Trương Tiểu Hạ đến thế giới quái dị này cũng đã được một tuần, ở đây cô mới thấy những con người vất vả với những sức mạnh quái vật, bọn họ tập trung những giống đực trai tráng đi săn và đem đồ săn về cho giống cái, những giống cái ở đây đều được cung phụng như một vị thần, họ chỉ việc ở nhà chăm đàn con của mình và đi dạo mọi chuyện còn lại đã có các bạn lữ lo.

Trương Tiểu Hạ mặc dù đã quên mình sống ở đây nhưng cô vẫn chưa tiếp thu được cách sống và sinh hoạt của những thú nhân này.

Hôm nay khi đang giúp chăm lũ trẻ cô nghe ở bên ngoài miệng rừng có những tiếng thú vang vọng, tiếp theo là đoàn người chạy đến, giống cái ôm con chạy vào động, còn các giống đực hiện thân chạy ra phía rừng dường như có chuyện gì đó đang xảy ra.

Tiểu Hạ đã đi theo phía sau nhưng chưa ra được chỗ rừng thì đã bị Thiên Hoàng bắt được.

“ Sao nàng lại ra đây? Có biết chỗ này nguy hiểm lắm không?"

“ Ta muốn ra xem là có chuyện gì? Sao mọi giống đực lại lo lắng như vậy?"

“ Là do quái thú chúng đến cướp giống cái, nên mới bị giống đực ra đánh!

Được rồi nàng mau trở lại bộ lạc đi, ta phải đi tiếp sức rồi!"

Trương Tiểu Hạ quay lại hang động cùng các giống cái khác, trong lòng lo lắng nếu là quái thú không phải là những kẻ máu lạnh chuyên ăn thịt những giống đực và hành hạ giống cái đến sức cạn lực kiệt sao?

Xuân Yên cũng đang có mặt ở đây khi thấy cô cũng ở đây ả ta liền tức giận đứng dậy mà nói.

“ Cô là giống cái ô uế, từ khi cô đến đây ta đã để ý rồi, mưa to rồi đến cả quái thú đến, tất cả đều là do cô!"

Mọi giống cái trong hàng đều nhìn cô với ánh nghi ngờ, cũng đúng từ khi cô đến đây đã cho họ những kiến thức mà họ không hề biết, với lại cô là kẻ lang thang không biết nguồn gốc họ nghi ngờ là đúng, nhưng điều đó không phải lỗi tại cô.

“ Cô có bằng chứng gì nói tôi là kẻ mang tai hoạ đến cho mọi người? Không phải tôi đã giúp mọi người cải thiện đời sống hơn sao? Có phải cô có ác ý với tôi nên mới nói vậy?" Trương Tiểu Hạ trước giờ luôn sẽ nhận lỗi nếu mình làm sai, nhưng cũng không sẽ im lặng để những kẻ không biết điều gây loạn.

“ Nếu cô không phải là kẻ mang đến tai hoạ, tại sao ta khi đi qua hang động của cô lại nghe có tiếng phát ra lạ!"

Trương Tiểu Hạ giờ mới biết tiếng động hôm trước là do cô ta gây ra, lúc đó cô đang ngắm nghía chiếc điện thoại đã lâu không đụng, nên cô đã mở một bài hát lên nghe.

Lúc đó Thiên Hoàng cũng ở đó nên đã bảo cô đừng nói cho ai những thứ này sẽ không tốt, chỉ dành riêng cho cô nên mới không đem đi chia sẻ với mọi người.

“ Đó là chuyện riêng của ta không liên quan đến việc ta có phải kẻ mang đến tai hoạ hay không!"

“ Cô là kẻ xui xẻo, hôm nay ta phải đuổi cô ra khỏi bộ lạc như vậy bộ lạc mới yên bình!"

Trong lúc cô ta đang dành co cùng những giống cái ghét cô đuổi cô ra khỏi bộ lạc thì Thiên Hoàng cùng tộc trưởng đi vào.

Thấy cô bị kéo Thiên Hoàng liền đi tới kéo cô vào lòng mình, lời nói quan tâm

“ Các có sao không? Mấy người sao lại kéo nàng ấy đến đỏ tay như vậy?"

