Hôm nay, buổi đêm tại Điệp cốc, tĩnh lặng đến đáng sợ. Trên bầu trời, ánh trăng vẫn dịu dàng tỏa sáng, soi rọi khắp thế gian. Tuy nhiên, không hề có bất kỷ tiếng động nào quấy nhiễu nơi đây, thậm chí ngay cả tiếng của côn trùng cho dù là nhỏ nhất cũng không có.

Nguyên nhân ư?????

Bắt đầu từ nửa canh giờ trước, tất cả mọi thứ, mọi hoạt động xung quanh nơi đây đều bị tiếng la thảm thiết từ trong căn nhà gỗ bên trong Điệp cốc dọa cho hoảng sợ đến mức phải bỏ chạy.

“AAA~~~~~” tiếng la thất thanh cứ như vậy vang vọng cả Điệp cốc, từ âm thanh này có thể thấy được, chủ nhân của nó hiện giờ đau đớn đến mức nào. (BN: cái này còn hơn đi đẻ nữa hả ~.~ =]]~ A di đà men. Tội lỗi; TT: tội ca quá a, tỷ này nhiều lúc cũng ác thiệt ~.~, nhưng thôi kệ khổ đêm nay, sướng sau này, ca ca cố lên nào ^^)

Bên trong phòng, Lãnh Thiên một tay ôm đầu, một tay ôm bụng, đau đớn quằn quại, lăn tròn trên đất. Cả người hắn xuất đầy mổi hôi, hai hàm răng cắn chặt, đến nỗi ngay cả môi cũng bị hắn cắn nát đến xuất huyết.Gương mặt hắn, giờ đây trắng bệch, đôi mắt huyết đồng thì lại càng trở nên đỏ hơn trong bóng tối của màn đêm, dữ tợn.

NHƯNG…..CHO DÙ CÓ ĐAU ĐỚN CÁCH MẤY…..

HẮN VẪN CẮN RĂNG CHỊU ĐỰNG…………

Tình nhi đã nói rồi, chỉ cần hắn vượt qua được đêm nay, nàng sẽ đồng ý lấy hắn, chịu ở bên cạnh hắn.Nghĩ đến niềm hạnh phúc vô biên này, dường như đau đớn hiện tại chẳng là gì với hắn cả. Đau đớn trong hạnh phúc, chỉ cần là nàng, hắn đều chấp nhận tất cả.Hắn đã trông chờ điều này, đã chờ đợi nó suốt cả 10 năm nay, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Hắn biết thứ mà nàng cho hắn uống vốn dĩ không thể lấy đi mạng của hắn, cùng lắm là làm cho hắn chịu thống khổ mà thôi.Thống khổ, đau đớn, chẳng phải hắn đã từng trải qua rồi hay sao???Sự hành hạ mà nàng dành cho hắn, so với nỗi đau đớn đến tận xương tuỷ năm nào thì đây là thống khổ đến ngọt ngào, sự ngọt ngào mà nàng dành cho hắn. (BN: -.- ca đã yêu đến điên loạn, không phân biệt được định nghĩa của sự ngọt ngào *lắc đầu* *thầm thì* thiệt không biết giống con nhỏ nào ~.~; TT: ta cũng rất muốn biết a, sao ta cứ thấy chỗ này hơi bị biến thái nhỉ ~.~”)

Hắn hiểu lý do khiến nàng làm vậy. Tất cả chỉ vì nàng đang lo sợ, nàng sợ hắn đối với nàng là giả dối, sẽ thay lòng.Nàng đang bất an, nên hắn muốn chứng minh cho thấy, hắn là thật lòng. Nếu cơn đau đớn mà hắn chịu có thể làm dịu đi bất an trong lòng nàng, khiến nàng tin tưởng mà giao bản thân cho hắn, thì hắn cũng cam tâm tình nguyện mà hứng chịu tất cả.

Bên này, tại dược phòng, Nhã Tình dùng hai tay bịt tai thật kín, để mình không thể nghe thấy tiếng la thảm thiết kia.Nhưng cho dù bản thân nàng có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào bỏ ngoài tai được những âm thanh kia.

Có phải hay không là nàng quá phận??

Nàng không nên đối xử với hắn như vậy??

Có hay không nàng đã đi quá xa??

Hắn thương nàng, yêu nàng, sủng nàng như vậy, mà nàng lại tàn nhẫn hành hạ hắn như thế. Nàng có hay không quá đáng?? Trong đầu Nhã Tình, lúc này đây đang vô cùng mâu thuẫn.Nàng thật sự không biết mình nên làm gì, có ai có thể cho nàng biết nàng nên làm gì hay không??

