Chuyển ngữ: Trầm Yên

............................................................

Mục Trích cũng nghe được lời hai thanh kiếm nói, hắn hơi sững sờ, đột nhiên phản ứng lại.

Ly Canh Lan chạy thoát khỏi Mai Cốt Trủng?!

Hắn vội vàng tới xem Thẩm Cố Dung, lại phát hiện Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc đứng tại chỗ, vẻ ôn hòa trên mặt đã tiêu tan không còn.

Mục Trích lúng ta lúng túng nói: "Sư tôn?"

Mặt Thẩm Cố Dung không chút thay đổi, nhấc tay lên, tay áo rộng bị hắn làm chấn động đến vang lên, lộ ra đôi tay khớp xương rõ ràng.

Hắn khẽ mở đôi môi, hờ hững nói: "Lâm Hạ Xuân."

Một tiếng này hoàn toàn đánh thức ba thanh kiếm đang đánh đến khí thế ngất trời đằng kia, Đoản Cảnh Kiếm và Thanh Lân Kiếm đồng loạt sửng sốt, tiếp theo thân kiếm đều khẽ run lên.

Lâm Hạ Xuân vẫn đang rơi lệ, nước không ngừng đổ ra từ trên thân kiếm —— xem ra toàn bộ nước trong Phiếm Giáng Cư đều do nó khóc thành.

Đoản Cảnh Kiếm cùng Thanh Lân Kiếm rất giống gặp quỷ, đột nhiên buông Lâm Hạ Xuân ra, ba chiếc tua rua vòng vòng hồi lâu mới tách được khỏi nhau, tiếp theo hai thanh kiếm không nói một lời, lập tức lao khỏi cửa sổ chạy trốn ra ngoài, về với chủ nhân.

Thẩm Cố Dung cũng không cản bọn họ, vẫn giương tay như cũ, mặc cho Lâm Hạ Xuân cả người ướt đẫm trở lại trong tay hắn.

Mục Trích nhất thời chợt cảm thấy khủng hoảng trong lòng, hắn vội vàng gọi một câu: "Sư tôn!"

Sư tôn quay đầu lại, con ngươi màu xám vô thần hờ hững nhìn hắn một cái.

Mục Trích chợt như rơi xuống hầm băng.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã lập tức nhận ra người trước mặt không phải tiểu sư tôn của hắn, mà là Thẩm Phụng Tuyết chân chính.

Thẩm Phụng Tuyết chỉ dùng vẻ mặt lạnh nhạt liếc hắn một cái, sau đó cầm Lâm Hạ Xuân sải bước rời đi, không nói với hắn một lời.

Mục Trích mờ mịt nhìn theo bóng dáng hắn, cứng đờ tại chỗ một lúc lâu, mới hoàn toàn phản ứng lại, vội vàng lao ra muốn theo sau.

Có điều vừa ra khỏi Phiếm Giáng Cư liền nhìn thấy Thẩm Phụng Tuyết mặt không biểu cảm đi tới từ một bên đường nhỏ.

Mục Trích do dự nhìn hắn.

Thẩm Phụng Tuyết đi đến trước mặt hắn, thanh âm không có nửa phần độ ấm, nói: "Dẫn ta đi tìm Hề Cô Hành."

Mục Trích:"...... "

À, lại lạc đường.

Mục Trích gật đầu, chủ động đi phía trước dẫn đường, thuận tiện thu dọn một chút suy nghĩ đã loạn thành một cục.

Người trước mắt không thể nghi ngờ chính là Thẩm Phụng Tuyết thật sự, nhưng vì sao hắn lại đột nhiên xuất hiện? Y...... Tiểu sư tôn đâu?

Chẳng lẽ đã rời đi?

Mục Trích nghĩ đến đây chợt giật mình, lập tức không dám nghĩ nhiều.

Thẩm Cố Dung sẽ không chưa nói một tiếng đã rời đi, Mục Trích dám chắc điều này.

Có lẽ đoán được suy nghĩ trong lòng Mục Trích, Thẩm Phụng Tuyết đột nhiên mở miệng nói: "Y không đi."

Mục Trích ngẩn ra, có chút may mắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Túi da kia của Thẩm Phụng Tuyết đẹp trước nay chưa từng có, Mục Trích rèn luyện ở Tam giới nhiều năm như vậy chưa từng thấy qua ai điệt lệ hơn sư tôn mình, khi Thẩm Cố Dung ở trong thân xác này, Mục Trích nhìn y làm cái gì trong lòng cũng đều thấy đáng thương đáng yêu, nhưng khi Thẩm Phụng Tuyết chân chính xuất hiện, khí thế như giếng cổ không gợn sóng kia lại không thể khiến Mục Trích sinh ra bất kỳ tâm tư nào.

