“Ưm. . . . . Ưm. . . . . .”

Thanh âm giống như rên rỉ, hoặc phản kháng, dần dần tăng lên, ngực Thiệu Vinh do bị đè nặng hít thở không thông mà phập phồng dồn dập, hai tay chống đỡ trước ngực giống như muốn phòng vệ, đẩy người đang đè trên người cậu.

Mà chút giãy dụa đó đối với Thiệu Trường Canh căn bản không đáng nhắc tới.

Dễ dàng bắt lấy hai cánh tay đang giãy dụa lung tung của cậu, đan chéo đưa lên đỉnh đầu, đôi môi Thiệu Trường Canh lại cường ngạnh đè xuống.

“A. . . . . .” Sức nặng trên môi làm cho Thiệu Vinh bất an nhíu mày.

Trong giấc mơ, cậu giống như chìm vào biển cả rộng mênh mông, thân thể bị thủy triều đáng sợ vây quanh, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn, muốn đưa tay đẩy ra lại phát hiện tay của mình bị một cỗ lực cường ngạnh khống chế, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Thiệu Vinh dựa vào bản năng bắt đầu kịch liệt phản kháng.

Rốt cuộc sau một lần hôn sâu, Thiệu Trường Canh cũng lui ra, áp lên môi Thiệu Vinh dồn dập thở dốc, phát ra tiếng cười trầm thấp ——

“Hôm nay tạm tha cho con.”

Thiệu Trường Canh rất rõ ràng cái gì gọi là có chừng mực, nếu cường bạo Thiệu Vinh chắc chắn sẽ dọa cậu chạy mất. Hắn thích thả dây dài câu cá lớn, chỉ vì khoái cảm nhất thời mà đem cá dọa chạy cũng không phù hợp với tác phong của hắn, huống hồ đêm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, vì thế. . . . . .

Thỏa mãn xong hành vi chiếm tiện nghi người say rượu, Thiệu Trường Canh ân cần lau sạch chất lỏng bên môi Thiệu Vinh, giúp cậu kéo lại chăn, đứng dậy điều chỉnh nhiệt độ hệ thống sưởi, sau đó cúi người ấn một nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán cậu.

“Ngủ đi.” Giọng nói cũng trở nên cực kỳ trầm thấp.

Nước biển làm người ta khó thở trong mộng rốt cuộc cũng rút đi, sức nặng đè trên ngực cũng dần dần biến mất, lông mày nhíu chặt của Thiệu Vinh chậm rãi giãn ra, cậu nghiêng đầu ôm chặt gối tiếp tục ngủ say sưa.

Thiệu Trường Canh thế nhưng… Lại không buồn ngủ chút nào.

Hắn mở máy tính, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím để kiểm tra tin tức trên internet mà Thiệu An Quốc đã nhắc tới.

Quả nhiên, tin tức chấn động như thế đều trở thành đầu đề của các trang web.

Tin tức công bố khoảng hai giờ trước.

Người bị hại là một người đàn ông 25 tuổi, một mình tới vùng bản địa du lịch; sau khi xuống xe lửa được người ta giới thiệu vào một khách sạn ba sao, tắm nước nóng xong vô cùng cao hứng lên giường ngủ; không nghĩ tới khi tỉnh lại, bản thân lại đang nằm trong bồn tắm đầy đá, bụng bị dao cắt mở, bên cạnh còn đặt điện thoại dùng để cầu cứu.

Người đàn ông quá sợ hãi vội vàng bấm 120 cấp cứu, sau khi xe cứu thương đến liền đưa anh ta vào phòng phẫu thuật ở bệnh viện, lúc này mới phát hiện đã bị mất một quả thận.

Các trang web lớn vì muốn hấp dẫn người đọc nên đã dùng hết các loại từ khoa trương kiểu như “Khách sạn lấy thận” ra vẻ thần bí, đem một vụ án biến thành một hồi chuyện lạ bí ẩn.

Thiệu Trường Canh nhịn không được nhíu mày.

Thủ đoạn thế này, hiển nhiên phải do người cực kỳ chuyên nghiệp trong giới y học làm ra.

