Sau buổi cơm tối, Thiệu Hân Du ân cần chạy vào phòng bếp rửa chén, anh cả Thiệu Xương Bình ngồi trong phòng khách cùng Từ Nhiên thảo luận chi tiết hôn lễ, Thiệu An Quốc lại đi vào thư phòng một mình.

Trực giác nói cho Thiệu Trường Canh biết, ông nhất định có việc muốn nói với hắn.

Quả nhiên không lâu sau, Thiệu Thần bước lại nói: “Bác hai, ông nội ở thư phòng có chuyện tìm bác.”

Thiệu Vinh tựa hồ là uống rượu say, đang híp mắt nằm trên ghế sa lông ngủ bù, Thiệu Trường Canh vào phòng ngủ lấy cái chăn lông nhẹ nhàng đắp lên người cậu, lúc này mới xoay người đi đến thư phòng.

Thư phòng ở Thiệu gia vẫn giống như trong trí nhớ, giá sách làm bằng gỗ chiếm cả mặt tường, bên trên chất đầy các loại sách dày cộm, tạo một cảm giác thư hương thế gia nồng đậm.

Lúc bạn cùng tuổi còn đang đọc các loại truyện cổ tích nhiều màu sắc, Thiệu Trường Canh đã bắt đầu nghiên cứu các tập tranh ảnh tư liệu giải phẫu cơ thể người đủ màu của cha rồi; hắn cảm thấy tập tranh ảnh nội tạng người so với truyện cổ tích vẽ hoàng tử công chúa còn thú vị hơn, khi hắn mười ba tuổi gần như đã có thể đọc tên tất cả mười hai đôi dây thần kinh trong đại não người.

Thư phòng này tràn đầy kỷ niệm khi còn nhỏ của Thiệu Trường Canh.

Lúc này, Thiệu An Quốc đang ngồi bên bàn đọc sách, tuy đã không còn trẻ nhưng trên người ông vẫn còn loại phong phạm trầm ổn của đại tướng.

Thiệu Trường Canh đi đến trước bàn đọc sách, dừng bước hỏi, “Ba có chuyện tìm con?”

Thiệu An Quốc ngẩng đầu nhìn Thiệu Trường Canh một cái, sau đó đem một phần báo cáo bệnh trạng nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt của hắn.

Tên người bệnh là Thiệu An Quốc, kết quả chẩn đoán cuối cùng là một hàng chữ tiếng Anh: Alzheimer’s disease.

Bệnh Alzheimer, là một loại bệnh thần kinh bị thoái hóa, biểu hiện lâm sàng là khả năng nhận thức và trí nhớ suy giảm, người già trên 80 tuổi có tỷ lệ mắc bệnh cao nhất.

Thiệu An Quốc mới 60 tuổi cư nhiên lại mắc loại bệnh này, hiển nhiên là trúng vào xác suất “Alzheimer phát sớm” hiếm thấy.

Thiệu Trường Canh hơi hơi nhăn đầu lông mày: “Chẩn đoán chắc chắn rồi sao?”

Thiệu An Quốc gật đầu, “Ba đã đi tìm chuyên gia của bệnh này.”

Thiệu Trường Canh trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: “Ba không cần lo lắng, con có người quen ở ADI, là bạn tốt của sư đệ con, con sẽ liên hệ anh ta đưa ba ra nước ngoài trị liệu.”

Thiệu An Quốc chỉ cười cười, “Ba rất hiểu loại bệnh này, con không cần dùng giọng điệu an ủi người nhà bệnh nhân nói chuyện với ba,” ông dừng một chút rồi bình tĩnh nói, “Nguyên nhân loại bệnh này đến nay vẫn không rõ, phương pháp trị liệu vẫn còn trong giai đoạn tìm tòi, sau khi mắc bệnh còn có thể sống từ năm đến mười năm, nếu không được cũng có thể sống thêm ba năm.”

“Cho nên, không cần buồn cho ba.”

Thiệu Trường Canh trầm mặc.

