Xuyên Thành Nữ Phụ Thì Sao Chứ? Tiên Quyết Hưởng Thụ Hiểu Không?

Chương 10: Cảm ơn anh đã dạy tôi đánh vần hai chứ “ Nhục nhã”

Ngày hôm sau, chiếc phà cuối cùng chạm chân vào đất liền. Khách sạn ông Barnard đã đặt giúp cô là Mill Houses Elegant Suites nằm ngay sát bờ biển. Vừa bước ra khỏi bến tàu thì người của khách sạn đã có mặt ở đó. Dave cũng không ngại mặt dày bám theo cô. Cũng may cho hắn ta là khách sạn còn đúng một phòng duy nhất loại Traditional Suite còn cô thì ở phòng The Mill Suite. Nhận phòng xong, chưa kịp cất gọn hành lý thì Dave đã đập cửa phòng kéo cô đi ra ngoài chụp ảnh.

Sự quyến rũ ở Santorini chính là vẻ đẹp nhân tạo hòa quyện cùng với thiên nhiên. Lối kiến trúc nhà hang động như thời tiền xử với những ngôi nhà màu vòm triệt để nhất quán về màu sắc khiến cho Santorini như một giỏ đựng đầy nấm trắng li ti nổi lên giữa nền xanh Địa Trung Hải. Dave kéo tay Ngọc Linh đi xuyên qua nhưng cầu thang trắng thẳng tắp nhìn thấy bầu trời xanh biếc và những con hẻm lát gạch hoa sáng bóng bên cạnh nhà nhà san sát nhau. Chụp ảnh chán chê ở quanh thị trấn Firra, hắn lại lôi cô đi lên xe buýt đến khu khảo cổ Akrotiri. Đất núi lửa màu mỡ của Santorini tạo điều kiện thuận lợi cho nhiều loài hoa sặc sỡ đua khắc khoe hương. Trên khu Akrotiri là cả một thảm hoa đỏ rực. Ngọc Linh chụp không biết bao nhiêu ảnh, cười đến không khép miệng lại được. Dave thấy cô vui vẻ như vậy liền giơ máy ảnh lên chụp.

“Này, tôi phải lấy phí làm người mẫu từ anh mới được. Sao anh cứ chụp hình tôi mãi thế?”

“Vì tôi thích” Hắn mặc kệ cô vẫn cứ bấm máy.

Ngọc Linh bĩu môi lườm hắn. Bỗng chợt nhớ ra cô liền lục lọi trong túi giơ ra trước mặt hắn.

“Tặnganh” Đó là một chiếc móc điện thoại hình vòng nguyệt quế. “ Tôi mua ở Athena, nghĩ nếu có khả năng gặp lại sẽ đưa nó cho anh”

“Ồ, cảm ơn. Thế cô có biết truyền thuyết về vòng nguyệt quế này không?” Hắn cười tươi nhận lấy món quà từ tay cô. Ngọc Linh khẽ lắc đâu “Trong thần thoại Hy lạp, Apollo là vị thần mặt trời. Apollo theo đuổi tiên nữ Daphne, con gái của Peneus, nhưng bị nàng từ chối. Sự đam mê cuồng dại này của Apollo bắt nguồn từ việc thần trúng một mũi tên của thần Eros, người rất tức giận vì Apollo đã chế giễu tài bắn cung của mình. Eros cũng tức giận vì những lời hát của Apollo. Vì thế, Eros cũng bắn một mũi tên ghét bỏ vào người Daphne làm cho nàng cự tuyệt tình cảm của Apollo. Bị Apollo theo đuổi quá mức, Daphne cầu xin Mẹ đất giúp nàng và được biến thành một cây nguyệt quế. Sau này, cây nguyệt quế luôn được Apollo đeo trên trán và trở thành loài cây được dùng để cúng tế cho Apollo. Cả đời vị thần này gắn liền với rất nhiều người phụ nữ không kể hết nhưng chỉ có Daphne là làm ông nhớ mãi không thể quên.”

“Vậy sao? Theo tôi thì tại ông ta không có được nên mới như vậy thôi”

Ngọc Linh hừ một cái còn Dave thì chỉ mỉm cười không nói gì.

