Màn đêm buông xuống, bao trùm cả Điệp cốc. Đêm nay ánh trăng sáng nhàn nhạt, soi rọi khắp nơi, mọi hoạt động đang diễn ra đều có thể trông thấy thật rõ ràng. Con đường mọc đầy U linh Thảo, một bóng đen bước chân dồn dập, đang dần tiến sâu vào Điệp cốc.

Dưới ánh trăng, nam tử như trích tiên, gương mặt tà mị, đôi mắt huyết đồng tỏa sáng, dưới ánh sáng mờ ảo càng tăng thêm vẻ mị hoặc. Hắn tăng tốc, nhanh chóng tiến về phía căn nhà gỗ ở sâu tận cùng bên trong Điệp cốc. Nơi đó có người mà hắn đang nhớ nhung, có bóng dáng bảo bối mà hắn yêu thương.Nghĩ đến đây, trên môi nam tử không khỏi để lộ nụ cười đầy ôn nhu.

Nhưng khi về đến nơi thì hắn lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ. Cả căn nhà hoàn toàn lâm vào một mảnh đen tối, không hề có một chút ánh sáng nào. Trong lòng hắn bỗng dưng có cảm giác bất an.

Chẳng lẽ Tình nhi xảy ra chuyện gì rồi sao???

Không đâu, sẽ không đâu!!!

Nàng ấy giỏi như vậy, sẽ không bao giờ có chuyện gì đâu!!!!

Hắn giờ đây không còn là Thiên Lang giáo chủ uy phong, cao cao tại thượng, khí thế uy nghiêm khiến cho người người khiếp sợ và khuất phục. Hắn giờ như kẻ mất hồn, điên cuồng chạy chung quanh tìm kiếm, như con dã thú bị thương, điên cuồng mà gào thét.

“ Tình nhi!! Tình nhi!! Nàng ở đâu?? Tình nhi!! Mau trả lời ta a!! Tình nhi…….” hắn điên rồi.Giờ phút này, Lãnh Thiên như người điên.Hắn sợ hãi, sợ rằng nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn xuất hiện trước mặt hắn nữa.Hắn rất sợ, nỗi sợ trong lòng hắn ngày một lớn. Hắn lại càng điên cuồng tìm kiếm, nhưng tìm mãi vẫn không thể nhìn thấy thân ảnh của tiểu nhân nhi mà hắn muốn tìm.

Hắn suy sụp, cả người trượt dài xuống, tựa vào một gốc cây, ngồi đó ngây dại, đôi mắt tràn đầy bi thương, đau khổ cùng cực.

“ Tình nhi!! Nàng ở đâu??Nàng mau xuất hiện đi, ta cầu xin nàng đó.Nếu nàng vẫn còn giận ta, thì nàng cứ việc đánh ta, mắng ta cũng được, chỉ xin nàng mau xuất hiện đi có được không??Nàng đừng rời xa ta có được không??Mau quay về đây đi. Tình nhi!! TÌNH NHI ~~~~~~~ ……” Lãnh Thiên đau khổ ngửa mặt lên trời hét to tên nàng, chỉ hy vọng nàng có thể nghe thấy mà quay về với hắn.Đến lúc đó, cho dù nàng muốn làm gì hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện mà nhận lấy tất cả.

Mất rồi, nàng thật sự đã đi mất rồi.Nàng đã thật rời xa hắn, rời khỏi cuộc đời của hắn rồi.Lãnh Thiên giờ đây không còn là hắn nữa, hắn cảm thấy mọi thứ gần như sụp đổ cả rồi.Nàng là tất cả đối với hắn, giờ đây nàng đã ra đi, thì hắn còn tồn tại trên đời này làm gì nữa chứ.Hắn sống còn có ý nghĩa gì đây??!!…..

Lãnh Thiên ngồi đó, trong mắt đầy tuyêt vọng. Tình nhi a~ Nếu có kiếp sau, ta vẫn hy vọng có thể gặp lại nàng, được ở cạnh nàng, được làm bạn với nàng cả đời a. Bất giác hai hàng lệ nhẹ nhàng chảy xuống. Hắn đang khóc, hắn mất nàng cũng như mất đi cả ý chí sinh tồn. Vào lúc hắn định giơ tay dùng một chưởng kết thúc sinh mệnh của mình, thì lại có một giọng nói thánh thót đầy rung động vang lên.

“ Ngươi đang ngồi ở đây làm cái gì?? Tại sao không vô nhà??”

Lãnh Thiên sửng sờ nhìn người trước mặt.Hắn đang nằm mơ chăng?? Nàng không có bỏ đi, nàng đã trở lại, nàng thật sự đã trở lại!!! Lãnh Thiên lập tức chạy như điên đến bên cạnh nàng, dùng hết sức ôm chầm lấy Nhã Tình.

“ Nè!!! Ngươi bị điên sao??Sao lại ôm ta chặt vậy??Ngươi muốn làm ta ngạt chết à?? Nè~~~~~ Ngươi….” Nhã Tình đang định tiếp tục phản kháng, thì bên tai truyền đến giọng điệu vui mừng xen lẫn chút bi thương của Lãnh Thiên.