Khi còn bé ở chung với Thẩm Phụng Tuyết, tâm trí Mục Trích lúc ấy không quá thành thục, chỉ cảm thấy sư tôn hắn thật sự là người mặt lạnh tâm lạnh, sao lại có người cường thế lại lạnh nhạt đến thế.

Mà hiện tại nghĩ lại, cũng không phải Thẩm Phụng Tuyết lạnh lùng, mà từ trong ra ngoài hắn đều biểu hiện ra sự chán đời tiêu cực nồng đậm, cùng tuyệt vọng không gì đáng buồn bằng tâm đã chết.

Không biết hắn đã gặp phải chuyện gì, bên trong đôi mắt màu xám trống rỗng không chứa nổi một vật, giống như thế gian sụp đổ cũng chẳng thể khiến hắn chú ý chút nào.

Chỉ nhìn cặp mắt kia thôi, tựa hồ liền có thể đồng cảm với sự thống khổ tuyệt vọng của hắn như chính bản thân mình cũng phải chịu.

Mục Trích chưa từng biết Thẩm Phụng Tuyết đã gặp phải chuyện gì, nhưng tại một khắc này, đối mặt với đôi mắt khô cạn kia của Thẩm Phụng Tuyết, hắn đột nhiên không nói được nửa chữ.

Rõ ràng trước đó đã nghĩ nếu có cơ hội gặp lại Thẩm Phụng Tuyết, chắc chắn hắn sẽ xin lỗi vì chuyện làm sai khi còn bé.

Nhưng hiện tại......

Mục Trích yên lặng không lên tiếng, dẫn Thẩm Phụng Tuyết tới chỗ Hề Cô Hành.

Thẩm Phụng Tuyết xách theo kiếm, tóc tai lộn xộn cũng không ngăn được sát ý đập vào mặt.

Hề Cô Hành đã nghe chuyện Thẩm Phụng Tuyết biết Ly Canh Lan thoát ra từ Đoản Cảnh Kiếm, đầu hắn đang căng lên, đã nhìn thấy Thẩm Phụng Tuyết dùng một kiếm bổ cửa của hắn, ngược sáng mà đến.

"Hề Cô Hành." Thẩm Phụng Tuyết mặt không cảm xúc nói: "Hắn ở đâu?",

Hề Cô Hành vội đứng lên, nói: "Thập Nhất, đệ trước hãy bình tĩnh một chút, ta nói chi tiết với đệ."

Lâu Bất Quy đang chữa thương cho Hề Cô Hành, nhìn thấy Thẩm Phụng Tuyết, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, hắn nói: "Thập Nhất, đệ đã về rồi."

Thẩm Phụng Tuyết hoàn toàn không để ý đến hắn, Lâm Hạ Xuân trong tay đột nhiên kề lên cổ Hề Cô Hành, hắn đọc từng chữ lạnh như băng: "Ta hỏi. Hắn ở đâu?"

Hề Cô Hành tựa hồ đã sớm dự đoán được phản ứng của hắn, cũng không tức giận, nói đúng sự thật: "Hắn đã về Hàm Châu."

Thẩm Phụng Tuyết thu kiếm lại, xoay người rời đi.

Hề Cô Hành lập tức nói: "Đệ muốn đi đâu?!"

Thẩm Phụng Tuyết hoàn toàn không nghe thấy hắn đang nói gì, sắc mặt âm trầm bước nhanh ra ngoài, không thể ngăn cản nổi.

"Đứng lại!" Hề Cô Hành vội vàng tiến lên ngăn đường đi của hắn, phẫn nộ quát: "Hiện tại đệ về Hàm Châu có thể làm được gì? Bắt hắn giết chết sao? Hàm Châu là nơi hiểm yếu, cho dù là đệ cũng không thế dễ dàng xông vào. Đệ trước hãy bình tĩnh một chút không được sao? Chúng ta đi tìm sư tôn, sư tôn chắc chắn sẽ giúp đệ."

Thẩm Phụng Tuyết lạnh tựa sương giá, hờ hững nói: "Ta không tin ngươi, cũng không tin hắn."

Hề Cô Hành sửng sốt.

Thẩm Phụng Tuyết nắm Lâm Hạ Xuân trong tay, phảng phất như đang cầm cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn trên thế gian này, hắn lui về sau nửa bước, lạnh lùng nói: "Ta không tin bất kỳ kẻ nào trong số các ngươi, ta chỉ tin kiếm của ta. Nếu ngươi cản ta, ta sẽ tính cả ngươi vào cùng giết."

Hề Cô Hành ngẩn ngơ nhìn hắn, theo bản năng muốn giơ tay kéo Thẩm Phụng Tuyết, Thẩm Phụng Tuyết lại không hề chớp mặt chém ra một kiếm, suýt nữa chặt đứt tận gốc cổ tay hắn, cũng may Đoản Cảnh Kiếm nhanh chóng bay tới chắn lại.

