Hai ngày sau, Sở Diệp ngồi trên xe ngựa, mang theo đàn ong lên đường trở về Long Nhai Thôn.
Hai ngày thời gian, bên trong thùng nuôi ong lại có một lớp mật ong thật dày, bởi vì đỉnh đầu không thiếu tiền, Sở Diệp cũng không vội lấy mật ong ra bán.
Hỏa Vân Mã ở trên đường chạy như bay, đột nhiên ngừng lại.
Sở Diệp kéo màn, nhìn ra bên ngoài, hỏi Hạ Sơn: "Làm sao vậy?"
Hạ Sơn quay đầu lại liếc nhìn Sở Diệp, do dự một chút mới nói: "Có người té xỉu ở trên đường, hình như là Hồn Sủng Sư? Nhìn bộ dáng bị thương rất nặng"
Sở Diệp: "..."
Không lẽ gặp được ăn vạ? Thế giới này cũng có người làm nghề này sao?
Sở Diệp bước xuống xe ngựa, nhìn về phía người nằm bên đường.
Chỉ thấy một thiếu niên trẻ tuổi nằm ở trên đường, trên bụng thiếu niên có một vết thương, nhìn rất là suy yếu, bên cạnh thiếu niên có một con hồ ly trắng, hồ ly lo lắng ô ô kêu lên, le lưỡi liếm lấy thiếu niên đang hôn mê, bên trong đôi mắt hồ ly, đều tràn đầy nước mắt.
"Con hồ ly này thật xấu!" Hạ Sơn nói.
Sở Diệp mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Cái tên Hạ Sơn ngu ngốc này, thật đúng là.. nghĩ gì nói nấy.
Bất quá, hắn cũng không nói sai, hồ ly bình thường đa số điều lớn lên rất xinh đẹp, nhưng con Hồn Sủng bên ven đường này, lớn lên miệng lệch mắt lé, rất là quái dị.
Bề ngoài Hồn Sủng, có đôi khi sẽ thay đổi bộ dáng của Hồn Sủng Sư một cách vô tri vô giác, vì vậy một số nữ nhân xem trọng sắc đẹp, sẽ khế ước hồ ly làm Hồn Sủng, để bản thân xinh đẹp hơn.
Nữ chủ cũng có một con Hỏa Hồ, cuối cùng biến thành Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Nam nhân khế ước hồ ly rất ít, vị Hồn Sư nam nào mà khế ước hồ ly, điều bị xem là không có khí phái nam tử.
"Người này cư nhiên lại khế ước với một con hồ ly xấu như vậy."
Sở Diệp có chút cạn lời nhìn Hạ Sơn, thầm nghĩ: Cái tên Hạ Sơn ngu ngốc, mỗi câu đều gọi xấu hồ ly, không thấy nó đều muốn cào ngươi sao? Thế mà còn nói.
Cũng may trên người Hạ Sơn nó không cảm nhận được ác ý, cũng có thể là do chủ nhân đang trong tình trạng nguy hiểm, không cảm nhận được ác ý tiểu hồ ly cũng lười so đo với Hạ Sơn.
Sở Diệp nghĩ tới một người trong sách, Lâm Sơ Văn!
Trong sách Lâm Sơ Văn là một pháo hôi, khác với nguyên chủ làm pháo hôi mới tới hai chương đã chết, pháo hôi Lâm Sơ Văn trong sách được miêu tả rất nhiều.
Người nọ được nam chủ Mộ Lăng Thiên cứu, về sau vẫn luôn đối với Mộ Lăng Thiên rễ tình đâm sâu, muốn lấy thân báo đáp, làm kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ của nam chủ và nữ chủ.
Lâm Sơ Văn là một vị Dược Tề Sư tài giỏi, có thể điều chế các loại dược tề cao cấp, người nọ vì Mộ Lăng Thiên hi sinh rất nhiều, Mộ Lăng Thiên không đành lòng từ chối, liền hàm hồ cho qua.
Những chương ở giữa, quan hệ của nam chủ và nữ chủ nhanh chóng thăng hoa.