Đầu tiên, bọn chúng nhất định biết rõ ràng cấu tạo cơ thể người, cho nên mới có thể lấy thận người trong một thời gian ngắn mà không tổn thương đến các nội tạng còn lại. Tiếp theo, bọn chúng dùng thuốc mê khiến người bị hại lâm vào trạng thái mất ý thức, sau khi cắt bỏ thận lại lợi dụng kỹ thuật đông lạnh để bảo đảm đối phương sẽ không chết vì mất nhiều máu.

Thậm chí bọn chúng còn lưu lại điện thoại bên cạnh bồn tắm để sau khi đối phương tỉnh lại có thể lập tức gọi 120 cầu cứu.

Mục đích của bọn chúng rõ ràng chỉ là lấy thận, chứ không phải lấy mạng.

Mất một quả thận đối với người khỏe mạnh cũng không quá tổn hại, vị thanh niên 25 tuổi này về sau vẫn có thể sống bình thường như trước.

Nên nói hung thủ nhân từ. . . . . . Hay là lãnh khốc đến tàn nhẫn?

Thiệu Trường Canh như có điều suy nghĩ nhu nhu mi tâm, không ngờ thủ đoạn buôn lậu nội tạng ở chợ đen đã trở nên chuyên nghiệp như thế, hắn thật sự có chút kính nể thủ thuật tinh vi và sự cẩn trọng của vị thiên tài y học thần bí kia.

Vụ án chấn động thế này chắc chắn không chỉ kinh động cảnh sát điều tra, bộ y tế và hội y học rất nhanh cũng sẽ kiểm tra quá trình cấy ghép nội tạng trong phạm vi cả nước; trung tâm cấy ghép nội tạng của bệnh viện An Bình ở vùng bản địa khá nổi danh, dĩ nhiên sẽ thuộc nhóm đối tượng tình nghi đầu tiên.

Thiệu Trường Canh tin chắc sáng ngày mai, công văn đỏ chót sẽ đặt sẵn trên bàn làm việc chờ hắn, nói không chừng ngay cả cảnh sát cũng sẽ túc trực sẵn trong phòng viện trưởng.

Lời của ba đêm nay. . . . .

Chẳng lẽ ám chỉ việc ông biết chút ít tin tức nên mới gợi ý với mình?

Giống như tâm linh tương thông, di động đột nhiên sáng lên, Thiệu Trường Canh nhận được một tin nhắn từ Thiệu An Quốc.

“Nhóm máu B, thận trái.”

Tin nhắn đơn giản lại làm cho chân mày Thiệu Trường Canh nhíu chặt hơn.

Ở thanh công cụ nhập vào địa chỉ bệnh viện An Bình, bắt đầu dùng quyền hạn tối cao của viện trưởng tiến vào kho tư liệu, danh sách tên người bệnh trong trung tâm cấy ghép nội tạng toàn bộ liệt kê ra trên màn hình. Tầm mắt Thiệu trường Canh nhanh chóng đảo từ trên xuống dưới, lọc ra những bệnh nhân cần phẫu thuật cấy ghép thận, sau lại thu nhỏ phạm vi theo nhóm máu B.

Đôi mắt lạnh lùng chợt lóe lên, Thiệu Trường Canh cầm lấy di động lập tức bấm gọi cho Lâm Hiên.

“Viện trưởng, chuyện gì vậy?”

“Lập tức thông báo với bác sĩ Kha Minh ở trung tâm cấy ghép nội tạng, Lương Sinh chủ nhiệm khoa gây tê, Trần Đan y tá trưởng phòng phẫu thuật, trong vòng ba mươi phút đến phòng viện trưởng chờ tôi.”

Ngữ khí Thiệu Trường Canh truyền đạt mệnh lệnh vô cùng bình tĩnh, nhưng lại mang theo khí thế khiến lưng người ta phát lạnh.

Lâm Hiên một câu cũng không dám hỏi nhiều, chỉ thấp thỏm đáp: “Đã rõ.”

Thiệu Trường Canh cúp điện thoại, nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương.

—— Thật sự hi vọng không phải là loại kết quả tồi tệ này.

***

Thiệu Vinh nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một cái giường xa lạ, một mình cậu nằm chỉ chiếm một phần năm diện tích giường. Thiệu Vinh dụi dụi mắt, thấy drap giường và chăn đều là màu cà phê không có hoa văn, vừa ổn trọng, lại vừa mang theo một chút lạnh nhạt.

