Minh Nguyệt công chúa nhìn thấy ta đến thì rất vui vẻ, nàng ta kéo đến một thiếu nữ xinh xắn khác hướng về phía ta hành lễ.
“Đây chắc là Nhạc Bình.”
Nhạc Bình công chúa có dáng vóc hết sức xinh đẹp, đôi mắt hạnh nhân thêm vào đó là khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn chừng một bàn tay, vô cùng đáng yêu.
“Nhạc Bình từng nghe Linh Việt ca ca nhắc về hoàng tẩu.” Nhạc Bình cười lên, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Hôm nay được gặp mặt, khó trách bệ hạ cảm mến nhiều năm.”
Ta hơi cảm thấy xấu hổ, Minh Nguyệt kịp thời giúp ta giải vây, nói: “Ngươi, nha đầu này, gan ngươi càng lúc càng lớn đấy, đến bệ hạ ngươi cũng dám loạn tước? Bệ hạ cảm mến nhiều năm, muội muội ruột như ta còn chưa biết đây, ngươi thì làm sao biết được?”
Nhạc Bình co rụt cổ lại, cười nói: “Linh Việt ca ca nói cho ta biết, bệ hạ không sẽ không so đo với một tiểu hài tử, đúng không, hoàng tẩu?”
Tâm trạng ta chùng xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, rồi gật gật đầu.
Nhạc Bình thấy thế, ánh mắt chớp chớp lóe lên, nụ cười càng thêm thoải mái.
70
Minh Nguyệt không tinh tế, không thể phát giác ra được có dòng điện ngầm giữa ta và Nhạc Bình, ta lại có trực giác, dường như cô nương này không thích ta lắm.
Lúc Minh Nguyệt đi lấy cho chúng ta ít đồ, đôi mắt của Nhạc Bình một đường thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ta.
Ta không để ý tới cầm lấy tách trà lên rồi thản nhiên tự mình uống trà.
“Hoàng hậu nương nương, ngươi nói xem, tại sao lại có một nữ nhân không chút kiêng kỵ sau khi đón nhận điểm tốt của một nam nhân xong, lại còn có thể như không có việc gì, điềm nhiên gả cho một nam nhân khác nhỉ?”
Ta chậm rãi đặt chén trà xuống, nói: “Bổn cung không biết, bổn cung chỉ biết là, một tiểu công nương chưa xuất giá như ngươi, ít nhiều cũng nên biết tị huý một chút.”
*Tị huý: trong thời phong kiến chỉ việc không được trực tiếp gọi hoặc viết tên họ của vua hay hoàng thân, còn gọi là kiêng tên huý.
Nhạc Bình bị ta nói như vậy, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường: “Nhạc Bình chỉ là hữu nhân bênh vực kẻ yếu mà thôi, huống hồ chi nương nương từ Tây Bắc đến, chắc là sẽ không có nhiều thứ kiêng kị như vậy?”
Ý của ngươi là nữ nhân Tây Bắc đều là dạng cởi mở như ngươi?
Ta đang định mở miệng, thì đúng lúc gặp Minh Nguyệt bước vào.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Minh Nguyệt hỏi.
“Có một số việc muốn thỉnh giáo nương nương.” Nhạc Bình mỉm cười khúc khích nói: “Nương nương dường như đối với chuyện tình cảm nhà nữ nhi rất là tinh thông đây.”
Ha, tiểu nha đầu, đúng thật là có đến hai mặt?
71
Lời vừa nói ra, Minh Nguyệt trực tiếp nhìn chằm chằm vào ta.
Ta ho lên một tiếng, rồi khó chịu đáp: “Không tính toán.”
Hai năm trước Minh Nguyệt công chúa để tang phu quân, trước đó vài ngày nàng muốn gả cho tân khoa Trạng Nguyên Từ An Triêu nhưng bị từ chối, nàng đã cầu xin bệ hạ ban hôn, bệ hạ cũng từ chối, bởi vậy quan hệ giữa bệ hạ và nàng ta nhất thời chuyển xấu đi.
“Hoàng tẩu, người biết nên làm thế nào để… ý trung nhân có thể thích mình không?” Minh Nguyệt công chúa vừa ngượng ngùng vừa căng thẳng, quả thực là coi ta như cọng rơm cứu mạng.
Ta nhìn tiểu cô nương bị mắc bẫy tình yêu này, lại nhìn sang một chút kẻ cầm đầu đang chống cằm xem kịch vui này, mà im lặng nhìn lên trời không nói lời nào.
72
Đúng là ta không nên đến đây.
Không đến chỗ này thì sẽ không bị kéo vào làm quân sư tình yêu mất cả hai tiếng đồng hồ.
Đây là lần thứ tám Minh Nguyệt công chúa nói với ta rằng, Từ An Triêu có dung mạo giống như Phan An, khiêm tốn hữu lễ, là kiểu mà nàng ta thích.
*Phan An là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc.
Chàng được mệnh danh là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nam thời cổ đại.
Bệ hạ rốt cuộc cũng phái Kim công công đến đây truyền kiến, nói là muốn cùng ta dùng bữa tối, ta mừng muốn rơi nước mắt, quả nhiên bệ hạ là thượng thiên phái tới cứu ta.
Tôi vội vàng đứng dậy: “Bổn cung phải hồi cung trước, lần sau sẽ lại nói chuyện tiếp?”
Trước khi Minh Nguyệt có thể bày tỏ sự do dự của mình, Nhạc Bình đột nhiên đứng dậy và nói: “Nhạc Bình tiễn hoàng tẩu ra ngoài.”
Ta sững người một chút rồi gật đầu.
“Hoàng tẩu, Nhạc Bình thực sự rất ngưỡng mộ người.” Nhạc Bình vô cùng bình tĩnh hành lễ với ta.