Lâm Sơ Văn không có được tình yêu nên sinh ra hận thù, tính kế nữ chủ, kết quả hại người không thành ngược lại mất luôn tánh mạng.
Sau khi Hồn Sủng Sư chết, một số Hồn Sủng đối với Hồn Sủng Sư không có nhiều tình cảm sẽ lựa chọn chạy trốn, bất quá, Lâm Sơ Văn cùng Hồn Sủng tình cảm sâu đậm, nên nó lựa chọn vì Lâm Sơ Văn báo thù rửa hận, trong quá trình chiến đấu với Hỏa Hồ của nữ chủ, nó bị thua, báo thù không thành ngược lại còn bị hút khô máu.
Con hồ ly mà Lâm Sơ Văn nuôi là Cửu Vĩ Tuyết Hồ, huyết mạch cao vô cùng.
Cũng bởi vì huyết mạch quá cao, thời điểm tiểu hồ ly được sinh ra, huyết mạch thức tỉnh ra một chút vấn đề, biến thành một con hồ ly xấu xí.
Tiểu hồ ly được Lâm Sơ Văn lúc tuổi nhỏ nhặt về, nuôi mấy năm, quan hệ một người một hồ tốt vô cùng.
Lúc Lâm Sơ Văn mười năm tuổi, cũng không chê tiểu hồ ly xấu, cùng nó khế ước.
Về sau Lâm Sơ Văn dùng huyết mạch dược tề giúp Tuyết Hồ thức tỉnh, từ một con hồ ly xấu xí biến thành một con hồ ly xinh đẹp.
Huyết mạch Tuyết Hồ vô cùng cao đẳng, theo lý phải có một tương lai rất tốt, đáng tiếc, cuối cùng nó lại thành bàn tay vàng của nữ chủ.
Lúc ấy huyết mạch Hỏa Hồ của nữ chủ là Thượng hạ phẩm, sau khi hấp thu huyết mạch Tuyết Hồ lột xác thành Thượng Trung Phẩm..
Sở Diệp nhìn chằm chằm người nằm ở ven đường vài lần, nữ chủ có dung mạo tuyệt sắc, Lâm Sơ Văn cũng là một mỹ nam tử điên đảo chúng sinh.
Trên gương mặt người này có không ít bụi bẩn, nhìn không rõ cụ thể trong như thế nào, bất quá từ hình dáng chắc là không sai.
Sở Diệp đánh giá một lúc cảm thấy người này chắc là Lâm Sơ Văn không sai được, rốt cuộc người khế ước với xấu hồ ly cũng không thấy nhiều.
Sở Diệp lấy ra một lọ Phục Linh Dịch, rót vào miệng Lâm Sơ Văn.
Lúc trước Sở Diệp mua Phục Linh Dịch để chuẩn bị cho mọi tình huống, không nghĩ tới thật sự sẽ dùng đến.
Hạ Sơn nhìn Sở Diệp, có chút ngạc nhiên: "Ngươi định cứu hắn."
Sở Diệp gật đầu, nghiêm trang nói: "
Đúng vậy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa."
Hạ Sơn nhìn Sở Diệp tràn đầy khâm phục, nói: "Diệp thiếu, ngươi đúng là người tốt."
Sở Diệp cười khổ một chút, thầm nghĩ:
Hắn cũng không phải người tốt gì, nếu không hoài nghi người này là Lâm Sơ Văn, hắn mới lười cứu.
Tương lai Lâm Sơ Văn chính là một người Đại Dược Tề Sư, nếu như được đối phương trợ giúp, tiền đồ của hắn sau này sẽ thuận lợi hơn không ít.
Trong sách Lâm Sơ Văn vì được nam chủ cứu giúp vẫn luôn mang ơn đội nghĩa, bây giờ hắn ra tay giúp đỡ, đối phương có lẽ cũng đối với hắn mang ơn đội nghĩa đi.
Lúc Sở Diệp đọc quyển sách này, đã vì Lâm Sơ Văn cảm thấy tiếc nuối, nguyên bản là một Hồn Sủng Sư có tiền đồ rộng lớn, chỉ vì yêu sai người, lại rơi vào kết cục như thế.