***

Santorini quả là thiên đường địa giới, dù Dave đưa cô đi tham quan bãi biển nhiều màu sắc hay nhà thờ nóc vòm nổi tiếng cũng luôn làm Ngọc Linh cảm thấy hào hứng vô cùng. Cả hai con thuê xe đạp chạy vòng vòng trên hòn đảo. Có hôm Dave và cô đang ngồi uống café ở một cửa hàng nhỏ nhìn ra biển thì thấy một chú lừa đang đèo nước leo lên các bậc thang. Thấy vậy, hắn liền hỏi cô có muốn cưỡi lừa thử một lần không. Chưa kịp trả lời đã bị Dave kéo đi. Trải nghiệm cưỡi lừa thực sự làm Ngọc Linh lung túng, cô cứ có cảm giác mình sắp rơi ra vì chú lừa này rất ưỡn ẹo và bé. Dave nhìn cô ngồi trên lưng lừa mà khuôn mặt vô cùng căng thẳng liền cười ngặt nghẽo.

Mấy ngày liền bị Dave lôi qua lôi lại, Ngọc Linh cũng bắt đầu thấm mệt. Đêm nào về cô cũng lăn đùng ra chiếc giường lớn ngáy o o không biết trời trăng gì nữa. Thấm thoát đã bốn ngày trôi qua, chỉ còn lại ở đây hai ngày nữa nên Dave rủ cô đi đến một nơi cuối cùng. Căn đúng tầm chiều để đi đến làng Oia, hắn đưa cô leo qua các bậc thang và những con dốc để đến nơi cao nhất có thể ngắm nhìn toàn cảnh thị trấn nằm ven biển vô cùng xinh đẹp. Ngồi xuống một bãi bậc tường gần đó, dần dần có rất nhiều du khách và cả người dân địa phương tụ tập xung quanh. Mọi người đều đang ngắm nhìn bầu trời trong xanh dần biến mất.Trong không gian chẳng còn đường giới hạn của trời và biển, chỉ còn chính mình đối diện quả cầu lửa đang thả xuống rất nhanh rồi đột ngột nở rộ những vệt loang dài trên nền trời trước khi tan hòa vào lòng biển. Thứ ánh sáng cuối ngày đan xen ở nơi giáp ranh trời biển, quét tia hồng nhạt kỳ ảo lên những ngôi nhà trắng trên đảo Santorini

“Nếu đã đến Santorini mà không ngắm cảnh hoàng hôn ở đây thì coi như là chưa đến vậy” Dave vừa ngắm cảnh hoàng hôn vừa nói.

“Đẹp quá” Ngọc Linh trầm trồ nói, thần người một lúc mới nhớ ra là phải chụp ảnh mới được.

Cả hai cứ im lặng ngắm nhìn cảnh hoàng hôn đến khi mặt trời xuống được gần hết bỗng Dave quay sang vỗ nhẹ vai Ngọc Linh.

“Hửm?” Cô theo phạn xạ quay sang nhìn và thấy khuôn mặt mỉm cười đáng ghét của hắn đã gần bên từ lúc nào, môi hắn chạm vào môi cô thật mềm thật thơm. Khẽ mút nhẹ một cái, Dave rời khỏi môi cô, nhìn vào đôi mắt đang trợn tròn kia khẽ mỉm cười nói

“Trong hoàn cảnh lãng mạn như thế này, anh hôn em một cách rất ngọt ngào thì em cũng nên nhắm mắt lại đi chứ”

Không đợi cô trả lời, một nụ hôn nữa lại ập tơi. Vô cùng dịu dàng vô cùng ngọt ngào, cảm giác cứ lan tỏa từ đôi môi lan dần ra toàn thân, đôi mắt Ngọc Linh dần khép lại, cảm nhận trọn vẹn sự ngọt ngào kia. Đắm chìm trong nụ hôn dài như bất tận, ánh nắng mặt trời đã tắt hẳn mọi người cũng ra về từ lúc nào, Ngọc Linh mới bừng tỉnh đẩy hắn ra, ngại ngùng nhảy xuống bậc tường chạy trốn mất. Cũng may là trời đã tối nênDave không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai của cô. Thấy cô chạy như vậy hắn cũng không vội đuổi theo mà mỉm cười rồi khẽ thở dài nhìn xuống phía dưới đũng quần.

“Xấu hổ thay cho kinh nghiệm tán gái bao nhiêu năm mà chú mày mới hôn cô ấy một cái liền dựng đứng thế hả? “ Đâu phải chỉ một mình Ngọc Linh biết ngượng ngùng chứ, nếu cô để ý sẽ thấy hai tai hắn đã đổi thành màu đỏ từ bao giờ.