Nơi này hiển nhiên là phòng ngủ của baba, trong phòng chỉ mở đèn bàn, tựa hồ sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu. Ánh sáng đèn bàn điều chỉnh thật tối, chẳng biết tại sao ánh sáng u ám như vậy lại khiến cho người ta có một loại cảm giác mông lung giống như vẫn còn đang nằm mộng.

Trong phòng tắm đang truyền đến tiếng nước ào ào, hiển nhiên baba đang tắm.

Thiệu Vinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, mới mười hai giờ đêm.

Baba sao còn chưa ngủ?

Trí nhớ trong đầu dần dần rõ ràng, cậu nhớ hôm nay đã cùng baba đến nhà ông nội, trong bữa cơm có uống một ly rượu đỏ, sau đó chóng mặt nằm trên ghế sa lon, sau lại. . . . . . Hình như là bị baba ôm đến phòng ngủ .

Sau đó xảy ra chuyện gì hoàn toàn không nhớ gì cả.

Chỉ là. . . . . . Trên môi có chút cảm giác nóng rực kì quái, có phải là do uống rượu không ta?

Nhớ tới hình ảnh mình ngồi trên xe bị ôm lấy, sắc mặt Thiệu Vinh không khỏi có chút xấu hổ. Cậu vén chăn lên đi chân trần, tính chuồn về phòng mình tiếp tục ngủ, không ngờ cửa phòng tắm đột nhiên két một tiếng mở ra, Thiệu Vinh thiếu chút nữa nhào vào trong lòng người kia.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, lập tức bị hình ảnh trước mắt kích thích đến đầu óc trống rỗng.

Baba cư nhiên. . . . . . Chỉ mặc quần lót đi ra.

Đường cong rắn chắc của thân thể đàn ông trưởng thành đánh thật mạnh vào thị giác của người ta. Màu da không trắng giống mình mà mang màu lúa mạch đáng hâm mộ, dáng người tam giác ngược vô cùng đẹp, cơ bắp khỏe mạnh tràn đầy lực lượng, bụng còn có sáu múi, không hổ là người hàng năm đứng bên bàn mổ, dáng người nhìn qua thật là tốt.

Tầm mắt Thiệu Vinh dời xuống chút nữa, nhìn thấy quần lót màu đen và hình dáng hạ thân che dưới lớp vải . . . . . .

Sắc mặt cậu nhất thời túng quẫn, nhanh chóng nghiêng đầu đi, đem tầm mắt dời sang nơi khác.

Biểu tình Thiệu Vinh biến hóa từ khiếp sợ đến tán thưởng đến quẫn bách, tầm mắt di động từ cơ ngực đến cơ bụng rồi xuống phần eo hoàn toàn lọt vào mắt Thiệu Trường Canh.

Thiệu Trường Canh nhịn không được trêu ghẹo hỏi: “Nhìn lâu như thế, có phải rất vừa lòng với dáng người của ba không?”

Thiệu Vinh lập tức cả tai cũng đỏ lên, gục đầu xuống hơn nửa ngày đều không nói nên lời.

Thiệu Trường Canh thấy bộ dáng quẫn bách hận không thể đem mình vùi vào trong thảm của cậu, đại phát từ bi không trêu cậu nữa. Hắn thu hồi nụ cười, thấp giọng hỏi: “Sao đột nhiên lại tỉnh? Không thoải mái ở đâu à?”

Thiệu Vinh lúng túng nói: “Chắc khi nãy ở nhà ông nội ngủ nhiều quá nên vừa rồi con lại gặp ác mộng.”

“Ác mộng gì?” Thanh âm Thiệu Trường Canh thật nhu hòa.

Thiệu Vinh lại cảm thấy cảnh tượng bây giờ thật sự rất quỷ dị.

Người trước mặt trần truồng (có mặc quần lót) đứng cách chưa đến 20cm, vừa tắm rửa xong nên nhiệt khí trên người đều phả vào mặt cậu, trong mũi đều ngập tràn mùi sữa tắm và hơi thở của nam tử trưởng thành.

Ngữ khí của người ấy vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng không hiểu tại sao lại làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực vô hình.

“Mơ thấy. . . . . Con rớt xuống biển, suýt chút nữa chết đuối.” Thiệu Vinh đành phải thành thật trả lời.

“Ồ,” Thiệu Trường Canh gật gật đầu, “Vậy mùi vị nước biển thế nào?”