(TT: đơn giản, đồng ý lấy ca ấy, làm nương tử của ca ấy a, vậy mà cũng hỏi, hành hạ người ta như vậy chưa đủ sao chứ ~.~. BN: *suy nghĩ* *gật gù* muội cũng thấy vậy, tỷ như thế là hơi bị ác với ca ấy a~ bộ chưa đủ lòng thành hay sao -.-)

Nửa canh giờ….

Một canh giờ…..

Hai canh giờ….

Tiếng la vẫn cứ tiếp tục nhưng lại nhỏ dần đi.Nhã Tình bây giờ không chỉ là mâu thuẫn mà trong lòng nàng cũng vô cùng đau đớn.Bất giác, từ khóe mắt nàng xuất hiện hai giọt lệ, rồi từ từ tuôn trào ngày một nhiều hơn.

Nàng đang khóc!!

Đúng vậy!! Tên ngốc đó!! Sao lại có thể ngốc đến như vậy chứ?? Chỉ cần hắn mở miệng nói bỏ cuộc, thì nàng sẽ lập tức giúp hắn xóa bỏ đau đớn. Vậy mà hắn vẫn cứ như vậy cố chấp, gánh chịu sự đau đớn này. Không lẽ vì lấy được nàng, hắn ngay cả mạng cũng không cần sao???

Nhã Tình ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh như băng, cuộn tròn cả người, khóc nức nở. Nàng thừa nhận rồi a~ Nàng đây là vì hắn đau lòng, vì tấm chân tình của hắn mà cảm động.Nàng thật sự chịu thua rồi, thua cái tính cố chấp của hắn, thua cái tính bá đạo của hắn, thua cả tình yêu đến khắc cốt ghi tâm của hắn.

Nàng thừa nhận, nàng thật sự bị tình yêu của hắn làm cho cảm động rồi.Nếu đã vậy, tại sao không cho hắn một cơ hội chứng minh lời nói của mình, và cũng xem như cho mình một cơ hội chứ??Nghĩ đến đây, Nhã Tình như người trong mơ bừng tỉnh, bật người đứng dậy, lau khô nước mắt, rồi chạy như bay đến phòng của Lãnh Thiên.Nhã Tình vừa đặt bước chân vào phòng, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.

Lãnh Thiên cả người tái nhợt, đôi môi vì hắn dùng sức cắn chặt đã đầy huyết, cả người hắn đầy mổ hôi. Quần áo do lăn lộn trên mặt đất đã hoàn toàn dơ bẩn, thậm chí có vài chỗ còn bị rách, thê thảm vô cùng, hoàn toàn không còn phong thái như thường ngày nữa.

“Thiên!! Ngươi không sao chứ??Ngươi đừng làm ta sợ.” Nhã Tình tiến lại gần, ôm chặt lấy Lãnh Thiên. Cả người hắn giờ phút này lạnh như băng hoàn toàn không còn độ ấm nữa rồi.

“ Thiên!! Tỉnh, tỉnh lại a~ Ngươi đừng làm ta sợ, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta đồng ý với ngươi.Ta sẽ chấp nhận tình cảm của ngươi, sẽ làm thê tử của ngươi mà. Thiên!! Ngươi mau tỉnh lại đi a~ ” Nhã Tình khóc lớn, ôm chặt lấy Lãnh Thiên, với hy vọng có thể dùng thân mình sưởi ấm cho hắn.

“Tình…Tình nhi…là ….nàng sao??….Ta …ta không…nằm ….nằm mơ chứ??Là nàng thật sao???????”Lãnh Thiên vì đau đớn mà giọng nói trở nên đứt quãng, có phần run rẩy đến bất lực.

“ Ân, là ta, là ta. Ngươi không nằm mơ, là ta, Tình nhi của ngươi đây.Thiên, ngươi cố lên, chỉ cần ngươi cố gắng, để bản thân không có xảy ra chuyện gì.Bất luận ngươi muốn gì, ta cũng đều đồng ý với ngươi.Có được không???” Nhã Tình dùng đôi tay nhỏ bé, siết chặt lấy Lãnh Thiên hơn, với hy vọng có thể làm hắn đau đớn mà lấy lại tỉnh táo.(BN: *tròn mắt* không phải đó chứ, ý là không có thuốc giải hả???? *bóp trán, bó tay* trời ơi -.- hết biết nói sao….; TT: lúc này là lo quá hóa cuồng quên mất mình có thuốc giải a ~.~)