Thẩm Phụng Tuyết chém xong một kiếm, cũng không thèm nhìn đã xoay người rời đi.

Hề Cô Hành đột nhiên lạnh lùng nói: "Vậy hắn thì sao?"

Bước chân Thẩm Phụng Tuyết khựng lại.

Hề Cô Hành run tay chỉ vào Mục Trích mặt đầy mờ mịt đang đứng cách đó không xa, thanh âm gần như bay ra từ kẽ răng.

"Hắn thì sao? Đệ mặc kệ hắn ư?" Vết thương nặng của Hề Cô Hành chưa lành, khóe môi lại bị ép ra một dòng máu, hắn thở hổn hển, gian nan nói: "Đệ tu đạo nhiều năm như vậy, chịu nhiều khổ như vậy còn không phải vì hắn sao?! Hiện tại hắn còn sống, đệ lại muốn đến Hàm Châu chịu chết?"

Mục Trích vốn định tiến lên, nghe câu nói này đầu óc đột nhiên trống rỗng, chân như mọc rễ, không thể nhúc nhích.

Bên tai hắn chỉ còn tiếng ù ù.

Cái gì mà...... Tu đạo nhiều năm như vậy, chính là vì hắn?

'Hắn' kia...... là chỉ ta sao?

Thẩm Phụng Tuyết xoay người, khi quay đầu vẻ mặt đã trở nên hung ác hiểm độc, liếc nhìn Hề Cô Hành một cái: "Sao ngươi biết ta đến Hàm Châu là chịu chết?"

Hắn bước nhanh tới trước mặt Hề Cô Hành, túm lấy vạt áo Hề Cô Hành, khuôn mặt lạnh băng kề sát lại gần hắn, thái độ âm trầm: "Lần này ta nhất định phải giết hắn, ai cũng không cản được ta, ngay cả Ly Nam Ương cũng không. Trừ khi các ngươi đồng loạt ra tay, lập tức vây giết ta ở Ly Nhân Phong, nếu không chỉ cần ta còn tồn tại một ngày, đều phải giết Ly Canh Lan."

Hề Cô Hành bạo nộ nói: "Đệ cho rằng ta ngăn cản đệ là vì cứu Ly Canh Lan? Thẩm Thập Nhất, đệ còn có lương tâm hay không? Mấy năm nay chúng ta đối xử với đệ thế nào, chẳng lẽ đệ thật sự không thấy rõ sao?"

Thẩm Phụng Tuyết lại cười lạnh một tiếng, nói: "Không thấy rõ, đôi mắt ta đã sớm mù từ trăm năm trước rồi."

Hắn vừa dứt lời, lập tức hất bay Hề Cô Hành, dường như trốn tránh không muốn nhìn Mục Trích, nhanh chóng ngự phong rời đi.

Hề Cô Hành: "Thẩm Thập Nhất!"

Hắn vốn định đuổi theo, nhưng vừa thúc giục linh lực lại nôn ra một búng máu, đành phải nổi giận rống lên với Lâu Bất Quy không biết vì sao lệ rơi đầy mặt cùng Mục Trích đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ: "Còn thất thần làm gì?! Không mau đuổi theo đi! "

Lâu Bất Quy phản ứng chậm, Mục Trích đã lăng không nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng hắn còn chưa đuổi kịp đã nhìn thấy Thẩm Phụng Tuyết cách đó không xa như bị cái gì ngăn cản, cả người lảo đảo, đột nhiên rơi xuống từ giữa không trung.

Đồng tử Mục Trích co rụt lại, lập tức xông lên trước, một tay đón được Thẩm Phụng Tuyết.

Thẩm Phụng Tuyết đã hôn mê, lông mi thật dài khe khẽ run, tựa hồ đang liều mạng muốn tỉnh lại.

Mục Trích đỡ hắn đáp xuống đất, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng truyền âm:

"Dìu hắn trở về. "

Mục Trích đột nhiên ngẩng đầu, bốn phía không một bóng người.

Giọng nói kia...... Hẳn chính là sư tôn của Thẩm Phụng Tuyết, Nam Ương Quân.

Thẩm Phụng Tuyết đã mất đi ý thức, trên cổ tay vô duyên vô cớ nhiều thêm hai sợi tơ đỏ, vây trói linh lực của hắn.

Sau khi trở lại Phiếm Giáng Cư, Hề Cô Hành cùng Kính Chu Trần cũng vội vàng đuổi tới, nhìn thấy Thẩm Phụng Tuyết bị Khốn Linh Tác trói nằm trên giường, hai mặt nhìn nhau.

