Vất vả lắm mới qua được hết buổi sáng, Diêu thiếu lết người về trung quân lều nơi trụ sở quân cơ của Thái Nguyên quân lúc này. Buổi chiều hắn còn có mấy phên làm việc tiếp nữa, vậy nên lúc này Diêu thiếu phải tranh thủ mò về nơi này dùng cơm, nghỉ ngơi một lát. Căn bản hắn cũng muốn về sớm một chút vì không muốn Gia Hân và Tú Ninh phải nhịn đói chờ cơm. 

Bước chân vào đến lều trung quân thì Diêu thiếu tí nữa thì phun máu mũi mà ngất tại chỗ. Bởi vì trước mặt hắn xuất hiện hai…. Nữ quân nhân. 

Thì ra sáng nay Tú Ninh và cả Gia Hân đã tụ lại một chỗ mà nghịch khùng, các tiểu thuyết tàu cũng nhan nhản lúc này, cái gì mà Hoa Mộc Lan các kiểu đã đầu độc các cô nàng này. Diêu thiếu trong quân có phụ nữ cũng bố nó ai thèm quan tâm, nhưng hai vị này ngại mặt mũi của Diêu thiếu bị người khác nói này nọ nên “cải trang”. Nghĩ hay nhỉ, mặc lên bộ quân nhân cách tân của Vạn Ninh là biến thành hành dạng hoa anh tuấn. Cái này chỉ có trong tiểu thuyết nhũn não mới có mà thôi. 

Lúc này cả Tú Ninh và Gia Hân đều là hoa quân phục của Diêu thiếu mà mặc vào. Tú ninh còn đỡ, nàng cao đến 1m68 nên tuy rằng hơi lùng thùng trong bộ quần áo trên nhưng nếu thắt lưng, đi ủng da vào cũng không nhìn đến quá tệ, it ra là muốn mông có mông muốn ngực có ngự, nhìn ánh lên một vẻ rất tà ác ánh mắt riêng biệt. 

Nhưng gia hân mới 9 tuổi thì không khác mấy là chùm mền trong bộ quân phục của ca ca nàng. Lúc này đây Gia Hân đang lê lết với đôi ủng quá cỡ của Diêu thiếu. Nếu cai đó đã xem tác phẩm Mèo đi hia thì rõ ràng đây là một phiên bản Đại Nam hóa với một còn mèo hoa xinh đẹp. 

Tất nhiên là Diêu thiếu hủy bỏ ngay cái tiết mục cải trang dở khóc dở cười này rồi, nhưng mà hành động của hai vị này cũng làm cho Diêu thiếu xuất hiện một vài ý tưởng. Đầu tiên đó chính là cải cách quân đội một cách toàn diện, bắt đầu chính là quân phục phải thay đổi hoàn toàn theo hướng tiên lợi tác chiến, chú trọng độ bền, thông thoáng tiện nghi. Tiếp theo là phẩm cáp quân hàm cùng chức danh nhiệm vụ sẽ có thể dựa vào quân chế của hiện đại mà làm. Lúc này chính là thời điểm mà Diêu thiếu cảm thấy bản thân đang đứng ở đỉnh phong của thời thế. Ít nhất là trong khoảng thời gian mà Đoàn Hữu Trưng tay nắm trọng quyền nhưng lại dãy dụa trong một thế cục không rõ trắng đen. Diêu thiếu lại nắm tron tay lá bài tẩy có thể tác động đến người này. Vậy thì tại sao không lợi dụng mà chơi lớn. 

Thêm một điểm nhắc nhở Diêu thiếu đó chính là nữ quân nhân. Những vị này rõ ràng chưa cần thiết phải ra chiên trường nếu như đàn ông Việt vẫn còn đủ sức bảo vệ họ. Nhưng đấy là nói không cần thiết lên tiền phương mà thôi. Nếu là hậu phương an toàn và yên ổn thì các nữ quân nhân có rất nhiều thế mạnh trong các công việc như văn thư, quân y, y tá v.v… Những công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ vô cùng, đó lại là thế mạnh của phái nữ. Kể cả việc gấp đạn giấy thì cũng nên thành lập hẳn một đội chuyên gấp dây truyền thì hiệu quả sẽ cao hơn để các binh sĩ tự túc chuyện này. 