“ Tình nhi, đừng khóc, ngoan….không khóc. Ta không sao, nàng đừng lo, còn có…. ‘quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy’. Lời là do nàng nói, nàng phải giữ lấy lời đó nha. ” Lãnh Thiên vừa nghe Nhã Tình chấp nhận hắn, đồng ý làm thê tử của hắn, trong lòng vui sướng như điên. Dù vẫn còn đau đớn, nhưng hắn vẫn gắng gượng nói lời hoàn chỉnh, và dùng tay thay nàng lau đi lệ trên mặt. Có trời mới biết hắn thật sự không muốn nhìn thấy nàng khóc, cho dù là vì hắn.Bởi vì như vậy, trong lòng hắn còn đau đớn hơn nàng gấp bội, hắn còn hận không thể đem tất cả hạnh phúc và niềm vui khắp thiên hạ đến cho nàng.Vì chỉ có cười mới thích hợp với nàng.Trong lòng hắn, nụ cười của nàng chính là thứ đẹp nhất trên đời, không gì có thể sánh bằng. (BN: xin lỗi ca à, muội xin phép lật lọng giùm Tình tỷ, tỷ ấy không phải quân tử, là nữ nhân a~ nên không cần giữ lời =]]~*gật gù cười khoái trá*; TT: đúng, * gật đầu tán thành* lời nói của nữ nhân đôi lúc đừng nên tin quá, người ta chả bảo con gái nói có là không, nói không là có sao ^^)

“ Ta không khóc. Ta không khóc. Ngươi yên tâm, ta là người giữ chữ tín, nói được sẽ làm được.Ngươi ở đây chờ ta một chút, ta đi chuẩn bị giải dược cho ngươi.” Nhã Tình dùng tay lau đi lệ trên mặt, cố gắng mỉm cười trấn an Lãnh Thiên, sau đó dìu hắn lên giường, còn bản thân thì quay lại dược phòng chuẩn bị thuốc.

Đến khi bóng Nhã Tình khuất sau cánh cửa, trên gương mặt Lãnh thiên lập tức xuất hiện một nụ cười thỏa mãn.Hắn thành công rồi, rốt cuộc hắn cũng đã tiến vào được lòng của nàng.Dù chỉ là bước đầu, hắn biết vị trí của hắn trong lòng nàng vẫn chưa sâu, nhưng hắn có thể chờ. Hắn còn thời gian cả đời, hắn tin chỉ cần hắn cố gắng, hắn sẽ được đến lòng của nàng. (BN: biết vậy hành thêm xíu nữa ~.~; TT: sau này đi, ta sẽ cho ca này bị hành nữa, tạm thời cho ca hưởng chút ngọt ngào đi ^^)

Trải qua nửa canh giờ, rốt cuộc giải dược đã được bào chế xong.Sau khi cho Lãnh Thiên dùng thuốc xong, hắn lập tức lâm vào hôn mê.Nhã Tình ngồi bên cạnh giường, chiếu cố hắn cả đêm, nửa bước cũng không rời. Mãi cho đến gần sáng, nàng vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi bên cạnh giường.

Sáng hôm sau, khi mặt trời nhô lên cao, cả Điệp cốc đều được ánh mặt trời bao trùm, lung linh đến kỳ lạ.Trên giường, Lãnh Thiên từ từ mở mắt tỉnh lại, đập vào mắt hắn là dung nhan xinh đẹp của nữ nhân mà hắn thương yêu, đang say ngủ ngay cạnh giường.Không nói cũng biết, chắc hẳn vì chiếu cố hắn cả đêm, nên nàng mới mệt mỏi mà ngủ quên như vậy.

Trong lòng Lãnh Thiên giờ phút này dâng lên một cỗ ngọt ngào, nàng đây cũng chứng tỏ là quan tâm hắn, cũng chứng tỏ là trong lòng nàng có hắn a. Lãnh Thiên nhẹ nhàng xuống giường, ôm lấy Nhã Tình đặt lên giường, động tác không dám quá manh động vì sợ sẽ làm nàng thức giấc. Sau đó, bản thân hắn cũng trèo lên giường, ôm chặt lấy nàng vào lòng, đầu vùi vào cổ của nàng, hít một hơi thật sâu hương thơm trên người nàng. Trên người nàng luôn toát ra một mùi U Lan Thảo dễ chịu, và đây cũng chính là mùi hương mà hắn yêu thích nhất, khiến hắn luôn lưu luyến đến đắm chìm trong nó.