Kỳ thật, trong sách đối với việc Lâm Sơ Văn đột nhiên tính kế nữ chủ viết rất là mơ hồ, trong đó có lẽ có lý do nào đó khó nói cũng nên.
Thời điểm Sở Diệp đọc sách, đối nữ chủ đã không thích, phát hiện được vòng cổ của nguyên chủ rất có khả năng thành bàn tay vàng của nữ chủ, liền càng thích không nổi, hắn thật sự không muốn, con Tuyết Hồ của Lâm Sơ Văn bị con Hỏa Hồ của nữ chủ hút khô máu.
Đối với nam chủ Sở Diệp cũng không có ấn tượng tốt, trong sách có rất nhiều người thích nam chủ, nhiều người trong số này không có cảm giác tốt, bởi vì không đành lòng từ chối đối phương, liền treo họ, thật là không phải đồ vật.
Đều là pháo hôi, Sở Diệp cảm thấy nếu có thể thây đổi kết cục của đối phương, cũng là một chuyện tốt.
* * *
Sở Diệp chuyển Lâm Sơ Văn vào bên trong xe ngựa, tiểu hồ ly cũng theo lên xe ngựa.
Phục Linh Dịch hiệu quả không tệ, Lâm Sơ Văn dùng dược tề, mơ hồ tỉnh lại.
Lâm Sơ Văn liếc nhìn Sở Diệp, có chút mờ mịt nói: "Là ngươi đã cứu ta?"
Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Lâm Sơ Văn chớp chớp mắt, nói: "Cảm ơn."
Sở Diệp cười ôn hòa, nói: "Trị thương dược tề có chút không đủ, trên người ta cũng không còn, một lác đến thành trấn tiếp theo, ta sẽ mua thêm một ít.
Lâm Sơ Văn sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng nói:" Ta không có tiền, ta cảm giác tốt hơn rất nhiều, không cần lãng phí.
Sở Diệp cười cười, nói: "Không có việc gì, ngươi còn trẻ, phải điều dưỡng thật tốt mới được, nếu để lại tai họa ngầm, ảnh hưởng đến tương lai sau này thì không tốt, về chuyện tiền bạc thì không cần lo lắng, ngươi có thể làm việc giúp ta, từ từ trả lại, chỗ của ta còn cần một người giúp đỡ làm việc."
Lâm Sơ Văn không nghĩ đến Sở Diệp sẽ nói như vậy, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhìn chằm chằm Sở Diệp đánh giá một lúc lâu, sau đó mới gật đầu, lên tiếng. "Được."
Sở Diệp cười, nói: "Phải rồi, ngươi tên là gì."
Lâm Sơ Văn gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Ta kêu Lâm Sơ Văn."
Tuy đã có suy đoán từ trước, nhưng nghe được Lâm Sơ Văn trả lời Sở Diệp vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đúng thật là hắn.
Trên mặt Sở Diệp không hiện, đáy lòng lại có chút kích động.
Sở Diệp âm thầm hoài nghi, đối với ân cứu mạng Lâm Sơ Văn có thể nào sẽ chuyển từ nam chủ lên trên người mình không.
Theo nội dung trong sách, không bao lâu nữa, hắn phải chết, tuy rằng đã rời xa Sở gia, nhưng trong lòng Sở Diệp vẫn để lại chút bóng ma, lo lắng bị cốt truyện ảnh hưởng.
Cốt truyện thay đổi càng nhiều, hắn sẽ không dễ dàng bước lên con đường trong sách đã viết.
Xe ngựa của Hạ Sơn rời đi không được bao lâu, thì có một chiếc xe ngựa sang trọng chạy đến.
Một thiếu niên có diện mạo anh tuấn, kéo lên màn, nhìn thoáng qua tôi tớ ở bên ngoài đang điều khiển ngựa, hỏi: "Lý thúc, trên đường có chuyện gì phát sinh không?"
Người tôi tớ họ Lý lắc lắc đầu, nói: "Không có! Làm sao vậy thiếu gia?"