Nói đến đạn giấy thì lúc này toàn là binh sĩ tự gấp tự dán dựa theo sụa dạy bảo của chuyên gia. Binh sĩ Vạn Ninh phải biết gấp đạn giấy vì trong hoàn cảnh chiến đấu nếu họ có được kĩ năng này sẽ chủ động hơn trong vấn đề đạn dược. Nhưng như vậy cũng ảnh hưởng nhiều đến thờ gian luyện tập của nhóm này. 

Buổi ăn trưa diễn ra vui vẻ vô cùng. Gia Hân vui ngất ngây vì bỗng nhiên có thêm một chị dâu vô cùng yeu chiều nàng. Vì Gia Hân còn quá nhỏ nên nàng còn chưa nghĩ đến vấn đè tranh sủng, Gia Hân chưa từng nghĩ qua đến việc ca ca có chị dâu sẽ bỏ bê nàng. Trong đầu óc đơn giản ngây thơ của cô bé thì tình cảm là một phép cộng. Trước đây ca ca quan tâm mình, yêu thương mình giờ lại cộng thêm một chị dâu xinh đẹp cưng chiều mình, rõ ràng là nhiều hơn một chút rồi, lợi hại hơn một chút rồi. 

Sự thật thì Gia Hân không cần phải lo lắng một chút nào, sự cưng chiều của Diêu thiếu dành cho cô bé này là vượt lẽ thường, cũng là vì Gia Hân là người đầu tiên ở thế giới này mà Diêu thiếu gửi gắm tình cảm trân thành vào đó, vậy nên thái độ của Diêu thiếu sẽ là bất biến. Tú Ninh cũng không có cơ hội chen chân vào vị trí dành cho Gia Hân trong trái tim Diêu thiếu cho được. Ít nhất với Tú Ninh thì Diêu thiếu vẫn phải giữ lại vài tia đề phòng đấy. 

Còn về Tú Ninh thì nàng là một cô gái thông minh, thứ tình cảm cưng chiều đến rối tinh của Diêu thiếu dành cho Gia Hân là rõ như ban ngày. Tú Ninh nàng chưa điên mà đi nhảy vào lĩnh vực đó, làm không khéo nếu chọc vào vẩy ngược của người đàn ông đó thì người chịu thiệt chắc chắn là nàng rồi. 

- Hân nhi là ta lớn lên tính làm gì nha?

Câu hỏi này quả thật không dành cho thời đại này, vì phụ nữ thời đại này vốn định sẵn là cưới chồng, ở nhà, nuôi con. Tất nhiên cũng có ngoại lệ như Tú Ninh phải bôn ba bên ngoài, nhưng đó là do hoàn cảnh ép buộc mà thôi. 

- Hân nhi muốn giống như ca ca, làm đại đại đại tướng quân…

Hân nhi vừa lau chau gắp một miếng cá vừa cong tít đôi mắt thành hình trăng non mà nhanh nhảu không nghĩ gì trả lời Diêu thiếu ngay. 

- Ha ha ha …. Có trí khí, con gái nhà họ Trần thì phải như vậy, ca ca ủng hộ muội. Mấy tuần này Ca ca xây dựng cho muội hẳn một doanh nữ binh để Hân nhi của chúng ta làm đại đại đại tướng quân luôn. 

Diêu thiếu nửa đùa nửa thật mà nói. 

- Thật á, ca ca không được gạt muội nha.

- Hừm, ca ca đã bao giờ gạt muội chưa…

Lời của Diêu thiếu làm cho Tú Ninh cảm thấy quá bất ngời đến sững người, không ngờ Diêu thiếu có thể vì muôi muội chơi đùa mà lập hẳn một doanh nữ binh. 