Ta nói: “Tại sao?”
Nhạc Bình ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám bên ngoài phủ công chúa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ cô độc: “Gặp được một người thích mình, mình cũng thích người ấy, may mắn làm sao, huống hồ chi là ở một hoàng cung đầy mưu mô tính toán như thế này.”
Ta trầm mặc liếc nhìn nàng, dáng vẻ bây giờ của nàng với Minh Nguyệt chẳng khác gì nhau, yêu mà không đến được, đều là những nỗi sầu bi.
Ta nhớ tới năm đó, ta cũng đã từng vì một người, trải qua cảm giác buồn bã như vậy.
73
Bệ hạ vừa ăn vừa phàn nàn với ta: “Minh Nguyệt thích Trạng nguyên lang, nhưng Trạng nguyên lang lại không thích nàng ta.
Chẳng lẽ lại muốn trẫm phải ép bọn họ thành thân với nhau sao?”
Ta tưởng tượng ra cảnh đó, rồi cảm thấy có chút buồn cười.
Bệ hạ thở dài một hơi, không ngừng nhìn về phía Tiểu Kim Tử đang gắp rau kia, nói: “Tiểu Kim Tử ngươi lui ra đi, trẫm muốn nói chuyện với hoàng hậu.”
“Bệ hạ không được.” Kim công công nghiêm túc nói: “Quy củ do lão tổ tông đặt ra, bệ hạ dùng bữa lão nô nhất định phải ở bên cạnh hầu hạ.”
Bệ hạ biết không nói lại Kim công công bướng bỉnh kia, hai lần co rúm, lại nhìn ta một cách đáng thương.
“Ha ha ha…” Ta không nể mặt mà cười lên thành tiếng.
74
Những lời mời như bông tuyết bay lơ lửng chất đống trên bàn.
Ta đau đầu, đau đầu quá.
“Nương nương, người có thể lựa chọn không đi mà.” Tiểu Thanh ngây thơ nói.
“Bổn cung sợ Minh Nguyệt sẽ đuổi đến cung ta.” Ta ngẩng mặt lên trời mà thở dài, nhận mệnh đứng dậy đi thay y phục.
Yến tiệc thưởng tuyết vào mùa đông, yến tiệc thưởng hoa vào mùa xuân, thật sự là ăn no đến phát nôn mà.
Phong tục dân gian của Bắc Ngụy là cởi mở và không câu nệ tiểu tiết, vì vậy Công chúa Minh Nguyệt đã mời một nhóm văn nhân nhã sĩ đến để thưởng hoa…
Vì thân phận đặc biệt của ta, Minh Nguyệt đã đặc biệt sắp xếp một tấm màn để che kín xung quanh ta, sẽ không để bất kỳ ai ở đó biết là ta đến.
Ta và Minh Nguyệt nắp sau tấm bình phong, nhìn trộm Trạng nguyên lang một cách thèm thuồng và ham muốn.
Chỉ thấy Trạng nguyên lang này tuổi tác chỉ tầm mười tám mười chín, so với các vị nhã sĩ khác tại đó, không hề rụt rè mà còn điềm tĩnh đến lạ, thái độ không khiêm tốn cũng không cao ngạo, không ba hoa khoác lác cũng không phải người trầm mặc kiệm lời, mỗi lần y mở miệng, tất cả mọi người dừng lại, y giống như một nhân vật trung tâm vậy.
“Thế nào hả? Chàng ấy có phải rất tuấn tú không?” Minh Nguyệt kích động nắm chặt lấy tay ta, đôi mắt nàng đã lấp lánh thành hình trái tim: “Tướng mạo có phải rất giống Phan An không?”
Trạng nguyên lang vẻ ngoài nho nhã tuấn tú, chắc hẳn là thuộc về trường phái hiền lành như ngọc, chỉ có điều ánh mắt lại vô cùng lãnh đạm, lộ ra một chút khí chất khó gần.
“Đẹp.” Ta xoay người rời đi: “Chỉ là bổn cung vẫn cảm thấy bệ hạ đẹp hơn.”
Lêu lêu lêu.
Minh Nguyệt làm mặt quỷ với ta.
75
Ta thật sự ở đó gần một tiếng, sau khi uống không biết là bao nhiêu chén trà, ta bắt đầu muốn đi tiểu tiện.
Những người này tràn đầy phấn khởi như vậy đàm luận xem hoa nào có khí tiết cao quý nhất, hoa nào có bề ngoài xinh đẹp nhất.
Ta nghe đã thấy chán, liền gọi Na Sách cùng ta đến nhà xí.
Phủ công chúa quả thật là lớn, đình lâu giả sơn, hành lang ven hồ nhỏ, quả thực có thể khiến người ta hoa mắt.
Đi được nửa đường, ta phát hiện bên trọng một căn phụ phụ ở phía cuối hành cách đó không xa, có một tên nha hoàn chính đang lén lén lút lút ngó nhìn bốn phía.
Ta biết nha hoàn này, chính là nha hoàn hôm đó ta nhìn thấy khi đứng phía sau Nhạc Bình, vì dáng vẻ của nàng ta có mấy phần giống với Tiểu Thanh, bởi vậy ta còn cố ý nhìn thêm mấy lần.
Ta ho nhẹ một tiếng: “Na Sách, ta lại đột nhiên khát nước, ngươi thay ta đi lấy một chén trà tới đây.”
Na Sách trừng mắt nhìn ta: “Công chúa không phải vừa nãy mới nói một bụng đầy nước muốn đi nhà xí sao?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Ta không để ý lắm mà chỉ chăm chú quan sát nha hoàn kia, cố ý nói nhỏ giọng xuống: “Ngươi đi đi, đợi chút nữa ta đi nhà xí xong sẽ uống.”.