***

Quay trở lại phòng Ngọc Linh vỗ vỗ vài cái vào má cho tỉnh táo lại. Từ trước đến giờ cô chưa từng có cảm giác muốn yêu đương với ai cả. Kiếp trước vì bận bịu công việc nên cô cũng không quá để tâm đến việc tìm hiểu một ai đó. Vậy mà cái thằng cha Dave này cứ không ngừng đùa bỡn cô khiến cô không biết phải làm sao nữa. Vừa rồi lại còn nghe theo lời hắn nhắm mắt lại chứ, càng nghĩ cô càng xấu hổ. Thở phì phò một hồi, Ngọc Linh quyết định không thèm nghĩ nữa đi vào phòng tắm. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô liền nghe thấy tiếng khõ cửa phòng.

“Đợi một chút” Ngọc Linh mặc quần áo vào rồi ra mở cửa.

“Đi ăn tối thôi nào” Dave đứng trước mặt cô vẫn nở nụ cười khoe răng khểnh kia.

“Ờ… đợi tôi chút” Cô hơi mất tự nhiên trả lời hắn, mặt hơi ửng đỏ. Quay người trở lại phòng lấy túi đồ. Dave vẫn đứng trước cửa nhìn theo cô, mùi dầu gội và sữa tắm thoảng thoảng trong không khí làm hắn lại được một hồi tưởng tượng những gì xảy ra trong phòng tắm của cô mấy phút trước. Khẽ cố gắng xua những suy nghĩ đó đi, Dave rời mắt khẽ hắng giọng một cái.

Không biết có phải vì xấu hổ trước hành động lúc ngắm hoàng hôn hay không mà tối nay cả hai đều rất ít nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng bình luận này nọ vài câu rồi lại uống rượu ăn thức ăn. Tửu lượng của Ngọc Linh cũng không quá tồi nhưng vì không chú ý, mỗi một lần cô đều uống một ngụm to như đang uống nước suối vậy, thoáng cái liền uống hết hai chai rượu. Đầu Ngọc Linh bắt đầu hơi quay cuồng, cô cũng biết mình say rồi liền đứng dậy nói muốn về phòng. Dave cũng uống không kém gì cô nhưng tửu lượng vẫn tốt hơn Ngọc Linh, thấy cô đứng dậy hơi nghiêng ngả hắn liền gọi thanh toán đưa cô về phòng. Ngọc Linh vừa đi vừa ợ lên một cái. Chưa say đến mức bất tỉnh nhưng cô cảm thấy con đường trước mắt bắt đầu trở nên ngoằn ngoèo uốn lượn.

“…Này Ngọc Linh, em say đến thế sao?” Dave vội vàng ôm eo Ngọc Linh trước khi cô ngã xuống. Hắn cũng biết cô uống không tệ, như thế nào hôm nay lại say đến dạng này. Thực ra vì cả hai đều không để ý nên không biết rằng rượu vang hôm nay nhà hàng phục vụ để mời thực khách là vang mạnh. Uống một chai có thể không sao nhưng cả hắn và cô đều uống như chết khát vậy. Dave hết cách đành bế Ngọc Linh lên, để cô tựa đầu vào vai mình đi về phòng. Đến cửa phòng, hắn thả cô xuống đứng xuống tựa vào tường để tìm chìa khóa trong ví. Ngọc Linh nửa tỉnh nửa mê man, thấy cửa phòng mở ra liền mò mẫm tự đi vào nhưng được vài bước liền ngã xuống. Dave thấy vội vàng đỡ nhưng không kịp liền mất lực ngã đè lên cô.

“Đau quá” Ngọc Linh phụng phịu rên rỉ, tay còn đẩy đẩy cái gì đó đang đè lên người “Nặng quá”

Dave hơi nhấc người dậy nhìn cái con người say khướt dưới thân mình, cười khổ. Mang ý tốt muốn đỡ cô cuối cùng chẳng may ngã còn bị cô chê nặng nữa chứ. Cảm thấy vật nặng đã rời khỏi mình, Ngọc Linh hơi chop chép đôi môi hồng, xoay người định nằm đó ngủ luôn.

