Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Xung quanh một trận gà bay chó sủa, tầm mắt Nam Ương Quân vẫn dừng trên người Thẩm Cố Dung..

Ban đầu khi Nam Ương Quân ra, ánh mắt nhìn hắn của Thẩm Cố Dung mang theo chút tò mò của trẻ nhỏ, tựa hồ vừa xa lạ vừa quen thuộc, tiếp theo lại vô thức lộ ra sự bài xích cùng sát ý mãnh liệt Nam Ương Quân từng gặp qua vô số lần, nhưng khi Thẩm Cố Dung có phản ứng, lại rất ngạc nhiên về thanh kiếm trong tay mình, sau đó là hiện tại......

Thẩm Cố Dung tựa hồ hoàn toàn làm lơ Nam Ương Quân, vội vội vàng vàng thu kiếm, căng cả não: "Các huynh... Chưởng giáo sư huynh, huynh đừng xen vào, thu kiếm trước đã."

Hề Cô Hành bạo nộ: "Cũng đâu phải ta rút kiếm trước!"

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung xấu hổ không thôi, thái độ đối xử với sư huynh đồng môn lại là sự tín nhiệm quen thuộc toàn tâm toàn ý.

Con ngươi Nam Ương Quân hơi trầm xuống.

Tiểu đồ nhi của hắn... đã bao lâu không lộ ra dáng vẻ này rồi?

Ở thế giới của Thẩm Phụng Tuyết trong dĩ vãng chỉ có tu luyện tu hành, cùng với lòng báo thù dâng đầy, ngay cả Hề Cô Hành đối xử với y tốt nhất cũng không chiếm được một ánh mắt của y.

Mọi người đang nháo đến túi bụi, Nam Ương Quân rốt cuộc cũng lên tiếng: "Đủ rồi."

Chỉ là hai chữ nhẹ tênh lại khiến mọi người ngẩn ra, thu kiếm lập tức thu kiếm, hóa hình lập tức hóa hình, trong giây lát lại biến trở về dáng vẻ đồ đệ tốt ôn hòa ngoan ngoãn lúc vừa rồi, giống như khí thế giương cung bạt kiếm kia chưa từng tồn tại.

Thẩm Cố Dung xem thế là đủ rồi.

Nam Ương Quân nói: "Tan hết đi."

Mọi người giống như thú nhỏ bị nhéo sau cổ, cung kính hành lễ, nói: "Vâng."

Thẩm Cố Dung cũng muốn đi theo các sư huynh, còn chưa nhích người đã nghe thấy Nam Ương Quân nói: "Thập Nhất ở lại."

Thẩm Cố Dung sửng sốt, ngay cả bọn Hề Cô Hành cũng có chút kinh ngạc.

Thẩm Cố Dung đang muốn động đậy, Hề Cô Hành đột nhiên nắm lấy cổ tay của y, miễn cưỡng cười nói: "Sư tôn, Thập Nhất......"

Nam Ương Quân hờ hững nhìn hắn một cái: "Nếu ngươi lo lắng, có thể ở lại với y."

Hề Cô Hành đỏ mặt, nói một cách mất tự nhiên: "Con không lo lắng."

Lời tuy là thế, nhưng hắn vẫn ở lại.

Nam Ương Quân dẫn theo hai người tới một động phủ trên Ngọc Nhứ Sơn, Thẩm Cố Dung nhìn lướt qua, phát hiện động phủ này vậy mà cực kỳ gần nơi bế quan của mình.

Động phủ của Nam Ương Quân vô cùng đơn sơ, chỉ có một chiếc bàn nhỏ, ngoài nó ra thì không còn gì khác.

Thẩm Cố Dung đi theo Hề Cô Hành ngồi xuống đối diện Nam Ương Quân, cả hai đều cúi đầu, cảnh tượng này khiến Thẩm Cố Dung chợt có ảo giác như khi còn bé bị tiên sinh kiểm tra bài về nhà.

Nam Ương Quân nhấc tay đun một ấm trà, mới nói: "Nguyên đan của ngươi đâu?"

Thẩm Cố Dung sửng sốt, ngạc nhiên ngẩng đầu.