- Thế này đi, nếu em cảm thấy nhàm chán thì cũng có thể dẫn theo đám thân binh bảo vệ kĩ càng, lấy danh nghĩa phu nhân của anh mà chiêu một một nhóm nữ binh. Lúc này đây chiến hỏa vừa qua nơi Bắc Ninh, đàn ông chết nhiều lắm, những người phụ nữ vô tội đó chẳng biết sẽ sống sao đâu. Thôi thì coi như giúp bọn họ. Nhưng em cũng đừng đi xa và tuyển nhiều quá 500 người đổ về là đủ. Nói rõ với bọn họ là làm công việc hậu phương như, quân y, chăm sóc thương binh, làm sổ sách, thư ký, hay có thể làm trong xưởng gói đạn. Tuổi thì phải trên 18 dưới 35, nói thêm là đãi ngộ của họ ngang bằng nam binh, có một số việc như quân y, thư ký thì lương sẽ cao hơn nam binh. Thời gian tại ngũ là 3 năm, có thể cưới chồng trong thời gian tại ngũ. 

Diêu thiếu tranh thủ mà nói một loạt cùng với Tú Ninh. Việc lấy Tú Ninh dựa vào danh nghĩa của Diêu thiếu đi trưng dụng nữ quân là chuẩn nhất. Để các nam binh đi làm việc này không tránh khỏi chị em hiểu nhầm mà khó có ai dám tham gia. Chuyện thì ai cũng biết cả, thời này binh phỉ cach nhau chỉ một đường nhỏ mà thôi. Làm thân con gái àm đi vào quan doanh khác gì mà mỡ dâng miệng mèo. 

Thật ra công việc của Tú Ninh cũng không phải trường mặt ra đường đi trưng dụng từng người. Cô ta chỉ cần tiến vào thành trì sau đó thông báo các quan viên sở tại là bọn này sẽ lo hết các việc còn lại mà thôi. Tất nhiên công việc đi lại cũng vất vả và có chút nguy hiểm do Hắc Long Vệ đám giun đen có thể gây rối, nhưng đó cũng là cơ hội để mật vụ đào tổ tông bọn này lên. Chỉ cần bảo vệ thật chắc Tú Ninh là được.

- Dạ, em sẽ làm tốt. 

Tú Ninh cũng có đoán có không ý đồ của Diêu thiếu, nàng rất ngoan ngoãn hợp tác cùng người đàn ông này. Từ Diêu thiếu thì Tú Ninh luôn cảm nhật được sự tự tin tuyệt đối khi nhắc đến các hoạt động ngầm kiểu như ám sát hay mật thám v.v…. Đôi khi Tú Ninh cảm thấy được đối với các hoạt động trong bóng tối thì Diêu thiếu còn tự tin hơn cả khả năng quân sự vậy. 

- Thêm vào nữa chiều nay em cho gọi những thủ hạ của em đến đây, ta có việc giao cho bọn họ. Việc an toàn của em chuyển hết về thân binh của Trần Gia là được. 

- Vâng.

Lúc này Tú Ninh trở nên ít nói, nhẹ nhàng thanh tĩnh hơn rất nhiều so với lần gặp nhau ở Thiên Hương Lầu, có lẽ nàng đứng ở tư thế khác rồi nên cách thức cư xử ại quay về đúng khuôn phép chừng mực. 

- Tất nhiên em nên để mấy ngày nữa…. “lành” lại đã rồi hãy đi.

Diêu thiếu không đầu không đuôi ám muội mà nói một câu làm cho Tú Ninh giật nảy mình mà xấu hổ đến không biết chui vào đâu, còn Gia Hân thì tất nhiên tò mò mà nhảy cẫng lên quan tâm hỏi han chị dâu “bị thương” ở chỗ nào. Thật là hết biết rồi. 

