Đến tận thời điểm Lục An An trở lại hậu trường, mặt cô vẫn đỏ hồng.

Thường Thiến hồ nghi nhìn cô: "Mặt cậu sao lại đỏ vậy?"

Lục An An chớp chớp mắt, lông mi nhấp nháy, như là nháy mắt câu lấy tâm người khác vậy.

Thường Thiến ôm ngực lại rung động.

Rõ ràng đều là nữ, cô vì sao nhìn gần bạn cùng phòng trái tim còn có thể đập nhanh như vậy.

Nhưng không thể không nói, loại phản ứng này của Thường Thiến cũng là bình thường.

Lục An An càng ngày càng đẹp.

Nói không ra cái loại cảm giác này là như thế nào, tuy rằng thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy liền cảm giác cô xinh đẹp, nhưng ở chung càng lâu, càng cảm thấy cô càng ngày càng đẹp.

"Thường Thiến?"

"Hả?"

Lục An An buồn cười xem cô ấy: "Cậu làm sao vậy?"

Thường Thiến hoàn hồn, thanh thanh giọng nói đáp: "Tớ muốn hỏi cậu là, mặt cậu sao lại đỏ thế, không phải cùng người nhà gọi điện thoại sao?"

Lục An An cắn cắn môi, có chút hưng phấn lại vui vẻ.

Ô ô ô ô ô ô ô cô thế mà lại được idol khen xinh đẹp!

Là chính miệng nói!

Tưởng tượng đến ánh mắt cùng biểu tình thời điểm Thịnh Hành nói kia hai câu kia, Lục An An muốn tại chỗ hét 300 lần.

Cô thật sự quá may mắn.

"An An!"

Lục An An hoàn hồn, buồn cười: "Chính là cùng người trong nhà gọi điện thoại nên kích động.

"

Thường Thiến vẻ mặt bày biểu tình tớ tin cậu có quỷ, liếc nhìn cô.

Lục An An ngây ngốc cười, cũng không giải thích nhiều.

"Đúng rồi, có phải sắp đến giờ rồi không?"

"Không sai biệt lắm.

"

Thường Thiến nói: "Chúng ta lên sân khấu ở giữa, không nóng nảy.

"

"Nhưng thật ra biểu diễn trước mới càng tốt, biểu diễn xong sau đó liền có thể an tâm xem mọi người rồi.

"

Thường Thiến: "! "

Mọi người được an bài đến phòng hậu trường ngồi, trên màn hình lớn có màn ảnh có thể nhìn thấy màn biểu diễn ở trên đài.

Lục An An cùng Thường Thiến đều xếp biểu diễn ở vị trí giữa, cho nên không vội vàng.

Cô nhìn di động, có tin nhắn mẹ Lục cùng Úy Sơ Hạ gửi, hai người bọn họ thuận lợi đến trường quay, tìm được vị trí ngồi rồi.

Lục An An khóe môi nhếch lên, gửi lại tin nhắn hai người họ.

Thường Thiến ở bên tai cô nói thầm: "Hôm nay biểu diễn xong, vòng tiếp theo nghe nói sẽ thay đổi quy tắc.

"

"Quy tắc gì?"

Thường Thiến nhỏ giọng nói: "Giống như sẽ mời nghệ sĩ nam tới hỗ trợ, tớ cũng là nghe các cô ấy nói.

"

Nghe vậy, Lục An An mắt sáng rực lên.

"Thật hay giả vậy?"

"Thật đó.

"

Thường Thiến nói: "Cũng không biết sẽ mời ai.

"

Lục An An cười: "Không nóng nảy, đến lúc đó sẽ biết.

"

"Ừ ừ.

"

Mọi người ghé vào cùng nhau xem biểu diễn, có thể đi đến bước này, mọi người đều là người có thực lực, mà thực lực mỗi người đều không yếu, luôn có sở trường đặc biệt của bản thân.

Có ca hát tốt cũng có nhảy tốt, còn có hát rap, cũng có người thì xinh đẹp.

Tóm lại, đều không kém cạnh nhau.

Lục An An trước kia đối với loại tiết mục tuyển chọn này không có hứng thú cho lắm, cô chủ yếu là chỉ chuyên chú một người, những người khác đều bỏ qua.