Có người cha lí trí như vậy, hắn vốn không cần an ủi gì, nhưng giây phút nhìn thấy bản báo cáo chẩn đoán, làm con trai của ông hắn vẫn cảm thấy trong lòng đau đớn giống như bị búa tạ đập.

“Tuy rằng còn có thể sống thêm một thời gian, nhưng trí nhớ của ba đã suy yếu nhiều, lúc buổi sáng rời giường trong một chốc ba thậm chí còn không nhận ra mẹ con.”

Nghe ông bình tĩnh tự thuật, lời nói giống như nghẹn trong cổ họng, Thiệu Trường Canh thật lâu cũng không nói nên lời.

“Gần đây ba luôn nhớ tới một ít chuyện cũ, có đôi khi trí nhớ sẽ trở lại thời điểm con và Xương Bình còn nhỏ. Ba nghĩ, đầu óc của ba đã bắt đầu tàn yếu rồi, thần kinh nguyên cũng không ngừng suy giảm, cho nên trí nhớ mới có thể. . . . . .”

“Ba,” Thiệu Trường Canh nhẹ giọng cắt lời ông, “Ba phải nhanh chóng nằm viện, nhận trị liệu đúng cách.”

“Chúng ta đều biết tỉ lệ chữa khỏi loại bệnh này là cực kì thấp, cho nên không cần lãng phí nhiều thời gian ở bệnh viện làm gì, ba thà dành thời gian ở nhà,” Thiệu An Quốc thở dài, nói sang chuyện khác, “Hôm nay ba gọi con tới là muốn tranh thủ lúc ý thức còn thanh tỉnh, nói cho con biết một chuyện.”

“Ba nói đi,” Thiệu Trường Canh ngẩng đầu nhìn ông.

“Có biết vì sao lúc đầu ba lại đem chức viện trưởng giao cho con không?” Thiệu An Quốc dừng một chút, “Không phải vì con có bằng quản lí, mà là vì tính cách của con đủ lý trí và bình tĩnh. Mỗi lần làm ra quyết định trọng đại, con nhất định sẽ xem xét kĩ càng mức độ lợi hại trong đó, sau đó mới đưa ra câu trả lời hợp lý nhất. Cũng vì như thế, con rất ít khi làm ra quyết định sai lầm.”

“Nhưng mà, con cũng không có khả năng vĩnh viễn cũng không làm sai.”

Thiệu An Quốc trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Trường Canh lại có chút sắc bén. Tuy rằng tuổi đã già, nhưng dù sao cũng từng là viện trưởng của một bênh viện lớn, khí thế không giận mà uy vẫn còn trên người như trước.

Ánh mắt Thiệu Trường Canh nhìn ông cũng dần dần trở nên thâm trầm, giảm thấp thanh âm hỏi: “Ý của ba là?”

“Thành lập trung tâm cấy ghép nội tạng, lúc đầu ba từng kiên quyết phản đối, con lại cứ khư khư cố chấp. Con có biết Trung Quốc bây giờ nội tạng cung ứng còn không đủ, cấy ghép nội tạng là thủ thuật rất mạo hiểm.”

“Chúng ta cấy ghép nội tạng cho bệnh nhân, ngoại trừ người nhà và người hiến tặng, còn lại chính là mua.”

“Có ba cách mua, một là mua nội tạng sử dụng được của bệnh nhân gần chết, hai là mua nội tạng còn mới của phạm nhân sắp chấp hành án tử hình, ba là. . . . . .”

Thiệu Trường Canh nói tiếp: “Ba là mua nội tạng không rõ nguồn gốc ở chợ đen.”

Chợ đen = Thị trường hàng lậu và giao dịch bất hợp pháp

Thiệu An Quốc gật gật đầu, “Có thấy tin tức chiều nay chưa?”

“Ý ba là?”

“Một vị khách du lịch ở ngoại thành khi tỉnh lại phát hiện mình nằm trong bồn tắm khách sạn, xung quanh thân thể đều là đá, bên cạnh bồn tắm lớn còn đặt một cái điện thoại dùng để gọi cầu cứu, mà trong cơ thể người nọ. . . . . . Thiếu mất một quả thận.”