Thẩm Phụng Tuyết tỉnh lại rất nhanh, khi nhìn thấy Khốn Linh Tác trên cổ tay, hắn cười nhạo một tiếng, lập tức cầm lấy Lâm Hạ Xuân một bên, không hề chớp mắt chém xuống cổ tay mình, dường như định chặt đứt cả Khốn Linh Tác và đôi tay.

Kính Chu Trần đột nhiên giơ tay, sương khói trong tay giữ chặt Lâm Hạ Xuân đang rơi xuống, hắn lạnh lùng nói: "Đệ tỉnh táo lại một chút."

Thẩm Phụng Tuyết không hề thu lực đạo, hắn lạnh nhạt nói: "Ta vẫn luôn rất tỉnh táo."

Kính Chu Trần gõ tẩu thuốc một cái, vô số sương trắng toát ra từ trong, trói chặt đôi tay Thẩm Phụng Tuyết.

"Tỉnh táo theo như lời đệ chính là thương tổn đồng môn, không tiếc tự mình hại mình sao?" Trên mặt Kính Chu Trần xuất hiện vẻ âm trầm trước nay chưa từng có: "Hàm Châu là nơi hiểm địa, chỗ nào cũng là địa bàn của ma tu, tuy rằng tu vi đệ cao, nhưng lại mất nửa viên nguyên đan, đến Hàm Châu sẽ cực kỳ nguy hiểm."

Thẩm Phụng Tuyết giãy giụa hai cái, cảm thấy bản thân mất đi linh lực không cách nào tránh thoát được trói buộc của Kính Chu Trần, ngược lại cong môi lạnh lùng cười, hắn lạnh nhạt nói: "Ta đây cứ muốn giết Ly Canh Lan thì sao?"

Kính Chu Trần thấy hắn tựa hồ đã bình tĩnh lại, cũng dịu giọng xuống, ôn nhu nói: "Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, có được hay không? Lần này định sẽ không để hắn chạy thoát."

Thẩm Phụng Tuyết lại đột nhiên cười, hắn thấp giọng nói: "Năm đó Ly Canh Lan cũng lừa ta như vậy."

Kính Chu Trần ngẩn ra.

"Hắn nói với ta, sẽ giúp ta tìm ra hung thủ giết người thân của ta." Trong con ngươi Thẩm Phụng Tuyết đều là sát ý lãnh lệ: "Ta tin. Đến cuối cùng, hắn lại chính miệng nói cho ta, kẻ đầu sỏ hại người thân ta chết thảm, chính là hắn."

Sắc mặt Kính Chu Trần thoáng cái trở nên hơi khó coi.

Thẩm Phụng Tuyết nói: "Hiện tại ngươi cũng nói cùng một lời với hắn. Ngươi cảm thấy ta có thể tiếp tục tin các ngươi sao?"

Thẩm Phụng Tuyết dầu muối không ăn, bất luận Kính Chu Trần và Hề Cô Hành nói cái gì hắn cũng đều ôm địch ý, giống hệt Thẩm Phụng Tuyết năm đó khi biết mình bị lừa, cuối cùng giày vò hai người đến không còn biện pháp, đành phải gửi gắm hy vọng lên người Mục Trích.

Khi Mục Trích bị hai người đẩy mạnh vào phòng, Thẩm Phụng Tuyết nắm chặt kiếm theo bản năng, nhưng khi tầm mắt rơi xuống người Mục Trích, địch ý cùng cảnh giác trên người hắn lập tức tiêu tan không còn chút nào.

Hắn ném kiếm, quay đầu đi không nhìn Mục Trích.

Mục Trích đi tới, yên lặng nhặt Lâm Hạ Xuân lại bắt đầu khóc thút thít lên, nâng trên tay đưa tới trước mặt Thẩm Phụng Tuyết, thấp giọng nói: "Thánh quân."

Câu 'Thánh quân' này làm tay Thẩm Phụng Tuyết run lên, lại không hề nhìn hắn, chỉ thấp giọng nói: "Chờ ta giết Ly Canh Lan xong, y sẽ trở về."

Mục Trích yên lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm mười ngón tay thon dài đan xen của Thẩm Phụng Tuyết, sau một hồi mới nhẹ giọng hỏi: "Ngài và Thẩm Cố Dung có quan hệ gì?"

Ngón tay Thẩm Phụng Tuyết cứng đờ, cuối cùng cũng quay đầu lại, ngẩn ngơ nhìn hắn.

Mục Trích cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Thẩm Cố Dung...... chưa bao giờ nhớ rõ đường, ngài cũng vậy; khi y khẩn trương đều quen đan mười ngón tay vào nhau, nửa lòng bàn tay dán sát, ngài...... hiện tại cũng vậy."

Vừa dứt lời, Thẩm Phụng Tuyết tựa hồ bị chấn kinh, đột nhiên tách mười ngón tay đan xen ra, sắc mặt trở nên trắng bệch.