“Em đúng thật là…” Hắn đứng dậy, đóng cửa lại rồi mới cúi xuống bế bổng cô lên tiến đến phòng ngủ. Nhưng mới đi được nửa đường, Ngọc Linh chợt mở mắt vùng vẫy đòi đi xuống.

“Này, em đi đâu đấy? Phòng ngủ ở kia cơ mà”

“Thay quần áo mới đi ngủ được chứ” cô vừa lầm bẩm vừa đưa tay cởi chiếc áo phông và quần bò ra mặc mỗi đồ lót không thèm để ý hắn đi về phòng nhà vệ sinh. Dave nhìn cô hơi ngại ngùng quay đi, định bụng quay về phòng thì lại nghe thấy tiếng cộp rất to vang lên từ phía nhà tắm. Vội chạy lại thì thấy Ngọc Linh đang ôm bồn cầu ngủ gật gà gật gù.

“Đúng là không biết kiếp trước đã mắc nợ gì em đây” đưa tay vò tung mái tóc của mình, Dave thở dài một lần nữa bế cô lên quay về phòng ngủ. Bàn tay chạm đến da thịt mềm mại của cô, cả hắn người hắn liền cảm thấy nóng rực. Cố gắng không đưa mắt nhìn vào đôi nhũ hoa đang nhịp nhàng lên xuống hơi thở kia, cả quãng đường từ nhà tắm đến giường thôi mà Dave cảm thấy khó khăn vô cùng. Hắn nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, đang định kéo chăn ra liền thấy Ngọc Linh hơi cựa mình, đôi môi hơi mấp máy mở ra như mời gọi hắn hãy hôn cô đi vậy. Hít một ngụm không khí, Dave ngồi xuông cạnh giường, không tự kiềm chế bản thân nữa mà cúi xuống nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ kia. Lúc đầu chỉ là sự vào rất dịu dàng, Dave cảm giác mình cũng muốn say rồi, hương thơm ngọt ngào từ da thịt cô cứ như mời gọi hắn vậy. Cảm giác như vậy vẫn chưa đủ, hăn liền chống tay xuống đè lên gối cô, hôn sâu vào trong vòm miệng xục xạo nơi đó, tìm kiễm lưỡi cô mút lấy nó một cách ngon lành. Dave càng hôn càng thấy không đủ, hơi thở của cô và hắn càng ngày càng dồn dập, hai chiếc lưỡi cứ cuốn lấy nhau không ngừng tạo nên tiếng va chạm đầy ám muội, nước bọt chảy ra cả ngoài vòm miệng vương ra bờ môi. Ngọc Linh hơi rên rỉ trong vòm họng khiên cho toàn thân hắn căng cứng nóng rực. Buông bờ môi của cô ra, ngắm nhìn cô từ trên xuống một cách đầy say đắm, hắn biết bản thân không thể dừng lại được nữa rồi.

“Ngọc Linh..” Khẽ gọi tên cô, hắn cúi xuống tìm kiếm môi cô thêm một lần nữa. Đôi môi này vẫn luôn làm cho hắn say đắm như vậy, chỉ muốn cuốn quýt lấy nó không rời. Vừa hôn hắn vừa cởi bỏ áo của mình, vòng tay đỡ lấy người cô ôm trọn dưới thân mình. Chạm vào làn da mát lạnh mịn màng khiền hắn càng như say như mơ không thể dứt khỏi sự cám dỗ ngọt ngào này. Rời khỏi môi cô, Dave di chuyển mút mát chiếc cổ thonrồi trượt dần xuống hai đôi gò bồng đang nhấp nhô lên xuống. Dùng răng kéo chiếc bra lên, ánh mắt hắn tràn đầy dục vọng nhìn đắm đuối đôi nhũ hoa tròn tròn ngon lành, cúi xuống liếm lấy nơi đầu nhũ rất nhẹ nhàng. Ngọc Linh vô thức run lên, hơi vùng vẫy, cổ họng hơi rên ri. Hắn càng liềm càng say mê, hương thơm từ da thịt cứ ngất ngây làm say lòng người. Há mồm nuốt trọn một bên nhũ hoa, Dave nhắm mắt tận hưởng sự ngon lành đến run người này, một bên kia hắn cũng không quên săn sóc xoa bóp nhẹ nhàng.

“Ưm…” Ngọc Linh trong mơ màng cảm thấy cả người tê dại không biết là làm sao, cô khẽ rên rỉ nho nhỏ. Sự tê dại càng ngày càng tăng lên, cô nghe thấy có ai đang gọi tên cô ở bên cạnh vậy.