Nghĩ vậy, cô nhìn chằm chằm màn biểu diễn trên sân khấu, sau đó tầm mắt dần dần mà liền dời đi, dừng ở trên người Thịnh Hành.

Thịnh Hành là thật sự đẹp.

Chỗ nào cũng đẹp.

Lục An An đôi mắt như có gắn ngôi sao, cảm thấy có chút vui vẻ nói không nên lời.

Cô có tài đức gì, có thể cùng idol mình cùng một sân khấu, hơn nữa còn được idol khen.

Lục An An cảm thấy, cô thật sự quá may mắn.

Không bao lâu, liền đến lượt Dụ Thư biểu diễn.

Dụ Thư năng lực toàn diện đều không tồi, ở trên sân khấu biểu hiện cũng tốt, tiếng hoan hô phía dưới sân khấu cũng cực kì nhiều.

Lục An An nghe nhóm huấn luyện viên bình luận, chỉ cảm thấy nói cực kì đúng trọng tâm.

Không bao lâu sau, liền đến lượt Thường Thiến.

Lục An An ngước mắt cười: "Cố lên, chờ cậu trở về.

"

Thường Thiến gật đầu: "Tớ biết.

"

* * *

Từng tuyển thủ biểu diễn kết thúc, thời điểm đến Lục An An, mọi người kỳ thật đều đã có chút mệt mỏi.

Nhưng cô bốc phải vị trí sau, cũng không có biện pháp nào.

Thời điểm Mc chủ trì hô lên tên cô, ảnh chụp của cô cũng được chiếu ở trên màn hình lớn.

Mọi người động tác đồng nhất ngẩng đầu nhìn.

Úy Sơ Hạ kích động không thôi, bắt lấy tay mẹ Lục nói: "Dì ơi dì ơi, là An An.

"

Mẹ Lục gật đầu: "Ừm.

"

Bà biết, là nữ nhi ưu tú nhất của bà.

Hai người kích động không thôi, đợi cả đêm, rốt cuộc chờ tới rồi.

Trên đài, các huấn luyện viên cũng đều hưng phấn.

Mc chủ trì nhìn Liễu Mộng Đình đang cao hứng, hỏi: "Liễu lão sư, ngài sao lại vui vẻ như vậy?"

Liễu Mộng Đình gật đầu: "Đương nhiên rồi, tôi cực kì kì vọng vào màn biểu diễn của cô bé.

"

Cô cười cười: "An An à, tôi cũng cực kì thích.

"

Người chủ trì: "Vậy Cố lão sư thì sao?"

Cố Bạch cười, không chút do dự nói: "An An là đoàn sủng của tiết mục chúng ta, không chỉ là chúng ta chờ mong, người xem dưới đài cũng chờ mong đúng không?"

Khán giả: "Chờ mong!"

"A a a a a a a!"

Khán giả liên tục thét chói tai.

Người chủ trì cười: "Được, vậy chúng ta hoan nghênh Lục An An mang đến màn biểu diễn xuất sắc.

"

*

Ánh đèn trên sân khấu tối xuống, mọi người nhìn một chỗ không chớp mắt, khát vọng người từ nơi đó đi ra.

Lục An An hít sâu một chút, đứng ở vị trí chỉ định, chờ thời điểm âm nhạc vang lên, cô mới mở mắt ra hát lên.

Thanh âm vừa phát ra, người xem phía dưới liền kinh hô.

Ngoài ý muốn dễ nghe cùng tiêu chuẩn.

Giờ khắc này, một bó ánh đèn màu chiếu sáng lên, dừng ở vị trí cô đứng.

Mọi người vừa ngẩng đầu nhìn thấy, trong ánh mắt tràn đầy kinh hỉ.

Quá đẹp!

Ánh sáng chiếu lên phiến váy, khiến cả người cô giống như là tinh linh trong đêm tối.

Lộng lẫy bắt mắt.

Vô luận là dưới đài người xem hay là mấy vị huấn luyện viên trên đài, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người cô.

Trang phục Lục An An hôm nay cũng đặc biệt, phía dưới đôi mắt có vẽ một phiến cánh bướm nhỏ, nhìn qua xinh đẹp tới cực hạn.