Nam Ương Quân nói xong, con ngươi lạnh lẽo, tựa hồ còn rét căm hơn gió tuyết ngoài kia, hắn lại hỏi: "Ngươi kết Đạo Lữ Khế với ai?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Nam Ương Quân không chờ y trả lời, hỏi ra vấn đề cuối cùng: "Ngươi thay ai gánh lôi kiếp, kết nhân quả?"

Ba vấn đề liên tiếp, không riêng gì Thẩm Cố Dung héo, ngay cả Hề Cô Hành cũng im ru như ve sầu mùa đông, thở mạnh cũng không dám.

Không chờ được câu trả lời, Nam Ương Quân cũng không tức giận, giọng điệu không chút phập phồng, lại đem đến cho người ta một cảm giác áp bách mãnh liệt không tên.

"Hôm nay, trả lời xong ba vấn đề này, mới được trở về."

Thẩm Cố Dung căn bản không biết nên trả lời như thế nào, đành phải hướng ánh mắt cầu cứu về phía Hề Cô Hành.

Hề Cô Hành nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm, đầy mặt 'Trà này uống ngon thật'.

Thẩm Cố Dung: "......"

Biết ngay huynh không đáng tin cậy mà!

Thẩm Cố Dung liếc nhìn Nam Ương Quân một cái, đôi mắt như lưu ly của Nam Ương Quân hờ hững nhìn y, giống như sự dịu dàng lúc vừa rồi đã tàn theo hoa quỳnh, sớm không còn tung tích.

Nhưng không biết vì sao, Thẩm Cố Dung lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cứ cảm thấy sự ôn hòa kia kỳ kỳ quái quái, khí thế độc tôn 'Dù ngươi có là Thánh quân hay Chưởng giáo thì tới trước mặt ta cũng phải ngoan ngoãn gọi sư tôn' mới thích hợp với Nam Ương Quân nhất.

Thẩm Cố Dung thử tìm từ, trả lời vấn đề đầu tiên: "Một nửa nguyên đan...... ở trên người đồ đệ ta."

Nam Ương Quân không lên tiếng, trên mặt cũng không nhìn ra vui giận.

Thẩm Cố Dung không đoán được, đành phải tiếp tục trả lời vấn đề sau: "Đạo Lữ Khế...... ta kết với đồ đệ."

Nam Ương Quân yên lặng, chỉ có sắc mặt đã âm trầm xuống rõ ràng.

Thẩm Cố Dung chợt cảm giác được ý lạnh xộc tới, căng da đầu trả lời vấn đề thứ ba: "Lôi kiếp...... là ta chắn thay đồ đệ"

Y nói xong, đột nhiên cảm giác toàn bộ động phủ tựa hồ càng thêm rét lạnh.

Thẩm Cố Dung cúi đầu, không dám tiếp tục hé răng.

[ Thật là đáng sợ thật là đáng sợ, quả nhiên ở đâu sư tôn, tiên sinh cũng đáng sợ nhất, không cần nói gì cũng có thể khiến người ta sợ tới run chân. ]

Thẩm Cố Dung vừa suy nghĩ vừa liên tưởng sang bản thân: [ Vì sao đồ đệ không có lòng sợ hãi với ta? Chẳng lẽ do tu vi ta chưa đủ cao ư? ]

Nhớ đến việc Mục Trích vậy mà còn dám sinh ra tình ái mộ với sư tôn, y lập tức càng thêm khổ sở.

[ Ta ở chung với tiên sinh nhiều năm như vậy mà còn chưa bao giờ dám sinh ra vọng tâm gì với hắn. ] Thẩm Cố Dung nghĩ: [ Ta vừa thấy hắn liền nhớ đến chuyện bị chép sách, nào còn tâm tình suy nghĩ miên man ham thích sắc đẹp? ]

Thẩm Cố Dung đưa ra một kết luận.

—— Là do khi còn nhỏ Mục Trích chép sách quá ít, lúc trước lẽ ra mình nên phạt hắn mạnh vào, phạt đến khi hắn nhìn thấy mình cổ tay liền run lên, xem hắn còn dám vươn móng vuốt đại nghịch bất đạo kia tới vạt áo sư tôn không.

Nhưng hiện tại nói gì cũng muộn rồi.