Thiệu Trường Canh khẽ nhíu mày.

Đêm nay trở về Thiệu gia ăn cơm nên không có lưu ý đến tin tức chấn động như vậy.

Ánh mắt Thiệu An Quốc theo dõi hắn, gằn từng tiếng nói: “Buôn lậu nội tạng trong chợ đen có thể đạt được lợi nhuận lớn, ba không hi vọng con bị cuốn vào chuyện xấu này.”

“Việc này xin ba yên tâm,” Thiệu Trường Canh nở nụ cười thản nhiên, hơn nữa còn mang theo chút cao ngạo, “Con sẽ không vì tiền mà làm ra lọai chuyện tổn hại đến danh dự của Thiệu gia. Huống chi, buôn lậu nội tạng trong chợ đen, nếu bị phát hiện là phải ngồi bóc lịch, con cũng không có hứng thú với nhà tù.”

Trên mặt Thiệu An Quốc đột nhiên hiện lên một tia kì quái, cũng rất nhanh trấn định lại, bình tĩnh nói: “Ba chỉ là nhắc nhở con, có đôi khi trong cuộc sống chúng ta thường phải làm một ít chuyện thân bất do kỷ. Con không có làm, cũng không thể cam đoan người bên cạnh con trong sạch.”

Lời của ông tựa hồ muốn ám chỉ gì đó.

Thiệu Trường Canh nhìn ông một cái, trầm mặc một lúc lâu mới đáp lại: “Cảm ơn ba đã nhắc nhở, con sẽ cẩn thận.”

Kết thúc cuộc nói chuyện không vui vẻ này, Thiệu Trường Canh xoay người về lại phòng khách.

Thiệu Vinh còn đang ngủ trên sô pha, Từ Nhiên và Thiệu Hân Du đã về trước, anh cả chị cả và mẹ đang ở trong phòng khách xem tivi.

Biệt thự Thiệu An Quốc mua có hai tầng, diện tích mấy trăm mét vuông có thể đủ chỗ cho tất cả người trong Thiệu gia, phòng của Thiệu Trường Canh và Thiệu Vinh cũng được người giúp việc quét dọn thường xuyên, bởi vậy mỗi lần Thiệu Trường Canh mang Thiệu Vinh về nhà đều lưu lại qua đêm.

Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên rất muốn rời khỏi nơi này.

Không biết có phải do thanh âm Thiệu An Quốc quá mức trầm trọng, ánh mắt quá mức sắc bén, khiến cho ở lại chỗ này làm cho hắn có loại cảm giác hít thở không thông.

Thiệu Trường Canh không để ý mẹ ngăn cản, lái xe suốt đêm mang Thiệu Vinh quay về nhà của mình.

Thiệu Vinh uống hết ly rượu đỏ, khuôn mặt hồng hồng , hiển nhiên có vài phần men say, bị Thiệu Trường Canh ôm lên xe xong nghiêng đầu một cái liền trực tiếp ngủ.

Thiệu Trường Canh ân cần giúp cậu điều chỉnh lại ghế ngồi, để cho đầu của cậu nhẹ nhàng gối lên bả vai của mình, thuận tiện cởi áo khoác đắp cho cậu, lúc này mới khởi động xe.

Sau khi Thiệu Vinh uống rượu thật ra rất ngoan ngoãn, không ầm ĩ không náo loạn, chỉ biết ngủ.

Khuôn mặt say rượu mà phiếm hồng, so với ngày thường thêm vài phần sinh động, lúc này lại không hề phòng bị ngoan ngoãn gối lên vai ba mình, hơi thở mang chút vị ngọt ngào của rượu trái cây, còn có hơi thở ấm áp ngây ngô đặc thù của thiếu niên.

Thiệu Trường Canh cảm thấy tự chủ của mình thật sự đã đến đỉnh điểm.

Dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể nhịn được không ôm hôn cậu.