Ánh mắt mọi người sáng quắc mà nhìn, hoàn toàn là không dời mắt được.

Vô luận là thị giác hay là thính giác, hôm nay biểu diễn của cô đều khiến mọi người tâm phục khẩu phục, vũ đạo không lợi hại thì sao, ít nhất cô hát bài hát tiếng Anh, thật sự tuyệt vời.

Đến khi bài hát biểu diễn kết thúc, người xem dưới đài còn không kịp phản ứng, đến cả nhóm huấn luyện viên cũng không có chút phản úng nào.

Lục An An thấy có chút bất an, cô lấy microphone ra quay đầu nhìn về phía khác.

Bỗng dưng, Thịnh Hành vỗ tay.

Mọi người hoàn hồn, tiếng vỗ tay nhiệt liệt ở toàn trường vang lên.

Lục An An đôi mắt cong cong, nhìn về phía dưới đài.

Dưới đài, mẹ Lục đang nhìn cô, hốc mắt rưng rưng.

Bà chưa bao giờ nghĩ tới, đứa trẻ tự bế, cũng không cùng người nhiều nói chuyện, thật sự mở lòng đi ra.

Con bé hiện tại trở thành ánh mặt trời lại vui vẻ đến thế.

Đây là ước mơ vẫn luôn tha thiết của mẹ Lục từ ngày tìm được cô đó tới giờ.

Lục An An cùng bà liếc nhìn nhau, nhìn thấy sự vui vẻ từ trong ánh mắt của mẹ Lục, cô cười một cái an ủi.

Người chủ trì hoàn hồn, nhìn về phía cô: "Quá xuất sắc có phải không?"

Khán giả: "Đúng!"

Người chủ trì nhìn Lục An An, nhịn không được nói: "An An, tôi hôm nay cũng chấn kinh rồi, hôm nay cũng quá xinh đẹp.

"

Cô ấy hỏi: "Bài hát được cải biên rồi sao?"

"Có.

"

Lục An An nghĩ Thịnh Hành dặn dò mình nói, nói: "Thịnh lão sư hỗ trợ cải biên.

"

Nghe vậy, người chủ trì nhướng mày, nhìn về phía Thịnh Hành: "Thịnh lão sư hỗ trợ cải biên?"

Thịnh Hành gật đầu.

Người chủ trì: "Là chỉ cải biên cho An An sao?"

"Không phải.

"

Thịnh Hành nhàn nhạt nói: "Có mấy học viên khác đều sửa đổi.

"

Chẳng qua hao phí thời gian không dài bằng Lục An An mà thôi, Thịnh Hành là có chút bất công, nhưng không đến mức như thế.

Anh nhớ rõ thân phận của mình, là huấn luyện viên của tiết mục này, cho nên tới tìm anh, anh đều hỗ trợ điều chỉnh, chỉ là Lục An An.

.

Xem như người idol như anh chủ động đưa tới cửa đi.

Chỉ có chút xíu khác biệt này mà thôi.

Người chủ trì gật đầu: "Các huấn luyện viên khác có hỗ trợ không?"

Cố Bạch nhấc tay: "Tôi cũng cải biên giúp mấy người Thường Thiến.

"

Liễu Mộng Đình: "Đương nhiên là có, bọn tôi là huấn luyện viên, học viên có khó khăn cần sửa thì giúp, nhưng bọn tôi không có lợi hại như Thịnh lão sư.

"

Cô ấy nhìn Lục An An nói: "Nói thật, tôi không có tới xem An An diễn tập, cho nên hôm nay hoàn toàn là lần đầu tiên nghe, An An làm tôi quá kinh diễm.

"

Lục An An cười: "Cảm ơn Liễu lão sư.

"

Ôn Luân cũng gật đầu: "Hơi thở thực ổn, sau khi cải biên càng thích hợp thanh tuyến của em, phi thường không tồi.

"

Cố Bạch: "Tôi thích, hôm nay so lần trước có tiến bộ rất lớn.

"

Người chủ trì nhìn về phía Thịnh Hành.

"Thịnh lão sư nói vài câu khuyết điểm?"

Thịnh Hành lấy microphone qua, biểu tình trước sau như một đạm bạc, anh nhìn người trên đài lo sợ bất an, cười khẽ.

