63

“Về sau, bảo huynh của Tiên Hoàng, người vốn là thái tử nhưng bị ám sát mà qua đời, Tiên Hoàng lúc lâm nguy đã được nhận trọng trách, đăng cơ đế vị…” Đôi mắt của ngài bỗng nhiên trở nên u ám: “Vì để ổn định triều chính, Tiên Hoàng đã cưới nữ nhi của thừa tướng làm hoàng hậu.

Nữ nhân kia lại giỏi nhất là việc châm ngòi ly gián, với một vài thủ đoạn hạ lưu, đã khiến cho Tiên Hoàng và mẫu thân của ta ngày một xa cách, thậm chí mẫu thân của ta đến lúc chết, cũng không muốn gặp mặt Tiên Hoàng…”

Ta nắm lấy tay ngài, nhìn ngài ấy một cách lo lắng.

Bệ hạ nhẹ nhàng cười một tiếng, dịu dàng hôn lên bàn tay ta.

“Vậy nên ta tuyệt đối sẽ không để chuyện này tái diễn, đây là lời hứa của ta với mẫu thân, cũng như là với nàng.”

64

Bệ hạ nói muốn dẫn ta đến một nơi.

Hai người bọn ta thay ra bộ cát phục rườm rà, mặc lên bộ y phục giản dị và thoải mái thường ngày, giống một đôi phu thê bình thường, dắt tay nhau tản bộ.

“Đã đến chưa?” Bệ hạ thận trọng nắm tay của ta, mắt của ta bị che lại bằng một tấm vải, cũng không thể nhìn thấy cái gì, nhưng lại có thể cảm giác được, chúng ta dường như đang đi lên một tòa lầu các.

“Đến rồi.”

Tấm vải bịt mắt được tháo xuống, ánh sáng của những ngôi sao ngập trời chiếu rọi xuống, làm thành một bức tranh nhẹ nhàng phấp phới.

Là ta, từ lúc nhỏ bi bô tập nói, đến lúc trưởng thành phi ngựa bân bân, có đứng, có ngồi, có cười cũng có khóc…

“Lúc đầu là sứ thần họa cho ta xem, về sau, là chính ta tự họa cho bản thân xem.”

Vốn là ta chưa từng nhìn thấy ngài, nhưng ngài lại đã sớm chứng kiến cuộc đời ta.

Ta quay đầu nhìn lại, bệ hạ vẫn đang đứng đó,toàn tâm toàn ý, trong mắt chỉ có bóng hình Ô Mộc Lãng Ý, ta.

Hai người bọn ta ở tại nơi này, bái thần linh bái trời đất, dựa theo lễ nghi của Thảo nguyên, tuân theo chỉ định của thần linh mà chính thức kết thành phu thê.

65

Tỉnh đậy sau một giấc mơ ngọt ngọt mở ảo, ta đang nằm trên một chiếc sàng nhỏ bên trong các lâu.

Hồi tưởng lại đêm hôm qua, lúc nửa đêm trời đổ mưa, bên ngoài phong ba bão táp, bên trong căn phòng lại ấm áp như mùa xuân, ta và bệ hạ, da thịt sát lại gần nhau, thân mật vô cùng.

Ta từng hôn lên vết thương của bệ hạ, với nỗ lực chữa lành vết thương trong quá khứ của ngài.

Bệ hạ rùng mình thở hổn hển, mái tóc đen xõa ra như gấm, đôi mắt lúc này cũng sáng như vì sao, con ngươi đen láy dường như đang phản chiếu một bóng người bé nhỏ.

Trong một khoảnh khắc, bọn ta nắm chặt tay nhau rồi hương về thần linh mà thề rằng sẽ vĩnh viễn không chia lìa…

Nghĩ đến đây, cho dù da mặt ta bình thường có dày đến đâu, lúc này cũng không nhịn được mà đỏ mặt như muốn bốc hoả.

Ta quay đầu lại, nhìn ngắm khuôn mặt đang ngủ say của bệ hạ.

Cặp lông mày như ngọn núi xa, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ căng mọng có vẻ hơi… sưng?

Nhớ đến sự điên cuồng kéo dài đêm hôm qua, ta lại muốn trốn vào trong chăn…

“Tiểu Lãng…” Bệ hạ chợt nhào tới nũng nịu giống như một đứa trẻ, thì thào: “Trẫm đau quá ~”

Ta che mặt, biểu hiện mình cũng vậy.

“Ngài nói chỗ nào bị đau?”

Bệ hạ cười ranh mãnh: “Ta đang nói đến đau lưng, bị nàng bắt được… một con mèo con.”

Ta che mặt lại.

Làm ơn cho ta đào một cái hố.

Khí ngài ta đứng dậy, trên giường có một vệt máu đỏ.

Bệ hạ nhìn thấy, rồi sững sờ trong giây lát.