Bị hỏi vấn đề này làm Thiệu Vinh sửng sốt.

Cái gì mà. . . . . Mùi vị nước biển?

Cậu nghi ngờ ngẩng đầu, đã thấy khóe miệng hắn nhẹ nhàng giương lên, nụ cười trên mặt đầy châm chọc.

Biết lại bị hắn trêu cợt, Thiệu Vinh quyết định không trả lời vấn đề này.

“Con trở về phòng ngủ, baba cũng đi ngủ sớm một chút.” Nói xong xoay người đi ra ngoài.

Thiệu Trường Canh ngăn cậu lại, “Ngủ ở đây đi. Hệ thống sưởi hơi ở phòng con chưa mở, dễ bị cảm lạnh.”

“Nhưng mà. . . . . .”

“Không sao, ba cũng chưa vội ngủ, giường tặng cho con.”

“Không ngủ?” Thiệu Vinh kinh ngạc hỏi, “Tại sao?”

“Ba cần phải tra một ít tư liệu quan trọng trước, thời gian khẩn cấp nên đành phải thức đêm.”

Trong lòng Thiệu Vinh ẩn ẩn xuất hiện cảm giác bất an, cậu lo lắng ngẩng đầu hỏi: “Trong bệnh viện xảy ra chuyện gì khó giải quyết sao?”

Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Yên tâm, ba xử lý được.”

Thấy Thiệu Vinh nhíu mày, Thiệu Trường Canh liền dịu dàng nói: “Hơn mười hai giờ rồi, con mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.”

Thiệu Vinh tuy rằng thật nghi hoặc, nhưng khi nhìn vào ánh mắt ôn hòa của hắn, vẫn do dự gật đầu đáp: “Vậy con đi ngủ, baba thức khuya nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Ừ.”

Thẳng đến khi Thiệu Vinh vén chăn lên giường nằm một lần nữa, nụ cười thản nhiên ở khóe miệng Thiệu Trường Canh mới biến mất.

Thiệu Vinh là một người cẩn thận, cha con hai người sống chung nhiều năm như vậy, cậu rất nhanh có thể phát hiện baba là lạ ở chỗ nào, sau đó trực tiếp thẳng thắn thành thật biểu đạt sự quan tâm của mình.

Thiệu Trường Canh cảm thấy, chỉ có phần quan tâm này của Thiệu Vinh là ấm áp mà đáy lòng hắn khát vọng.

Bạn của hắn tuy rằng trải rộng khắp các lĩnh vực, nhưng người thật sự tri kỷ cũng chỉ có một mình Thiệu Vinh, ở thời điểm cần nhất cũng chỉ có một mình Thiệu Vinh quan tâm hắn.

Cậu khác với mọi người, bao gồm cả cha, anh trai, em gái của hắn; bọn họ đều cho rằng Thiệu Trường Canh, vị thần đồng nhí lúc tiểu học đã có thể vẽ ra hướng đi của mười hai dây thần kinh đại não, hay vị thần đồng y học dưới áp lực nặng nề lấy được cả hai học vị MD và MBA, mặc kệ gặp phải sự tình gì cũng đều có thể xử lý ổn thỏa, bọn họ căn bản cảm thấy không cần lo lắng cho hắn.

Cũng chỉ có Thiệu Vinh, sẽ lo lắng ba ba có việc gì hay không, thậm chí lo lắng baba có quá cực khổ hay không, có không chú ý nghỉ ngơi hay không, có không ăn cơm đúng giờ hay không, có cảm lạnh cảm mạo hay không.

Những việc nhỏ vụn vặt, từng chút từng chút một.

Nhiều năm như vậy, vẫn ở bên cạnh, quan tâm đơn thuần.

Bất tri bất giác đã khiến người ta rời không được.

Nhìn Thiệu Vinh lên giường nhắm mắt lại, trong mắt Thiệu Trường Canh dần dần hiện lên thần sắc ôn nhu.

Bất kể là tình thân hay tình yêu cũng được, Thiệu Trường Canh chỉ biết Thiệu Vinh tri kỷ như vậy, hắn không có khả năng tặng cho bất kì ai, càng không thể cùng bất luận kẻ nào chia sẻ.

Thiệu Vinh của hắn, chỉ có thể là Thiệu Vinh của một mình hắn.