Khi cô cùng với các giống cái khác nói chuyện thì từ đây xuất hiện một giống cái xinh đẹp, màu tóc đỏ sáng, trên người lại toát ra sự quyến rũ và hương thơm ngọt ngào, đi đến đâu cũng thu hút các giống đực chưa kết bạn, đến Trương Tiểu Hạ cũng phải ngước nhìn mà ao ước.

“ Thiên Hoàng ca ca!"

Chỉ thấy giống cái đó chạy đến ôm lấy cánh tay của Thiên Hoàng mà nũng nịu, giọng nói ngọt ngào đó kèm theo hương thơm thật khiến người ta say đắm, nhưng với Thiên Hoàng thì người này rất phiền phức.

“ Xuân Yên, ngươi đừng ôm tay ta bỏ ra!"

“ Thiên Hoàng ca ca, huynh thường thích ta làm như vậy mà, với lại huynh với ta cũng sắp kết bạn lữ rồi!"

Thiên Hoàng một lần nữa đẩy cô ta ra, ghét bỏ mà tuyên bố với Xuân Yên

“ Ta có bạn lữ rồi, chuyện kết bạn lữ với cô đó là do cô nói ta chưa từng nói sẽ kết bạn lữ cùng cô!"

Trương Tiểu Hạ đứng nhìn cũng hiểu được người phụ nữ trước mặt là ai, tiểu thuyết này cô cũng đã từng đọc qua đây không phải nữ chính của tiểu thuyết đó sao, hành hạ nam chính kết bạn lữ, rồi thẳng tay vứt bỏ rơi còn ăn thịt.

Chẳng lẽ nam chính đó là Thiên Hoàng?

Nhìn người đã cứu mình còn cưu mang mình phải sống như vậy, cô không thể nhịn được.

Không muốn Thiên Hoàng yêu người phụ nữ này rồi dẫn đến cái chết thương tâm.

Tiểu Hạ bước qua từng lớp người đang hóng chuyện, cô đứng trước mặt Xuân Yên mà nói.

“ Xin lỗi, cô tìm bạn lữ của ta có chuyện gì không?"

Phát ngôn của cô rất nhanh bị mọi người cười nhạo, họ cười cô không biết tự lượng sức mình, một kẻ vô danh cũng xứng ở bên Thiên Hoàng sao? …

Mọi lời bàn tán đều được cô nghe thấy nhưng Trương Tiểu Hạ không quan tâm, chỉ biết là mình đang báo ơn cứu mạng còn lại thì chưa nghĩ đến.

Câu nói của cô càng làm cho Thiên Hoàng ngạc nhiên, trong lòng thầm hạnh phúc nhưng giống cái trước mặt lại không biết điều liền lớn tiếng mắng cô.

“ Một giống cái xấu xí như cô cũng đòi làm giống cái của huynh ấy sao? Tránh ra khi ta còn nói nhẹ!"

Thấy Trương Tiểu Hạ không có ý tránh ra Xuân Yên đã dùng tay đẩy mạnh cô ra nhưng Thiên Hoàng đã nhanh tay đỡ lấy người cô, ánh mắt hung dữ nhìn về phía Xuân Yên.

“ Cô muốn chết sao? Dám đẩy giống cái của ta, nếu nàng ấy bị thương ta sẽ giết cô!"

Ánh mắt tà ác đó khiến cô ta phải sợ hãi, đứng đơ người tại chỗ mà không dám ho he nhìn hai người rời đi.

Chết tiệt, ả giống cái đó là ai vậy chứ?

Về đến hàng động, Thiên Hoàng liền ép cô vào tường mà gặng hỏi: “ Nàng muốn kết bạn lữ với ta?"

Hơi ấm bên tai kèm theo ngữ khí cao thượng khiến Trương Tiểu Hạ nhỏ bé đứng trước mặt thu mình.

“ Cái đó, ta chỉ thấy huynh không muốn cùng cô ta kết bạn lữ nên mới đứng ra nói giúp, chứ không có ý định kết bạn lữ với huynh!"

Không phải cô không biết ý nghĩ của việc kết bạn lữ, mà cô không muốn tự ý kết bạn lữ khi chưa có tình ý với đối phương.

“ Nàng không muốn kết bạn lữ với ta?"

“ Không phải, ta không xứng đáng với huynh, ta chỉ là một người nhỏ bé không cần huynh phải quan tâm nhiều như vậy?"

“ Vậy là tự ta đa tình sao?"

“ Hả?"

Trương Tiểu Hạ không thể nghe Thiên Hoàng vừa nói cái gì nên muốn hỏi lại, nhưng thiên Hoàng đã biến thành hổ rồi vụt đi.

Mãi đến gần chiều mà cô không thấy Thiên Hoàng trở về trong lòng lại có chút lo, nên đã chạy ra bên ngoài đi tìm, cô đi sâu vào trong rừng tìm kiếm nhưng không tìm thấy, nghĩ mình đã bị bỏ rơi nên Trương Tiểu Hạ cũng không tìm nữa, nghĩ bản thân được cứu sống cũng đã trả ơn nên đến lúc rời đi.

Vì thế cô cứ đi dọc theo dòng suối, cứ đi như vậy cho đến tối mới dừng chân, nhìn bầu trời tối bụng lại đói chân lại bị trầy, lạc lõng giữa rừng hoang vu khống quen biết, cô tủi thân muốn bật khóc, nhìn lên bầu trời đen thầm mắng ông trời đã đẩy mình vào thế giới tiểu thuyết, cô nhớ gia đình, nhớ những người bạn, không biết bọn họ khi cô biến mất sẽ như thế nào.

Đang lúc nghỉ ngơi thì nghe có tiếng gọi của những giống đực trong rừng, còn có tiếng lo lắng của Thiên Hoàng nữa.

“ Tiểu Hạ, nàng đang ở đâu!"

“ Tiểu Hạ, cô mau lên tiếng đi!"

“ Tiểu Hạ!""

Trương Tiểu Hạ thấy mọi người lo lắng đi tìm mình cũng vội lên tiếng trả lời.

“ Ta ở đây, Thiên Hoàng ta ở đây!"

Nghe thấy tiếng của cô, Thiên Hoàng liền chạy nhạn về phía phát ra tiếng, khi thấy thân hình mỏng manh của cô bên dòng suối liền chạy đến ôm cô vào lòng.

“ Sao nàng lại bỏ đi? Có biết ta lo lắng cho nàng lắm không hả?" Ngữ khí của Thiên Hoàng có chút trách móc cũng có yêu thương lo lắng.

Trương Tiểu Hạ cũng ôm lấy Thiên Hoàng mà nói: “ Ta thấy huynh chưa về nên đi tìm, tưởng huynh bỏ ta nên ta mới không về nữa!"

“ Sao ta có thể bỏ nàng, chỉ là lúc đó ta ra ngoài đi săn quên không nói cho nàng, làm nàng lo lắng rồi!"

Lòng Thiên Hoàng cũng nhẹ đi, thấy cô an toàn cũng yên lòng.

Khi đi săn về vào động không thấy cô, trời lại tối nghĩ cô bị thú bắt nên đã huy động giống đực trong bộ lạc đi tìm.

Nếu không tìm thấy không biết Thiên Hoàng sẽ ân hận như thế nào, lúc đó thật sự trong lòng rất buồn nên đã rời đi đến khi trở về không thấy cô lòng như lửa đốt, hối hận mình bỏ đi không nói một lời..