Nam Ương Quân yên lặng một lúc lâu, mới lạnh lùng lên tiếng: "Đồ đệ kia của ngươi, tên Mục cái gì....."

Thẩm Cố Dung nhỏ giọng nói: "Mục Trích."

Nam Ương Quân nói: "Ừ, gọi hắn tới đây."

Thẩm Cố Dung hoảng sợ, vội nói: "Không......"

Nam Ương Quân liếc y một cái, Thẩm Cố Dung lập tức im như ve sầu mùa đông, nhưng vẫn kiên cường thiếu tự tin nói: "Không, không đi được."

Nhất cử nhất động của Nam Ương Quân, cho dù chỉ là một ánh mắt cũng đều uy nghiêm mười phần, hắn nói: "Để hắn trả lại nguyên đan của ngươi, sau đó giải Đạo Lữ Khế."

Thẩm Cố Dung sửng sốt, cảm giác cưỡng ép mổ nguyên đan ra chắc chắn sẽ không dễ chịu, nếu nguyên đan là do Thẩm Phụng Tuyết cam tâm tình nguyện đưa ra, vậy không có đạo lý nào lại thu về.

Y không muốn đồ đệ mình chịu chút khổ nào.

Thẩm Cố Dung gục đầu xuống, không dám cự tuyệt, đành phải dùng động tác thể hiện thái độ của mình.

Nam Ương Quân nhìn y một cái, lạnh nhạt nói: "Ngươi không muốn?"

Thẩm Cố Dung không nói lời nào.

Ly ngọc trong tay Nam Ương Quân đột nhiên bị hắn siết nát vụn, bột mịn rào rạt rơi xuống từ kẽ hở ngón tay hắn, vẻ mặt hắn hờ hững: "Ngươi......"

Hề Cô Hành vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: "Sư tôn, y không muốn."

Nam Ương Quân nhìn hắn, nói: "Câm miệng."

Hề Cô Hành từ nhỏ đã sợ Nam Ương Quân, nhưng lúc này khi bị quát lớn, mặt hắn vậy mà không đổi sắc, cầm chặt cổ tay Thẩm Cố Dung, nhìn thẳng vào mắt Nam Ương Quân, nói: "Đó là đồ của y, y muốn cho ai thì cho; muốn kết Đạo Lữ Khế với ai cũng được, không ai có thể can thiệp vào."

Thẩm Cố Dung ngạc nhiên nhìn Hề Cô Hành, trong hoảng hốt, hình tượng của Chưởng giáo sư huynh chợt cao lớn hơn bao giờ hết.

Chỉ là có chút......

Thẩm Cố Dung lặng lẽ rút cổ tay bị cầm chặt ra, hơi xấu hổ.

Hề Cô Hành nắm tay y giằng co với sư tôn, cảnh tượng này sao thấy thế nào cũng giống hai người tình đầu ý hợp, muốn ngả bài với sư tôn vậy?

Quá kỳ quái, quá kỳ quái.

Nam Ương Quân lạnh lùng nói: "Ta giao y cho ngươi, ngươi chăm sóc y như vậy? Nguyên đan mất, còn kết Đạo Lữ Khế với nam nhân không biết từ đâu ra, Hề Cô Hành, ngươi muốn hủy hoại cả đời y sao?"

Hề Cô Hành lại trào phúng nói: "Cả đời này của y đã sớm bị huỷ hoại."

Thẩm Cố Dung tràn đầy mờ mịt, không biết vì sao hai người đột nhiên ầm ĩ lên, y đang định mở miệng, lại nhìn thấy Hề Cô Hành bỗng che ngực, từ khóe môi chậm rãi chảy xuống một dòng máu.

Thẩm Cố Dung: "Sư huynh!"

Hề Cô Hành gian nan nâng tay lên che kín miệng, lau sạch máu bên khóe môi, giống như không bị làm sao, vẫn nhìn Nam Ương Quân như cũ.

Nam Ương Quân không nhìn hắn nữa, chỉ nói với Thẩm Cố Dung: "Mục Trích không phải là phu quân, Thập Nhất, ngươi đừng dễ dàng bị người ta lừa gạt."

Thẩm Cố Dung nhíu mày, Hề Cô Hành chỉ nói với hắn một câu, hắn liền ra tay nặng như vậy sao?