Một đường lái xe về nhà, đợi xe dừng lại xong Thiệu Vinh mới mơ mơ màng màng mở to mắt, hoang mang hỏi: “Về đến nhà rồi?”

“Ừ,” Thiệu Trường Canh lên tiếng, mở cửa xe đi sang bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi, “Con đi được không?”

“. . . . . . Được,” Thiệu Vinh từ trong xe bước ra, lảo đảo một cái thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

Thiệu Trường Canh nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng đỡ cậu, Thiệu Vinh theo quán tính liền nhào vào trong lòng hắn.

“Con. . . . . Đầu con thật choáng váng,” Thiệu Vinh xoa bóp huyệt thái dương, cau mày, vẻ mặt khó chịu.

Thiệu Trường Canh trầm mặc một lát rồi đột nhiên duỗi tay ra, đem cậu từ chỗ ngồi bế lên.

Thiệu Vinh bắt đầu giãy dụa.

Thiệu Trường Canh thấp giọng cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích, ba ôm con vào nhà.”

Có thể do thanh âm của hắn có khả năng trấn an lòng người, Thiệu Vinh rất nhanh liền ngoan ngoãn nằm yên.

Thân thể bị ôm ngang lên làm cho trước mắt một trận cháng váng, Thiệu Vinh sợ mình sẽ rớt xuống đất, phản xạ có điều kiện vươn cánh tay ôm cổ Thiệu Trường Canh, nhẹ giọng gọi hắn: “Baba. . . . . .”

“Ừ?” Nhìn Thiệu Vinh ngoan ngoãn nằm yên trong ngực, ánh mắt Thiệu Trường Canh dần dần hiện lên một chút dịu dàng, “Làm sao vậy, khó chịu lắm à?”

“Dạ,” Thiệu Vinh khó chịu cau mày, “Không phải con uống rượu say đấy chứ?”

Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Đúng vậy, tửu lượng của con thật kém.”

Thiệu Vinh nhíu mày không nói lời nào.

Trong dạ dày giống như bị bỏng làm cho cậu vô cùng khó chịu, trái tim giống như mất khống chế mà đập kịch liệt, trong óc giống như bị nhét vào một đống bông làm cho ý thức trở nên mơ hồ không rõ.

Chỉ cảm thấy thân thể bị cánh tay dịu dàng bế lên, sau đó được một loại hơi thở quen thuộc bao phủ.

Thiệu Vinh trong mơ mơ màng màng nhìn thấy cửa nhà quen thuộc, thấy baba từ túi áo lấy ra cái chìa khóa mở cửa, sau đó đem cậu ôm vào phòng ngủ. Quần áo rất nặng bị một đôi tay dịu dàng cởi ra một tầng lại một tầng, sau đó được thay bằng áo ngủ thoải mái.

Lưng tiếp xúc đến giường mềm mại, trên người cũng đắp một cái chăn ấm áp.

Cảm giác được chăm sóc thật thoải mái. . . . . . Làm cho người ta muốn ngủ quá. . . . . .

Thấy sắc mặt Thiệu Vinh không khó coi giống như vừa rồi, Thiệu Trường Canh mới yên lòng. Nghĩ đến sau khi uống rượu mà uống chút nước ấm lọc dạ dày mới có lợi, Thiệu Trường Canh liền xoay người đi rót nước.

Lúc cầm lại cốc nước lại phát hiện Thiệu Vinh đã ngủ.

Cậu nghiêng người ngủ, thân thể cuộn tròn, nửa bên mặt chôn ở dưới gối, trong lòng còn ôm một cái gối khác.

Hô hấp đều đều, ánh mắt nhắm chặt, hiển nhiên đã ngủ rất say.

Thiệu Trường Canh đứng trước hai loại lựa chọn “đánh thức cậu đưa nước” và “bỏ qua” do dự một lát, cuối cùng chọn một phương thức hỗn hợp.

Hắn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm Thiệu Vinh lên, sau đó uống một hớp nước, cúi người tiến đến bên môi của cậu.

Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, cảm giác ma sát vừa nhỏ vừa rõ ràng, trên lưng Thiệu Trường Canh giống như xẹt qua một tia điện, lý trí trong đầu trong phút chốc trở nên nguy hiểm.

—— Tiếp xúc thật sự so với tự tưởng tượng đúng là không phải chỉ chênh lệch một bậc.

Môi thiếu niên so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn ngọt hơn, xúc cảm mềm mại làm cho người ta lưu luyến đến quên lối về.

Thiệu Trường Canh nhịn không được ở bên môi cậu hôn hồi lâu, thẳng đến khi đem môi chà đạp đến biến hồng mới hài lòng dừng lại, cạy mở khớp hàm, tiến quân thần tốc.

Thiệu Vinh ý thức mơ hồ cũng không có phản kháng gì.

Đầu lưỡi Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng ngăn chặn lưỡi của Thiệu Vinh, chậm rãi đem nước ấm đẩy vào trong miệng cậu, cẩn thận không làm cho cậu sặc.

Đút nước xong, thuận thế còn cuốn lấy đầu lưỡi làm nụ hôn càng thêm sâu sắc.

Trong cổ họng tràn ngập vị rượu đỏ, Thiệu Trường Canh giống như đang nhấm nháp rượu đỏ hảo hạng nhất, dùng đầu lưỡi thong thả, dịu dàng, một tấc một tấc, đảo qua khoang miệng ngây ngô mà ấm áp của thiếu niên.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, tiếng hôn khi môi lưỡi tiếp xúc trở nên lớn vô cùng.

“Ưm. . . . . . A. . . . . .”

Tựa hồ là bị hô quá sâu, trong cổ họng Thiệu Vinh mơ mơ hồ hồ phát ra một tia thanh âm phản kháng.

Thanh âm yếu ớt giống như rên rỉ, càng thêm kích thích cảm quan của đàn ông.

—— Dù sao con cũng sẽ không tỉnh.

Ý thức được điểm ấy, Thiệu Trường Canh liền dứt khoát đưa tay giữ ở sau ót của cậu, mạnh dạn hôn xuống.

Hắn đã nhẫn nại lâu lắm rồi.

Từ lúc đầu khi phát hiện tình cảm của mình dành cho Thiệu Vinh đã biến đổi, dùng lý trí phân tích vấn đề, sau khi về nước xác định tâm ý rồi phát hiện bí ẩn thân thế của Thiệu Vinh, hắn thậm chí cảm thấy bất an một ngày nào đó Thiệu Vinh sẽ rời xa mình.

Bởi vì tuổi cậu còn nhỏ mà hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nay kiên nhẫn cũng sắp dùng hết rồi.

Chờ thêm nữa nói không chừng sẽ chờ tới lúc Thiệu Vinh có bạn gái luôn.

Hôm nay nói chuyện với ba càng làm cho Thiệu Trường Canh kiên định quyết tâm.

Đúng vậy, Thiệu Trường Canh hắn trước khi làm ra quyết định gì đều sẽ bình tĩnh suy nghĩ, vì vậy hắn mới cố ý xuất ngoại một năm. Trong một năm kia, hắn cũng thử tìm người khác làm người yêu, cuối cùng phát hiện mình căn bản không có biện pháp dịu dàng với ai ngoại trừ Thiệu Vinh.

Đúng vậy, ngoại trừ Thiệu Vinh.

Nếu đây chính là quyết định sau khi mình bĩnh tĩnh suy nghĩ kĩ làm ra, như vậy chờ đợi thêm nữa cũng vô ích.

Con mồi nuôi lâu như vậy, cũng tới thời điểm thu hoạch rồi.

Thiệu Trường Canh khẽ giương lên khóe môi, trong ánh mắt đen thâm thúy dần dần dâng lên một cỗ khát khao giữ lấy mãnh liệt.

Người đàn ông vốn dĩ anh tuấn, tao nhã, dịu dàng, vì nụ cười này đột nhiên tăng thêm vài phần nguy hiểm khó nắm bắt.