g ngực, “Khoan đã, Hoàng thượng đang ngủ, dù là việc gì cũng phải từ từ, đừng kinh động Hoàng thượng.”

“Này…” Tương Lý Nhất Bình đã đi đến dưới đèn, Lưu công công nhìn hắn một cái, sợ hãi đến biến sắc. Trên khôi giáp màu bạc của hắn nhiễm đầy máu. “Chuyện này….Chẳng lẽ xảy ra chuyện động trời gì rồi?”

“Phản loạn liên miên không dứt. Lưu công công, Hoàng thượng đâu? Hoàng thượng ngày thường ngủ không sâu, sao hôm nay ầm ĩ như thế mà Người còn chưa dậy?” Tương Lý Nhất Bình nghi ngờ liếc mắt nhìn Lưu công công một cái. Lưu công công bị hỏi như vậy cũng sợ hãi, nhất thời không đáp lại được.

Tương Lý Nhất Bình không quan tâm đến gã, trực tiếp xông vào tẩm cung của Cảnh Hi Miểu. Y nằm thẳng trên giường, trong tay nắm một khối bạch ngọc.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng.”

Lưu công công vội vàng theo vào, nhìn thấy Tương Lý Nhất Bình đang lay Cảnh Hi Miểu, theo bản năng quát lớn hắn, “Ngươi điên rồi, sao có thể tùy tiện chạm vào ngọc thể của Hoàng thượng?”

Không ngờ Tương Lý Nhất Bình bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đỏ rực nhìn Lưu công công. Gã giật mình thất thố lùi lại bước, Vệ úy Tương Lý một nhát rút ra bảo kiếm còn đang nhỏ máu, “Ngươi kẻ hoạn quan này, vì sao Hoàng thượng lại gọi mãi không tỉnh?”

Lưu công công lúc này mới chú ý tới, dù Tương Lý Nhất Bình lay động như thế nào thì Cảnh Hi Miểu cũng không có phản ứng. Hắn giương hai tay, ngơ ngác mà nhìn mặt Cảnh Hi Miểu, bỗng sực tỉnh, “Hoàng hậu, hoàng hậu… hoàng hậu đưa cho Hoàng thượng một chén dược…”