Nam Ương Quân thấy y dùng một ánh mắt xa lạ nhìn mình, hơi do dự, đang muốn vươn tay ra, lại nghe thấy Thẩm Cố Dung lạnh giọng nói: "Có phải phu quân hay không, tự ta nói mới tính."

Thấy y cuối cùng cũng lên tiếng, Nam Ương Quân mới thu tay về, hờ hững nói: "Hắn nhìn trúng chẳng qua chỉ là tu vi, bề ngoài cùng địa vị của ngươi, nếu không có những thứ này......"

Thẩm Cố Dung nói thẳng: "Ta thích hắn."

Nam Ương Quân ngẩn ra, chân mày cau lại: "Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa."

"Nguyên đan là ta cam tâm tình nguyện cho, Đạo Lữ Khế cũng là tự ta muốn kết." Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc nói: "Tất cả đều do ta chủ động, không liên quan tới ý nguyện của hắn. Hắn sẽ không lừa gạt ta, cũng sẽ không vì tu vi và bề ngoài của ta."

Hề Cô Hành không ngờ y sẽ nói như vậy, che lại ngực, hoàn toàn không nhịn nổi, tê tâm liệt phế ho thành tiếng.

Nam Ương Quân nhìn y bằng một ánh mắt phức tạp, mãi đến khi Hề Cô Hành nhịn xuống được cơn ho, hắn mới nói: "Để ta gặp hắn."

Thẩm Cố Dung đã học xong cách ương ngạnh: "Không được."

Y không thể bảo đảm sau khi Nam Ương Quân gặp Mục Trích có thể trực tiếp ra tay mạnh mẽ đoạt lại nguyên đan, hay là đánh nát Đạo Lữ Khế của hai người hay không.

Ngay cả Thẩm Phụng Tuyết tu vi Đại Thừa Kỳ cũng không thăm dò được tu vi của Nam Ương Quân, huống hồ trên người Nam Ương Quân còn có một cỗ khí thế cực kỳ kỳ lạ, chỉ ngồi như vậy thôi cũng cho người khác cảm giác tự thành thế giới, nhìn thật giống như......

Giống như đã thoát khỏi nhân quả Tam giới.

Mà chỉ có người đã phi thăng thành Thánh mới có thể hoàn toàn kết thúc nhân quả.

Thẩm Cố Dung hoảng sợ trong lòng, khó trách chỉ kết giới hộ thân Nam Ương Quân bố trí cho y cũng có thể ngăn cản vài đạo sét của Thiên Đạo, hắn vậy mà đã thành thánh.

"Thập Nhất." Nam Ương Quân trầm giọng nói: "Chỉ cần ta muốn gặp một người, thì sẽ không ai có thể ngăn cản được ta, ngươi hẳn là hiểu được đạo lý này."

Đương nhiên Thẩm Cố Dung hiểu, nhưng y không thể chùn bước.

Tầm mắt như sương lạnh của Nam Ương Quân đâm vào lưng Thẩm Cố Dung như kim chích, y hít sâu một hơi, lại chỉ có thể đánh cược một lần.

Y đánh cược lời của đám Hề Cô Hành đều là sự thật, Nam Ương Quân cưng chiều Thẩm Phụng Tuyết không có điểm dừng.

Thẩm Cố Dung căng ra vẻ trấn định, nói: "Đúng, nhưng ta không muốn ngài gặp hắn."

Những lời này quá mức cuồng vọng, ngay cả Hề Cô Hành bên cạnh cũng ngừng thở, lo lắng nhìn y.

Những năm gần đây, hắn lần đầu tiên nhìn thấy có người dám ngông cuồng khiêu khích Nam Ương Quân như vậy.

Hề Cô Hành thử nhìn về phía Nam Ương Quân.

Ngoài ý muốn chính là, trên mặt Nam Ương Quân không hề có vẻ giận dữ, ngược lại còn là loại dung túng bất đắc dĩ.

Hắn yên lặng thở dài, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Được."

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành che lại lồng ngực đau đớn của mình, đôi mắt sắp chua đến xanh lè.

Phân biệt đối xử kiểu này......

Ngực càng đau hơn.