Ta kêu ngài: “Bệ hạ…”

“Đây là…” Bệ hạ ngẩng đầu lên nhìn ta, vẻ mặt có phần phức tạp, làm ta nhất thời không biết trả lời thế nào.

Hai mắt bệ hạ đỏ bừng, ôm chặt lấy ta, không nói một lời nào.

Ta nghĩ đến ánh mắt tràn đầy sát khí khi ngài nhìn vào vết đỏ hằn trên cổ ngày hôm đó, và sự căm phẫn ngập trời khi không thể nghiền xương Triệu Linh Thành ra thành tro.

Cuối cùng ta đã hiểu được, từ tận đáy lòng có chút cười nhạo ngài ấy.

66

Đại hôn của bệ hạ, cả nước mở tiệc mừng, bệ hạ cũng có mấy ngày để nghỉ ngơi, có thể không cần phải tảo triều.

Bệ hạ nắm tay của ta, dẫn dắt ta hiểu về quá khứ của ngài: “Đây là nơi ta đọc sách khi còn bé.” Bệ hạ nhẹ nhàng nhéo lấy mặt ta: “Mỗi ngày giờ Dần thì phải thức dậy đọc sách, Tiên Hoàng và thái phó còn có vẻ chán ghét ta nghĩ rằng ta đã không đủ chăm chỉ.”

“A … quá thảm rồi.”

Dường như ta có thể nhìn thấy một hài đồng nhỏ bé, cầm bút không ngừng học và học, vô cùng đáng thương mà nói: Ta có thể ngủ thêm một lát được không…

“Ha ha ha…” Ta cảm thấy buồn cười với ý nghĩ trong đầu mình, mà không ngừng bật cười.

Bệ hạ bất lực cưng chiều xoa xoa mặt ta: “Biết nàng trải qua những tháng hạnh phúc, mỗi ngày đều được ngủ đến mặt trời lên cao rồi mới rời khỏi giường, đúng là mèo lười.”

Ta nhanh chóng nịnh nọt nói: “Bệ hạ thật là lợi hại… Ngài làm sao có thể trải qua nhiều năm bị tra tấn như vậy?”

Bệ hạ mỉm cười: “Bởi vì ta biết ở một nơi xa xôi, tiểu tức phụ của ta đang trải qua những ngày tháng êm đẹp.”

Ta xem nó như trò đùa, rồi bật cười ha hả.

67

“Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn không dám nhắm mắt.” Bệ hạ ôm lấy ta, thở dài nói: “Ròng rã đã mười ba năm, bên cạnh ta không ai là không phải tay mắt của ả độc phụ kia, ta lại chính là vật cản lớn nhất đối với việc làm thái tử của con bà ta, bà ta hận không thể lập tức giết chết ta, mỗi khi tối đến, ta đều phải cảnh giác, một chút tiếng gió thổi cỏ lay cũng làm ta tỉnh giấc, ta không dám tin tưởng bất cứ một ai, và sẽ càng không để bất kì ai tiếp cận mình, thật may là cuối cùng nó cũng kết thúc, ta có thể yên giấc trên gối bên cạnh một người, không cần phải lo lắng đang trong giấc mộng lại âm thầm phải kết thúc cuộc đời này… cuối cùng ta cũng không còn một mình nữa…”

Ta không thể tưởng tượng được những ngày tháng tuyệt vọng và chán nản như vậy lại nuôi dưỡng ra một người có phản ứng tỉnh táo và nhạy bén như ngài ấy.

Nếu để ta phải trải qua một ngày nơm nớp lo sợ như giẫm phải lớp băng mỏng như thế, ta chắc chắn sẽ không chịu được.

Nhưng ngài ấy, một khi đã chịu, lại ròng rã chịu đựng đến mười ba năm.

68

Ngay khi hôn kỳ đã kết thúc, bệ hạ bắt đầu bận rộn giải quyết công việc triều chính.

Sau khi Thái hậu đã chết đi, tên giả mạo tuân theo chỉ thị của bệ hạ mỗi ngày ở trong cung Thái hậu đóng cửa không ra, mà hai tên trong hậu cung bên càng không cần nhiều lời, không gặp được bệ hạ, lại không có chỗ dựa từ Thái hậu, căn bản không dám trêu chọc ta.

Chẳng bao lâu sau ta lại cảm thấy nhàm chán.

“Cung đấu!” Ta căm giận nói: “Đấu cái cọng lông, còn không bằng xem chọi gà nữa.”

Na Sách, Tiểu Thanh đứng phía đằng sau ta, lắc đầu không nói nên lời.

Tiểu Thanh chính là tiểu nha hoàn nhận được ân huệ của bệ hạ, đề nghị ta đến phủ của Minh Nguyệt công chúa.

Ta thực sự không quá thích Minh Nguyệt công chúa, nhưng bây giờ lại quả là rất nhàm chán, đành phải lấy ra lệnh bài xuất cung, có thể ra ngoài giải sầu một chút..