“ Thiên Hoàng ca ca, huynh xem cô ta là kẻ xui xẻo mới đến bộ tộc ta được mấy ngày lại gây ra những chuyện xui này, không phải rất đáng nghi sao?"

“ Nàng ấy là bạn lữ của ta nàng ấy xui xẻo, vậy không phải ta cũng xui xẻo sao? Nếu vậy ta sẽ cùng nàng ấy rời đi!"

Thiên Hoàng vừa nói rời đi, tất cả mọi người đã xôn xao, khi Thiên Hoàng ở đây bộ lạc mới yên bình không bị những bộ lạc to lớn khác đánh, nếu Thiên Hoàng đi không phải bọn họ sẽ chết sao

“ Thiên Hoàng, còn bớt giận là ta dạy cháu gái không tốt để ta về chỉ bảo sau, con cứ cùng bạn lữ yên tâm ở đây sẽ không ai phải đi!" Tộc trưởng không muốn bộ lạc yên bình của mình lại phải chịu cảnh đau khổ, nên đã nhẹ giọng xin lỗi.

Những giống đực bên ngoài liền chạy vào: “Tộc trưởng, giống đực bên ngoài bị thương rất nhiều chúng ta phải làm sao đây?"

Mặc dù đã đánh đuổi được những quái thú nhưng bộ lạc cũng bị tổn thất rất nặng nề, những chiến thú có những vằn thấp và cao đều bị trọng thương rất nặng, có người còn thoi thóp.

Giống cái và con nhìn thấy thấy các bạn lữ của mình người đầy thương tích như vậy đều đau lòng mà khóc.

“ Huynh sao ngốc vậy chứ? Đánh không lại có thể chạy đi mà?"

“ Huynh tỉnh lại cho ta, huynh tỉnh lại cho ta!"

Trương Tiểu Hạ nhìn cảnh khóc thương như vậy trong lòng có chút thương xót, cô liền chạy đến vận dụng những kiến thức y mà mình đã học, cô ở hiện đại cũng là một bác sĩ chuyên khoa, thông hiểu những kiến thức cổ và hiện, nhưng không biết mình có thể cứu người khi tình trạng thô sơ này không?

Trương Tiểu Hạ chạy đến xem tình hình của các thú nhân xong liền quay lại chỗ Thiên Hoàng.

“ Nàng sao lại chạy lại đó, đừng đến đó màu rất tanh!"

Đúng là máu rất tanh nhưng cứu người là quan trọng, là cấp thiết của một vị bác sĩ!

“ Huynh và cùng vài người nữa đi nấu cho ta ít nước nóng, ta sẽ cứu bọn họ!"

“ Nàng tính làm gì?"

“ Cứu người!"

Nói xong cô liền chạy đến những thú nhân giống cái đang khóc thương bên các bạn lữ của mình:

“ Các cô đừng khóc nữa, đi với ta vào ven rừng tìm cỏ thuốc bạn lữ của các ngươi sẽ không sao?!"

Nghe cô nói đi vào ven rừng, Xuân Yên liền ngăn cản: “ Quái thú vừa xuất hiện ở đó, cô kêu giống cái như chúng tôi vào đó để tìm chết sao?"

“ Tôi không nói những giống cái như cô, mà nói bọn họ nếu cứ vậy bạn lữ của mấy người sẽ chết, nghe thì nghe không nghe cũng tùy mấy người!"

Đúng, nếu không nghe bọn họ có thể ngồi đó cô cũng không thể ép khi họ không muốn, nhưng Trương Tiểu Hạ tin những giống cái khóc thương cho giống đực ở đây sẽ không bạc tình mà nhìn bạn lữ của mình phải chết, nếu như họ chết rồi thì giống cái cũng sẽ không tồn tại được.

Suy nghĩ của Tiểu Hạ đã đúng, các giống cái đều hưởng ứng đứng lên: “ Chúng tôi nghe cô!"

Trương Tiểu Hạ nhìn mọi người nở một nụ cười, cô cùng những giống cái có bạn lữ bị thương thậm chí còn chưa kết bạn lữ cũng đi theo.

Thiên Hoàng cũng không yên tâm nên đã đi cùng..