Nam Ương Quân nói không tìm liền không tìm, nói với Thẩm Cố Dung vài câu, lại đưa cho y một đống linh dược Linh Khí, giơ tay tùy ý vẫy vẫy, để bọn họ mau lăn đi.

Thẩm Cố Dung ngang ngạnh trước mặt sư tôn một hồi, rất nhanh đã héo úa, thấy thế như được đại xá, một phát túm Hề Cô Hành dậy, nhanh chóng chạy.

Vừa ra khỏi Ngọc Nhứ Sơn, Hề Cô Hành lập tức hất móng vuốt của Thẩm Cố Dung ra, quay người sang chỗ khác, lạnh lùng 'hừ' một tiếng, nói: "Vừa rồi không phải ta nói giúp cho đệ đâu, đệ đừng hiểu lầm."

Thẩm Cố Dung: "......"

Đã bị đánh thành như vậy, cũng làm khó Hề Cô Hành còn có tâm tình khẩu thị tâm phi.

Thẩm Cố Dung đành phải nói: "Ta không hiểu lầm, nếu không phải sư huynh nhắc nhở, ta căn bản không nghĩ tới huynh đang nói giúp ta."

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành tức giận đến lại muốn hộc máu.

Thẩm Cố Dung vội tới dìu hắn, Hề Cô Hành giận dỗi hất bay tay y, thở hồng hộc xoay người rời khỏi: "Về sau ta không bao giờ quan tâm tới đệ nữa, đi tìm chết đi!"

Thẩm Cố Dung: "Sư huynh? Sư huynh!"

Sư huynh chạy trốn càng nhanh hơn, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Thấy Hề Cô Hành vẫn tung tăng nhảy nhót, chứng tỏ Nam Ương Quân cũng không xuống tay quá nặng, lúc này Thẩm Cố Dung mới yên lòng.

Có điều lại còn một vấn đề khác cần giải quyết.

Y nhìn xung quanh, mặt không cảm xúc nói: "Ta trở về kiểu gì đây?"

Hề Cô Hành đáng chết, lại ném y giữa đường.

Cũng may hiện tại y biết dùng Đạo Lữ Khế.

Gió trên Ngọc Nhứ Sơn vẫn cuốn theo giá lạnh, Thẩm Cố Dung khép lại áo choàng, không chút để ý tìm một con đường đi về phía trước, hồng điệp trên vai chậm rãi đập cánh.

Một lát sau, Mục Trích đi theo Đạo Lữ Khế, từ đường nhỏ cách đó không xa bước nhanh tới.

"Sư tôn."

Thẩm Cố Dung vừa thấy hắn, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi nhỏ đến không thể phát hiện.

Mục Trích còn chưa đến gần, đã nghe thấy sư tôn hắn 'Oa' một tiếng trong lòng.

[ Sư tôn thật đáng sợ, thật là đáng sợ, đáng sợ y như tiên sinh! Ta sợ hắn cũng sẽ phạt ta chép sách! ]

Mục Trích: "?"

Sư tôn? Là nói Nam Ương Quân?

Mục Trích còn chưa nghĩ xong, đã đi tới trước mặt Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung nhìn hắn sâu kín.

Mục Trích do dự một chút, mới nói: "Sư tôn, ta tới đón ngài trở về."

Mục Trích tự nhận mình nói câu này rất tự nhiên, ngẫm kỹ hơn thì miễn cưỡng xem như một câu lời ngon tiếng ngọt, dựa theo đạo lý mà nói chắc chắn sư tôn hắn phải thích nghe mới đúng, nhưng vì sao Thẩm Cố Dung lại dùng loại biểu cảm một lời khó nói hết này nhìn hắn?

Nói, nói sai rồi?

Đúng lúc này, Mục Trích nghe được Thẩm Cố Dung nói: [ Nhãi con ngỗ nghịch kia, không biết nhìn sắc mặt sư tôn sao? ]

Mục Trích cứng đờ, mờ mịt nhìn về phía gương mặt Thẩm Cố Dung.

Trên khuôn mặt điệt lệ tuyệt mỹ kia không có mấy biểu cảm, Mục Trích từ đó nhíu mi, chậm rãi dời xuống, dừng lại trên đôi môi bị Thẩm Cố Dung trong lúc vô ý cắn đến ửng đỏ kia.