Nhưng mà hắn quên mất mình là nam nhân nha.Cho dù hắn có định lực tốt đến mấy đi chăng nữa, cho dù có cố gắng kiềm chế cách mấy thì đây là trường hợp ngoại lệ.Khổ nỗi người mình đang ôm trong lòng, lại là nữ nhân mà mình thương yêu, nhuyễn ngọc ôn hương trước mặt, có nam nhân nào mà chịu được cơ chứ.Lãnh Thiên cũng là nam nhân, huống hồ giai nhân trong lòng còn là nữ nhân mà hắn yêu suốt 10 năm qua, thì thử hỏi hắn làm sao mà nhẫn cho được.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lãnh Thiên bất giác cong lên, để lộ nụ cười mị hoặc, hắn cúi người đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Nhã Tình.

“ Ân. ” Nhã Tình đang ngủ ngon lại bị phá rối, nên nhẹ nhàng lên tiếng khiếu nại.

Lãnh Thiên thấy nàng không phản ứng nhiều, nụ cười trên mặt hắn lại càng sâu.Nụ hôn nhẹ bây giờ biến thành nụ hôn sâu, hắn luồn lách chiếc lưỡi vào trong miệng nàng, công thành đoạt đất một cách….trắng trợn, chiếm lấy tất cả ngọt ngào của nàng, tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương của nàng, cùng nó dây dưa chơi đùa.

Nhã Tình đang mơ mơ màng màng, không hề phát giác mình đang bị chiếm tiện nghi. Nàng giống như là đang nằm mộng, nhưng do nụ hôn kéo dài khiến cho nàng hô hấp không thuận, bắt buộc phải tỉnh giấc, từ từ mở mắt ra, thì thấy được hình ảnh của ai kia, đang mỉm cười nhẹ nhàng chiếm lấy tiện nghi của nàng.

Dù nhìn thấy Nhã Tình đã tỉnh, nhưng Lãnh Thiên vẫn không hề có ý định dừng lại, ai bảo nàng lại ngọt ngào đến như thế chứ, hắn không cách nào có thể dừng lại được. Mỗi lần chạm vào nàng, hắn lại không thể nào khống chế được mình, nên hắn lại hôn nàng càng sâu thêm, càng ngày càng cuồng nhiệt hơn.

Nhã Tình lúc đầu còn có ý định phản kháng, nhưng không biết do quá mệt mỏi sau một đêm thức trắng hay do bị Lãnh Thiên hôn đến ý loạn tình mê, mà dần dần cũng chùn bước, để mặc cho Lãnh Thiên muốn làm gì thì làm. Thấy được biểu hiện hợp tác của Nhã Tình, Lãnh Thiên cười khẽ, vận chưởng lực làm cho xa màn rơi xuống, bên ngoài ánh mặt trời lên cao, bên trong phòng là cảnh xuân kiều diễm vô hạn….

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng hôm sau, một cỗ xe xa hoa rời khỏi Điệp cốc. Bên ngoài là hai hắc y nam tử, khuôn mặt tuấn tú, nhưng thái độ thì vô cùng lạnh lùng đánh xe. Bên trong, một nam nhân gương mặt ma mị, tươi cười nhu hòa, ôn nhu chăm chú nhìn ngắm giai nhân trong lòng. Bất giác, nam nhân lại càng tăng thêm lực đạo, đem nữ nhân ôm chặt vào lòng hơn.

Lãnh Thiên trên gương mặt không hề che giấu nụ cười hạnh phúc và thoả mãn. Hôm qua, hắn thật sự đã làm Tình nhi của hắn mệt mỏi quá rồi. Nàng đúng là tiểu yêu tinh được trời phái xuống đày đọa hắn mà.Hắn hôm qua quả thật không hề biết tiết chế, một lần rồi lại một lần muốn nàng, mãi đến khi nàng khóc nức nở xin tha, hắn mới chịu để cho nàng yên.

Trong cơn ý loạn tình mê, hắn đã thuyết phục được nàng theo hắn rời khỏi Điệp cốc. Hắn muốn để cho nàng thấy được thực lực cường đại hiện tại của bản thân, thấy được bây giờ hắn không còn là tiểu hài tử có thể dễ dàng bị ức hiếp như năm xưa nữa. Bây giờ hắn đã trưởng thành, đã có đủ năng lực che chở và bảo hộ nàng. Hắn nhất định sẽ thực hiện được những lời mà hắn đã nói với nàng, sẽ dùng cả đời và tính mạng của mình để yêu thương cưng chiều, và làm những gì nàng muốn.Nếu nàng muốn náo loạn, với thế lực hiện giờ của hắn, cũng có thể thay nàng gây rối loạn cả thiên hạ.

Chiếc xe ngựa càng ngày càng cách xa Điệp cốc, tiến đến gần Phụng Diệp thành, và điều này cũng chính là dự báo cho một hồi phong vũ sắp nổi lên trên giang hồ.