“ Nàng không có đi!! Nàng thật sự không có bỏ đi!! Ta cứ nghĩ là nàng đã bỏ đi rồi, đã rời xa ta rồi. Tình nhi!! Ta cầu xin nàng. Nếu nàng có giận ta, có không hài lòng về ta, thì nàng có thể đánh ta, mắng ta, thậm chí dùng độc dược khiến ta thống khổ cũng được. Ta chỉ xin nàng, đừng bao giờ rời xa ta có được không?? Đừng bao giờ bỏ ta mà đi.Nàng là tất cả của ta.Nếu không có nàng, ta sống trên đời này có ý nghĩa gì nữa đâu??Nếu nàng thật sự rời ta mà đi, ta sẽ phát điên, mà không ta nghĩ ta sẽ sống không nổi.Nếu nàng về muộn chút nữa, ta nghĩ thứ mà nàng nhìn thấy chỉ còn là xác của ta mà thôi. Vì vậy, Tình nhi, nếu nàng muốn rời bỏ ta thì trước hết hãy giết ta đi. Nếu không cho dù ta có chết, ta cũng sẽ biến thành cô hồn đi theo nàng cả đời. Cho dù xuống tận 18 tầng địa ngục, ta cũng quyết không bao giờ rời xa nàng.” Lãnh Thiên từng câu từng chữ, đều hết sức chân tình, tha thiết, cũng có đôi chút bá đạo, đủ khiến cho người ta rung động và khiếp sợ.