Buổi chiều tiếp đón chính là lần lượt các nhóm đội ngũ “ khoa họ” hay lao động “ bậc cao” nhập khẩu từ Prussia. Lần này đúng thật là một lần đại nhập khẩu công nhân, sinh viên người Đức về đất Việt. Tất nhiên cũng có một vài ngoại lệ đó là công nhân dệt, thợ may thì nhập khẩu từ Pháp với số lượng không ít. 

Những người đồng ý đi lập nghiệp tại nơi xa xôi phương Đông này có rất nhiều điểm chung. Họ nếu không phải là người nghèo khổ thì cùng là người có gia cản không khá giả, một phần đông trong số họ là có nợ nần trong người, về phần các công nhân thì có khá nhiều người không có thân phận tự do mà được vua Prussia “tặng” cho Diêu thiếu. Thêm vào đó thì trình độ của các công nhân thì đúng là cao thật, nhưng trình độ của các vị khoa học gia, bác sĩ lại là thuộc bậc thấp ở Châu Âu, ví như họ chỉ là sinh viên mới ra trường với kết quả học tập không quá tốt, hoặc là các bác sĩ thực tập mà thôi. 

Nhưng tựu chung lại lần này số lượng các “khoa học gia” cùng “ thợ bậc cao “ là rất lớn tổng số lên đến gần 300 người tức là gấp 10 lần số lượng chuyến đi Châu Âu lần đầu tiên, mà con số này còn có thể gia tăng kịch liệt khi Diêu thiếu cắm một con cờ ở Pháp và có quan hệ hợp tác toàn diện cùng Prussia. 

Nhóm khách đầu tiên Diêu thiếu tiếp xúc đó chính là những khoa học gia và bác sĩ người Prussia. Toàn bộ trong số họ đều là nam nhân cực kì trẻ tuổi. Những người này trên khuôn mặt đang ánh lên vẻ khao khát được thể hiện, sự thần kì của phương đông cùng vị công quốc trẻ tuổi này đã được Robert thổi lên tận trời. Những người Đức với tinh thần làm việc nghiêm túc và cống hiến hết mình để chứng minh bản thân đang hết sức kích động khi được tiếp kiến trực tiếp với Diêu thiếu. Đây có lẽ sẽ là người khiến họ có thể thay đổi được tương lai và vận mệnh. 

- Các vị xin mời ngồi. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Trần Quang Diêu tổng binh Thái Nguyên của Đế quốc Đại Nam. Theo như phẩm hàm ở nước các vị tương đương Công Tước. Các vị có thể gọi tôi là Kenny Trần. Tiếng Đức của tôi không quá tốt, chỉ có thể trao đổi một cách thông thường, còn nếu muốn trao đổi chuyên sâu thì có lẽ phải dùng Tiếng Anh. 

Diêu thiếu cất giọng bằng tiếng Đức không quá tiêu chuẩn của mình. Mật vụ hoạt động ngoại quốc đầu tiên là ngoại ngữ phải đỉnh, thật ra Diêu thiếu rất thông thạo vài ngôn ngữ, nhưng chuyên sâu có lẽ chỉ là tiếng Hoa phổ thông, tiếng Quảng và tiếng Anh. Nhưng kể cả như vậy thì cách giới thiệu của Diêu thiếu cũng làm cho đội ngũ trí thức trẻ Prussia bất ngờ. Nói thêm vào đó những người này đa phần là giỏi tiếng anh nên công cuộc giao lưu là không khó. 

Mọi người đều ào ào chào hỏi Diêu thiếu mà giới thiệu sơ qua bản thân. Từng cái tên được nêu ra nhưng khi một cái tên trong số hơn năm mươi người có mặt nơi đây cất tiếng đã làm Diêu thiếu chết lặng. Joseph Wilband người xứ Gießen. Lạy chúa tôi tên này vậy mà chạy đến Đại Nam, đúng là Chúa trời thương sót đang mỉm cười với Diêu thiếu