Dave mút nhẹ vụng da quanh ngực rồi lại ngậm miệng mút nhũ hoa của cô như một đưa trẻ sơ sinh. Một tay không ngừng nâng mông cô lên xoa bóp cặp mông tròn trịa vẫn đang cách một lớp quần, một tay xoa bầu sữa còn lại năn bóp đến miệt mài. Hắn cảm giác muốn nổ tung lên rồi, chưa bao giờ hắn lại mất tự chủ đến như thế này. Người con gái này như một viêc thuốc xuân dược, làm hắn đắm chìm làm hắn muốn hung hăng đè cô ra làm cho cô phải rên ri không ngừng. Phân thân phía dưới của hắn đã nhức nhối không chịu được, Dave đưa một tay xé rách chiếc quần lót và loại bỏ lớp vướng víu cuối cùng giữa hai người, giờ đây trên chiếc giường trắng tinh là hai cơ thể trần trịu đang cuốn lấy nhau đầy mê dại. Đưa tay xuông thám hiểm vùng hoa huy*t, nơi đó đã hơi rỉ nước nhưng vẫn chưa đủ để đã sẵn sang đón nhận phân thân to lớn của hắn. Cho một ngón tay vào thăm dò trước, Dave tê dại cả người, vùng non mềm cứ xiết chặt lấy ngón tay hắn chặt chẽ. Ngọc Linh hơi cựa người rên rỉ càng lúc càng đậm. Khẽ cúi xuống hôn lên môi để trấn an cô, hắn bắt đầu di chuyển ngón tay nhịp nhàng.

“A…a…ưm… ưm” Dù đã bị bờ môi hắn che lấp nhưng một vài tiếng rên ri vẫn lọt ra ngoài. Dave thực sự cảm thấy mình muốn cô phát điên rồi, liền tăng nhịp ra vào của ngón tay rồi vội vã cho thêm một ngón lại một ngón để làm hoa huy*t mềm hơn.

“Ngọc Linh…” mút nhẹ tai cô, hắn khẽ gọi tên. Từ khi gặp cô ở Gobi đến những ngày ở Mont Blanc và rồi là nơi này, hắn biết cô đã mê hoặc được hắn rồi. Nụ cười tỏa nắng đến ngọt ngào, tính cách thu hút như vậy thử hỏi làm sao hắn có thể cưỡng lại được. Ba ngón tay ra vào càng lúc càng nhanh càng, mật dịch cũng chảy đầy ra ga giường ướt đẫm ngón tay của hắn. Biết là đã đến lúc có thể tấn công vào hoa huy*t rồi, hắn không chờ được nữa liền nhanh chóng rút tay ra và phân thân đã căng cứng đến đau nhức lập tức đón đầu ở cửa động hoa huy*t. Khi nóng từ trong âm dộng cứ phả vào cự lôi của hắn đầy mời gọi. Chà xát một vài cái vào cửa động hoa huy*t đã khiến Dave tê dại, lỗ nhỏ ở phân thân hơi chảy ra một chút dịch trắng. Cúi xuống ôm lấy Ngọc Linh,hôn vào bờ môi đang phát ra tiếng rên rỉ kia, hắn bắt đầu nhấp nhẹ đẩy cự lôi vào trong hoa huy*t nóng chặt.

“Đau quá” Ngọc Linh nức nở nhíu mày khẽ đẩy hắn ra.

“Ngọc Linh trời ạ… chặt quá” Hắn nhấp thêm vài cái liền gặp phải một sự ngăn cản từ phía trong. Thở dốc một hơi, cúi xuống hôn cô mạnh mẽ, Hắn hơi rút ra và đâm mạnh phá bỏ sự ngăn cản kia. Ngọc Linh đau đớn co chân cuốn chặt lấy hông hắn, hai tay ôm lấy bờ vai rộng kia, nước mắt trào ra từ khóe mắt. Dave thấy vậy liền nhẹ nhàng hôn an ủi cô, chiếc lưỡi liền lên gò má, nuốt đi những giọt nước mắt kia.