Điệu cười này, người xem toàn trường đều hít hà một hơi.

A a a a a a!

Thịnh lão sư! Xin cậu không cần thản nhiên phát tán mị lực của cậu! Bọn tôi hold không được.

Lục An An trừng lớn mắt nhìn anh, ánh mắt chờ đợi.

Ngày đó cải biên, Thịnh Hành cũng không nghe lại, đều cùng đám người Cố Bạch bận rộn, cho nên cô cũng tò mò Thịnh Hành đối biểu diễn của mình hôm nay rốt cuộc là vừa lòng hay không hài lòng.

Tim Lục An An như treo ở không trung, đối với ánh mắt Thịnh Hành, cô khẩn trương nuốt nước miếng.

Thịnh Hành cười, ngữ khí mang ý cười nói: "Rất tuyệt, ngoài dự kiến của tôi.

"

Anh nói: "Là một màn biểu diễn tôi rất thích ngày hôm này.

"

Nháy mắt, Lục An An tim như nổi trống.

A a a a a a a a a a idol lại khen cô một lần nữa!

Cô nỗ lực đè khóe môi mình xuống, Liễu Mộng Đình nhìn cô cười: "An An, đừng nhịn, vui vẻ thì biểu hiện ra ngoài đi.

"

Lục An An: "! "

Mọi người trêu ghẹo hai câu, người chủ trì liền để mọi người bỏ phiếu, kết quả là sau khi kết thúc tất cả biểu diễn thì cùng tuyên bố một thể.

Lục An An xuống đài, lượt ngay sau cô.

.

Là Hiểu Sương.

Biểu diễn Hà Hiểu Sương hôm nay mang đến, đồng dạng cũng rất hút người xem, hơn nữa là vừa múa vừa hát, ăn mặc cũng rất nóng bỏng.

Fans cô ta cũng không ít, vừa lên đài, cũng khiến cho rất nhiều người chú ý.

Cô ta có thể trước khi tiến vào cái tiết mục thi đấu này đã ký hợp đồng, nhất định là có thực lực.

Lục An An vừa đến hậu trường, Thường Thiến liền lôi kéo cô ngồi xuống xem biểu diễn.

"Tớ cảm thấy Hà Hiểu Sương hôm nay biểu diễn cũng rất mạnh.

"

Lục An An gật đầu: "Thời tới cản không kịp.

"

Có chút giống như có thể lấy được vị trí đầu bảng.

Đương nhiên, đệ nhất ai cũng muốn.

Một bên Khúc Tĩnh nói: "Tớ nghe nói bài hát này của cô ta, tìm đại lão chuyên môn giới âm nhạc cải biên, hơn nữa vũ đạo cũng được thiết kế tinh xảo.

"

Bên cạnh học viên khác cũng nói: "Có tiền thật tốt.

"

"Bất quá cô ấy cũng có thực lực, nói thật bài hát này của cô ấy rất hút fans, đặc biệt bùng nổ.

"

"Đúng đúng đúng.

"

Thường Thiến thật cẩn thận mà xem xét biểu tình Lục An An, đè thanh âm xuống hỏi: "Cậu khẩn trương không?"

Lục An An cười khẽ, nhìn người kia trên sân khấu nói: "Vẫn tốt.

"

"Có một chút.

"

Rốt cuộc thì tiền đặt cược ở đó, tuy rằng còn không biết có tiến được vào vòng đào thải tiếp nữa hay không nhưng Lục An An cũng tin tưởng chính mình không đến mức bị đào thải ở thời điểm này, cũng có chút áp lực.

Quả nhiên, Hà Hiểu Sương kéo bầu không khí hiện trường lên.

Toàn thể biểu diễn kết thúc, mọi người còn chưa đã thèm.

Toàn bộ tuyển thủ lên đài, người chủ trì công bố thứ tự.

Từng xếp hạng đều được kêu lên.

Đến cuối cùng, chỉ còn lại có Lục An An cùng Hà Hiểu Sương.

Người chủ trì: "Hiện tại công bố đệ nhất danh ――" cô ấy ngập ngừng: "Lần này công diễn đạt được đệ nhất danh chính là ―― ai? Mọi người đoán xem?"

Mọi người: "! ".