Mộ Lăng Thiên lắc đầu, nói: "Không có gì, tiếp tục lên đường đi."
Ở bên trong xe ngựa Mộ Lăng Thiên nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ gì đó.
Vì có một người bị thương Lâm Sơ Văn ở trên xe, nên Sở Diệp cũng không dám gấp rút lên đường, dùng thời gian ba ngày, mới về tới Long Nhai Thôn.
Trên đường về Sở Diệp mua hai lọ Phục Linh Dịch cho Lâm Sơ Văn, dù sao cũng là Hồn Sủng Sư, tố chất thân thể người bình thường không thể so được, lúc về đến Long Nhai Thôn, thương thế đã hồi phục không sai biệt lắm.
Lâm Sơ Văn đứng ở cửa thôn, nhìn cảnh tượng của Long Nhai Thôn, bên trong ánh mắt, ẩn chứa vài phần mới lạ.
"Diệp thiếu, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi? Trên đường đi không xảy ra chuyện gì chứ." Thôn trưởng nhìn thấy Sở Diệp trở về, đi lên đón tiếp.
Sở Diệp cười cười, nói: "Có thể có chuyện gì! Hòe Thôn nguồn mật ong dồi dào, vì vậy ở lại thêm vài ngày."
Thôn trưởng nhìn Sở Diệp, nói: "Bạch Lan Quả của ngươi, bốn ngày trước có một số đã chín, sợ bị hư, thúc liền tự quyết định giúp ngươi hái xuống, tất cả đều đặt nhà kho nhà ngươi."
Sở Diệp cười, nói: "Làm phiền thôn trưởng."
Lần này Sở Diệp đi Hòe Thôn, tổng cộng kiếm được hai trăm đồng vàng, mua Hồn Tinh cùng dược tề, xài hết phân nửa, tính luôn tiền tiết kiệm trước đó, hiện giờ, chỉ còn có tám mươi đồng vàng, bán đi Bạch Lan Quả, thì có thể nhập vào một ít, muỗi lại tiểu cũng là thịt.
Thôn trưởng nhìn người ở phía sau Sở Diệp hỏi: "Vị này chính là?"
Sở Diệp cười cười, giới thiệu nói: "Đây là người ta tìm làm việc giúp."
Thôn trưởng nhìn hồ ly bên người Lâm Sơ Văn, có chút khác thường nói: "Các hạ cũng là Hồn Sủng Sư?"
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Thôn trưởng nhìn Sở Diệp, đối với Sở Diệp không khỏi lau mắt mà nhìn, thầm nghĩ: Mới qua bao lâu đâu! Sở Diệp cư nhiên dùng Hồn Sủng Sư làm giúp việc, thiếu gia đại gia tộc quả nhiên là thiếu gia đại gia tộc, bản lĩnh so với thôn dân bình thường lớn hơn quá nhiều.
Thôn dân nhìn thấy Sở Diệp trở về, sôi nổi cùng Sở Diệp chào hỏi.
"Có việc gì ta có thể giúp được không?" Lâm Sơ Văn đi theo Sở Diệp vào trong nhà, có chút ngượng ngùng hỏi.
Hai ngày lên đường này, Sở Diệp không những mua dược tề trị thương cho hắn, còn mua Hồn Tinh làm đồ ăn cho Tuyết Bảo, Lâm Sơ Văn rất là ngượng ngùng.
Sở Diệp liếc nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói: "Trước tiên nghỉ ngơi một hồi, ta muốn đi lên núi thu thập mật ong, nếu tình trạng sức khỏe của ngươi đã ổn hơn mà nói, thì chúng ta cùng đi đi."
Trước khi rời đi hắn có để lại một số thùng nuôi ong, tuy thảo nguyên hoa trên núi không nhiều, nhưng chắc vẫn có thể thu được một đám mật ong.
Lâm Sơ Văn vội không ngừng nói: "Ta có thể, có thể, ta đã sớm tốt rồi."
Sở Diệp nhìn bộ dạng Lâm Sơ Văn vội vàng nói rõ, có chút buồn cười, "Nếu đã vậy thì chúng ta đi thôi."
Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói: "Được."