“Ngọc Linh… Ngọc Linh…” bắt đầu nhấp ra vào nhịp nhàng, hắn nghiêng đầu gọi tên cô. Cả thân thể như chìm đắm vào bể tình dục, hắn chưa bao giờ cảm thấy sung sướng đến phát điên như thế này. Không thể kìm chế nữa, tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh. Cũng không thèm để ý đến đây là lần đầu tiên của cô, hắn cứ rút ra đến gần hết rồi lại đâm cự vật vào sâu bên trong không ngừng cọ sát thành vahc non mềm của hoa huy*t.

Ngọc Linh nức nở nhưng cô cũng không phân biệt được cảm giác này là gì nữa. Nói là đau đơn cũng không phả. Cô không nghĩ được gì nữa chỉ cảm thấy đầu óc tê dại, nơi đó truyền đến những cảm giác rất kỳ lạ. Muốn ngừng phát ra những âm thanh đáng xấu hổ nhưng cổ họng lại không tự chủ được cứ rên rỉ mãi. Càng lúc người kia càng đâm cô muốn thủng, chiếc giường kêu kẽo kẹt theo từng nhịp nhấp đầy thô bạo của hắn.

“Ngọc Linh… Em đúng là báu vật… Ngọc Linh… chặt quá” Dave nhìn đắm chìm nhìn cô. Cẩn thận nâng người Ngọc Linh lên, để cô ngồi lên cự vật của mình. Hắn há mồm mút say đắm đôi nhũ hoa trước mặt , đôi mắt ghép hờ, hai tay nâng mông cô nhấp lên xuống nhịp nhàng.

“A…A…Đừng như vậy” Cô cảm giác mình sắp điên rồi, nơi nhũ hoa run run mỗi lần hắn mút một cái, đưa tay ôm lấy đầu hắn, cô không thể kìm chế tự đưa người nhấp nhô theo nhịp tay hắn. Cảm giác này là sao chứ.

Dave càng mút càng cảm thấy chưa đủ, hắn ôm Ngọc Linh đứng dậy ra khỏi giườngáp cô lên tường. Hai chân Ngọc Linh quắp chặt vào eo hắn, cự vật ở trong hoa huy*t. Vừa đi hắn vẫn không ngừng ra vào khiền cô run rẩy vùi mặt vào cổ hắn. Ép cô lên tường, Dave liền mạnh mẽ hôi lên môi cô, rút ra đâm vào mạnh mẽ.

“A..A…A” Ngọc Linh há miệng ngửa cổ kêu lên. Tư thế này làm cô tê dại hơn cả, trong đầu trở nên quay cuồng điên loạn.

“Nhìn anh này, Ngọc Linh…” Dave vừa thúc mạnh vào vừa nói.

“Anh muốn em đến phát điên rồi… Anh muốn làm em chết luôn” Ôm lấy bờ mông tròn trịa của cô bóp mạnh một cái, hắn nghiến răng bế cô lên không tựa vào tường nữa. Mất đi điểm tựa vững chắc Ngọc Linh chỉ còn có thể bám chặt lên người hắn cả cơ thể cô cứ như rơi tự do xuông chiếc cự vật kia.

“A…A…đừng… a…”

“Đừng gì cơ? Nơi này của em đang ngậm nuốt cự vật của rất chặt này Ngọc Linh. Nó rất yêu được anh húc mạnh như thế này đấy” Vừa nói Dave vừa húc mạnh lên một cái làm cô choáng váng chỉ có thể rên ri ôm chặt cổ hắn.

Mật dịch bám đầy trên cự vật, chảy dài xuống bắp chân, mỗi lần hắn húc lên liền tạo ra tiếng bặp bặp do tiếng thịt va chạm đày xấu hổ. Càng làm càng say mê càng làm càng muốn đâm tận sâu vào trong muốn cô hòa thành một với hắn. Dave lật Ngọc Linh lên giường chuyển đổi tư thế để cô dưới thân mình, đặt hai chân lên vai. Đưa mắt nhìn xuống người con gái xinh đẹp đang bị nhần chim trong dục vọng, cự vật càng chướng hơn không thể kiềm chế mà thô bạo vũ bão xâm phạm vào âm đ*o đẫm nước. Cả phòng tràn ngập tiếng thở dốc và tiếng da chạm của da thịt khiến ai nghe thấy cũng đều xấu hổ. Bỗng Dave bắt đầu điên cuồng tấn công hơn, mỗi cái nhấp vào đều nhanh và mãnh liệt hơn, hung hăng đâm sâu vào hoa huy*t đúng nơi mẫn cảm nhất của cô. Ngọc Linh ôm chặt lấy hắn, toàn thân co quắp, không ngừng rên lớn. Dave đưa tay bám lấy hông cô, không kiềm chế nổi nữa húc sâu vài rồi thả dục vọng của mình vào trong u huyệt của cô.