Nhã Tình ngây người, hoàn toàn không thể tin được.Nam nhân này…hắn vì sao có thể yêu nàng đến như vậy chứ??Mọi chuyện thật sự đã vượt ra khỏi những gì nàng có thể tưởng tượng. Hắn nói ‘Nếu không có nàng, ta sống trên đời này có ý nghĩa gì nữa đâu??’, ‘Nếu nàng về muộn chút nữa, ta nghĩ thứ mà nàng nhìn thấy chỉ còn là xác của ta mà thôi.’, ‘Nếu nàng muốn rời bỏ ta thì trước hết hãy giết ta đi, nếu không cho dù ta có chết, ta cũng sẽ biến thành cô hồn đi theo nàng cả đời. Cho dù xuống tận 18 tầng địa ngục, ta cũng quyết không bao giờ rời xa nàng.’.Đầu óc của Nhã Tình giờ đây vẫn còn khiếp sợ không thôi, nam nhân này điên rồi, hắn thật sự điên rồi, hắn vì yêu nàng mà điên rồi.

~~~~~~~~~~~~

Không biết rốt cuộc Lãnh Thiên ôm Nhã Tình đứng đó bao lâu, chỉ biết hắn cứ như vậy mà ôm chặt lấy nàng.Hai chân của nàng giờ phút này đều mỏi rã rời. Thật là đi cả ngày kiếm thuốc, cứ nghĩ về sẽ được nghỉ ngơi, ai dè lại bị ai kia ôm chặt lấy, đứng dây dưa suốt cả buổi thế này.

“ Ta mỏi lắm rồi. Chúng ta có thể vào nhà rồi nói sau được không??” nhận thấy người đang ôm mình đã dần ổn định lại, Nhã Tình mới dám lên tiếng.Phải công nhận bộ dạng cùng lời nói vừa rồi của hắn làm cho nàng khiếp sợ không thôi.Nghĩ đến điều này, nàng cảm thấy rùng mình.Thật sự không biết có được tình yêu của một nam nhân như vậy, rốt cuộc là phúc hay là họa nữa.

(TT: phúc chứ, sao lại là họa được, có người cưng chiểu mà tỷ không chịu a, nếu ta là ta chịu liền a *cúi đầu, mỏi mắt nằm mơ*. BN: *đẩy đầu thức tỉnh* *đạp văng ra chỗ khác* sắc nữ, nàng mơ tới trăm năm cũng không có. Thiên ca là độc nhất vô nhị, rõ chưa??Vả lại, không được làm phiền sự riêng tư của người khác. TT: * ngồi dậy chạy lại*, * đạp văng Băng nhi*, nàng cũng là sắc nữ chính tông, đâu thua kém gì ta a, còn ở đó nói ta, chúng ta cùng một hạng người cả mà thôi )

“ Ta….ta xin lỗi…..ta dìu nàng vào trong” Lãnh Thiên áy náy, ngập ngừng như đứa trẻ phạm lỗi, thật khác với phong thái khi nãy. Đều tại hắn không tốt, mới khiến cho Tình nhi mệt mỏi như vậy. Hắn thật sự hồ đồ mà, đúng là vừa rồi vì không tìm thấy nàng nên nhất thời hoảng loạn.Sau đó lại nhìn thấy nàng, hắn không kìm chế được vui mừng, nên cứ muốn như vậy mà ôm chặt nàng, không muốn buông nàng ra, hại nàng nhức mỏi, là hắn quá sơ ý mà.

Hắn đưa nàng vào trong, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống giường, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, xác định nàng không sao, mới thở phào nhẹ nhõm. Lãnh Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Nhã Tình, nắm chặt lấy tay nàng. Đôi mắt đầy chân tình cùng hy vọng, hắn lấy hết can đảm, nói ra một câu tiếp tục làm nàng khiếp sợ không thôi.

“ Tình nhi, gả cho ta có được không???”

“… ” nàng đơ cả người, ngẩn ngơ tại chỗ.

Hắn ….hắn vừa nói cái gì thế này???

“ Tình nhi. Gả cho ta đi!! Ta đảm bảo với nàng, cả đời của Nam Cung Lãnh Thiên ta chỉ lấy duy nhất mình nàng, chỉ yêu duy nhất mình nàng. Ta sẽ dùng cả đời của ta để chăm sóc, bảo vệ nàng. Mang đến cho nàng tất cả hạnh phúc của thế gian.Gả cho ta đi, có được không??” hắn thấy nàng không hề có phản ứng, dùng ngữ khí kiên định, chân thành lập lại một lần nữa.

“ Ta lớn tuổi hơn ngươi. ” đây là nàng viện cớ a, hắn thật sự làm nàng rất sốc.

“ Ta không quan tâm, bộ nàng để tâm sao?? ” hắn không do dự mà trả lời.

“ Ta tính tình không tốt. ”

“ Ta sẽ bao dung, cưng chiều nàng. ”

“ Ta ngoại trừ y thuật ra, cái gì cũng đều không biết. Nấu cơm giặt giũ, nữ công gia chánh, cái gì cũng không hội hảo.”

“ Ta không cần một đầu bếp hay một quản gia, ta chỉ cần nàng. ” hắn mỉm cười nhìn nàng, hoàn toàn có thể dễ dàng bác bỏ mọi nghi vấn mà nàng đặt ra.

“ Ta rất dễ gây mích lòng người khác. Nếu sau này ta gây phiền phức thì sao???”

“ Ta sẽ thay nàng giải quyết mọi phiền phức, còn nữa nếu nàng muốn náo loạn, ta sẽ cùng nàng náo. ”

“ Ta….ta….” nàng thật sự đuối lý a. Hắn làm sao mà lại có thể không để tâm đến những khuyết điểm của nàng cơ chứ.

“ Ân. Ta đang nghe. ” Lãnh Thiên ôn nhu, tay vuốt lại những sợi tóc rối loạn trên mặt nàng. Hắn hoàn toàn không hề lo ngại, cho dù nàng có đưa ra bất kỳ lý do gì đi chăng nữa.Hắn cũng sẽ đối phó được.Nếu không, chẳng phải 10 năm nay hắn ở bên cạnh nàng là uổng phí sao??

“ Ngươi thật sự muốn lấy ta?? ” nàng nhìn hắn khẳng định lại lần nữa.

“ Thật sự. ” hắn tiếp tục gật đầu nhận định. Cho dù muốn hắn lặp đi lặp lại trăm lần, ngàn lần, bao nhiêu lần đi chăng nữa. Hắn cũng tuyệt không bao giờ đổi ý.

“ Vậy được, uống nó vào. ” nàng lấy từ trong người ra một viên dược hoàn màu vàng, đưa đến trước mặt hắn.

“ Đây là gì??? ”

“ Độc dược!! Chẳng phải ngươi từng nói, chỉ cần ta nói một tiếng, chuyện gì ngươi cũng có thể làm sao??Thế nào??Bây giờ định nuốt lời à??”

“ Những gì ta nói với nàng, ta tuyệt đối không nuốt lời. ” dứt lời, hắn lập tức lấy dược hoàn cho vào miệng mà không có một tia do dự, hay suy nghĩ gì.

“ Ngươi!! Ta nói đó là độc dược, nhưng ngươi vẫn dám uống ư?? ” nàng thật sự không thể ngờ mà, hắn cư nhiên uống nó mà không chút do dự.

“ Ta đã nói, chỉ cần nàng vui vẻ. Chuyện gì ta cũng có thể làm.” hắn vẫn như cũ nhìn nàng cười ôn nhu.

“ Ngươi!! Hảo!! Nếu ngươi có thể sống sót qua khỏi đêm nay, ta sẽ lấy ngươi, sẽ chấp nhận tình cảm của ngươi. Ta sẽ thử…thử yêu ngươi. ” nói tới đây, nàng ngượng ngùng đỏ mặt, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Nàng chạy như bay đến dược phòng. Bây giờ, nàng rất rối, rất loạn a~

….AAA…. Nàng điên mất!!!!!!!!!!!!!

“ Một lời đã định, nàng tuyệt đối không được nuốt lời. ” hắn từ phía sau cười vui vẻ nói vọng ra. Chỉ cần nàng cho hắn cơ hội, hắn nhất định sẽ hảo mà nắm bắt, tuyệt không buông.Xem ra một đêm này, hắn thật sự phải cố gắng vượt qua, nhưng có vẻ nó sẽ không dễ dàng gì.