Mục Trích vẫn không hiểu được sắc mặt sư tôn, hoàn toàn mê man.

Thẩm Cố Dung đợi mãi không đợi được, trên mặt toàn bộ đều là tức giận kìm nén: [ Thất thần làm gì!? Ôm ta đi! Không nhìn thấy ta bị dọa rồi sao?! ]

Mục Trích: "......"

Nếu không có thuật đọc tâm, Mục Trích nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra sắc mặt hiện tại của sư tôn hắn vậy mà lại là muốn ôm?

Thấy Thẩm Cố Dung đã tức giận đến xoay người muốn đi, Mục Trích tiến lên một bước, hai tay ôm chặt Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung muốn mà còn làm giá: "Ngươi làm gì đó?"

Mục Trích cọ cọ mái tóc bạc của y, dịu dàng nói: "Ôm ngài."

Thẩm Cố Dung hừ lạnh một tiếng, mất tự nhiên một lúc mới vươn tay ôm lấy eo Mục Trích, nhỏ giọng nói tầm: "Vẫn chưa kém lắm."

Hai người quân quân ta ta một hồi, Mục Trích mới nắm tay y về Phiếm Giáng Cư.

Vừa mới mở cửa ra, Thẩm Cố Dung lập tức nhận ra trong phòng Phiếm Giáng Cư còn có người khác, hơn nữa dường như không chỉ một.

Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Có ai tới sao?"

Mục Trích cũng vừa mới trở về, lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Thẩm Cố Dung buông tay Mục Trích ra, bước nhanh tới mở cửa phòng.

Nhìn cảnh tượng trong phòng, y đột nhiên ngẩn ngơ.

Căn phòng to như vậy đã trở lên lộn xộn, trên mặt đất toàn bộ đều là nước ngập, nhìn qua đã sắp tới mắt cá chân, không biết là mưa dột hay là bị người ta hắt nước.

Ở trong vũng nước có mấy thanh kiếm đang dây dưa với nhau, một loạt chuỗi tiếng keng keng keng kêu loạn, tơ lụa trên chuôi kiếm quấn dính lấy nhau, không phân biệt rõ cái nào với cái nào.

Thẩm Cố Dung: "?"

Y cẩn thận phân biệt, mấy thanh kiếm kia hình như là Đoản Cảnh Kiếm của Hề Cô Hành, Thanh Lân Kiếm của Triều Cửu Tiêu.

Còn có một thanh khác nhìn hết sức quen mắt, cũng không biết vì sao mà trên thân kiếm đang chậm rãi rỉ ra từng vệt nước, bị hai thanh kiếm khác đè xuống, không ngừng quẫy đạp.

Thẩm Cố Dung nhất thời không rõ tình huống này là như thế nào, đành phải triển khai thần thức.

Rất nhanh động tĩnh của mấy thanh kiếm kia liền truyền về trong đầu Thẩm Cố Dung.

Tu vi của Hề Cô Hành và Triều Cửu Tiêu đều không tồi, tất nhiên kiếm cũng đều sinh ra thần trí, lúc này chúng đang kéo tua rua kiếm của Lâm Hạ Xuân, liều mạng ném nó ra ngoài cửa.

Đoản Cảnh Kiếm: "Nhanh lên! Mau kéo hắn ra ngoài hủy thi diệt tích! Không thể để Thánh quân biết chuyện hắn chạy ra từ Mai Cốt Trủng, nếu không chuyện Ly Canh Lan chạy thoát khỏi Mai Cốt Trủng sẽ không giấu được mất!"

Thanh Lân Kiếm: "Ta biết! Ngươi đừng sai bảo ta! Rốt cuộc hắn được đúc từ cái gì mà nặng như vậy? Tua kiếm ta sắp đứt đến nơi cũng không bẻ được hắn ra!"

Đoản Cảnh Kiếm: "Mặc kệ nó, trước xử lý xong hắn rồi nói tiếp."

Thanh Lân Kiếm: "Ừ."

Lâm Hạ Xuân một câu cũng không nói, yên lặng rơi lệ, yên lặng giãy giụa.

Thẩm Cố Dung: "......"

Mục Trích: "......"