Ngọc Linh khẽ thở dốc, vẫn ôm chặt lấy người hắn. Cự vật trong cơ thể cô khẽ giật giật mấy cái liền nằm im không có ý định động đậy cũng không có ý rút ra. Đẩy cô ra trước mặt mình Dave ngắm nhìn cô say đắm vén mấy lọng tóc bết mồ hôi bám trên gương mặt vẫn còn vương vấn khoái cảm tình dục.

“Ngọc Linh… tôi muốn có em” Hôn lên bờ môi cô một lần nữa, là nhẹ nhàng dịu dàng rồi dần chuyển sang mạnh liệt đầy nống cháy. Cự Vật trong cơ thế cô lại căng cứng tỉnh dậy. Ngọc Linh đã bị cảm giác dục vọng này làm cho quay cuồng đành phó mặc cơ thể nghe theo bản năng đáp trả lại cảm giác khao khát một cách nhiệt tình. Cả hai ôm lấy nhau hôn đắm đuối,cuốn chặt lấy thân thể của nhau làm hết ở trên giường rồi lại ra sopha lăn xuống sàn nhà.Cả đêm cứ như vậy, Ngọc Linh không thể nhớ mình đã rên rỉ gào thét lúc lên cao trào bao nhiêu lần và hắn đã bắn vào trong cô bao nhiêu lần. Nhưng dù là như vậy nhưng ới Dave hắn cảm giác luôn là chưa đủ, sự sung sướng này hắn còn muốn nữa. Hắn muốn nghe cô nói cho hắn biết cô sung sướng đến như thế nào, cự vật của hắn làm cho cô phát điên đến như thế nào

Bỗng Dave đưa cô nhìn vào mắt mình, húc dồn dập và mãnh liệt.

“Nói cho anh nghe, em cảm thấy như thế nào?”

“A…A… không biết” Ngọc Linh lắc đầu nhắm mắt lại. Và tháy vào đó là những càng húc càng sâu hơn.

“Sướng không?”

“A…A.. đừng… đừng…”

“Nói đi Ngọc Linh”

“A.. Ưm… Sướng…a… đừng nhanh thế…”Ngọc Linh cong người, tê dại toàn thân, khẽ giật vai cái. Cứ mỗi lần lên cao trào là cô cảm giác mình như đang bay trong sự sung sướng khó tả. Dave nghe được câu trả lời của cô liền phấn khích lạ thường đâm mạnh vài cái thật sâu rồi cũng phóng thích vào trong hoa huy*t. Ngọc Linh thở dốc một hơi rồi dựa đầu vào vai hắn nhắm mắt ngất đi. Dave ôm chặt lấy cô, hôn nhẹ vào má rồi từ từ rút cự vật ra khỏi âm huyệt. Một dòng dịch trắng theo đỏ chảy dọc bắp đùi rồi xuống dưới da giường nhìn rất bắt mắt. Hắn hơi mỉm cười mãn nguyện rồi ôm chặt người con này vào lòng, đứng dậy lất cái chăn ra rồi mới đặt cô nằm xuống. Trước khi nằm ôm cô ngủ Dave cũng không quên lấy khăn lau qua thân thể cho cả hai. Ngắm nhìn gương mặt mệt mỏi sau trận hoan ái vừa rồi của cô, hắn cảm thấy thật hạnh phúc. Ôm cô như vậy, nhìn cô mất tự chủ như vậy, không hề giống với những lúc thường ngày. Khuôn mặt mê dại này mới chỉ có hắn nhìn thấy. Dù Dave không kiếm chế được bản thân nhưng hoa huy*t ôm chặt cự vật của hắn cả một đêm này mới chỉ có hắn tìm hiểu. Cảm giác ấm áp và sung sướng càng tăng cao. Ôm cô rồi hôn nhẹ lên môi, rất muốn cô thêm nữa nhưng thôi hắn còn nhiều thời gian để tận hưởng người con gái như xuân dược này.

***

Vừa chìm vào giấc ngủ được một lúc bỗng tiếng chuông cửa phòng vang lên, Dave tỉnh dậy khẽ nhíu mày quay sang nhìn Ngọc Linh vẫn thấy cô an an ổn ổn ngủ liền mặc quần áo đứng dậy mở cửa.

“Thiếu chủ, cậu phải về ngay. Hội Hắc Bang hôm qua tập kích Lão Đại khiến người trúng một viên đạn giờ đang ở trong bệnh viện. Trực thăng đỡ đợi sẵn rồi”

“Ta biết rồi, đợi ta một chút” Dave quay lại giường nhìn Ngọc Linh một lần rồi viết một tờ giấy để dưới đèn ngủ bên cạnh giường. Thực ra hắn cũng không muốn đêm đầu tiên được ôm cô lại để cô ở lại một mình như thế này nhưng đánh thức cô thì hắn không nỡ mà không thể không quay về.

Cuối cùng hôn nhẹ lên môi cô, Dave xoay người bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

***

Sáng hôm sau, Ngọc Linh tỉnh dậy vì bị ánh sáng chiếu vào mắt đánh thức. Khẽ cựa mình, cả người liền đau nhức không chịu nổi. Cô chợt nhớ ra chuyện gì đã xảy ra đêm qua liền vô cùng xấu hổ. Nhưng khi đảo mắt nhìn quanh phòng không thấy ai, tâm cô liền lạnh đi. Không muốn suy nghĩ thêm nữa, Ngọc Linh cố gắng gượng bước xuống giường. Bỗng cô nghe thấy có tiếng rung điện thoại ở đâu đó. Nhìn về phía điện thoại đang sạc của mình ở trên bàn không có sáng lên. Ngọc Linh liền cúi xuống tìm thử ở dưới đất thì thấy một chiếc điện thoại đang run bần bật dưới gầm giường. Cô với tay lấy lên định bấm nghe thì đã thấy cuộc gọi tắt hiện lên thành miss call. Chắc là của Dave để quên rồi. Ngọc Linh nghĩ thầm định bụng cất đi nhưng khi nhìn lướt qua màn hình một lần nữa, cô sững người.

Có rất nhiều tin nhắn đến và của nhiều số khác nhau, nội dung hiện thị ngắn lên trên màn hình.

“Phương Minh, người ta nhớ anh”

“Bao giờ anh mới về chứ?”

“Phương Minh anh không nhớ đôi gò sữa đang yêu của anh à, bao giờ anh mới chịu về”

Thẫn thờ ngồi nhìn những tin nhắn đó. Ngọc Linh mím môi, buông thong tay xuống, khẽ nhếch mép cười mỉa mai. Đứng dậy đi vào nhà tắm, mùi tình dục vẫn còn rất dậm trên cơ thể cô, càng là minh chứng cho sự ê chề của bản thân mình. Ngọc Linh nhắm mắt cho dòng nước xả từ trên đỉnh đầu xuống. Đôi môi cứ khẽ lại nhếch lên mỉm cườinhưng khuôn mặt lại như sắp khóc. Thu gom hết đồ đạc. Cô cầm chiếc điện thoại xuống đưa cho quầy lễ tân.

“Cái này là của vị khách phòng 215, cô gửi lại anh ta dùm tôi”

“Thưa cô, vị khách này đã trả phòng từ sáng sớm ngày hôm nay rồi ạ”

Ngọc Linh hơi sững người nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường, đặt chiếc điện thoại đó lên bàn.

“Vậy cô cứ giữ lại hoặc vứt đi thì tùy”

Nói xong Ngọc Linh liền quay người đi. Cô nhắn tin cho ông Tống là sẽ quay trở về nhà trước. Bây giờ cô không có đủ dũng khí để gặp ông. Cô sợ mình sẽ trở nên yếu đuối và bật khóc mất. Có gì để đáng khóc đâu cơ chứ. Thì cũng chỉ là tình một đêm thôi, nhưng thật không ngờ. Mối tình đầu của cô lại ê chề như vậy.

Cầm chiếc điện thoại lên ngắm nhìn con cừu trắng đang lắc lư trước mặt. Có người đã từng nói với cô câu này “Nếu chưa đến Athens, bạn là kẻ ngốc; nếu đến Athens mà không vui chơi, bạn là con lừa; nếu rời khỏi Athens trong sự khổ sở, bạn là lạc đà”. Hóa ra cô chính là một con lạc đà, vô vọng đi trong sa mạc không bao giờ tìm thấy được chân trời.