Lục An An sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thịnh Hành.

Cô chớp chớp mắt, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.

Bỗng dưng, Thịnh Hành ngẩng đầu nhìn cô, "Lục An An."

Lục An An vội vàng hoàn hồn, lúc này mới hiểu được mình không nghe lầm.

Cô nhìn người khí chất thanh lãnh trước mặt, lồng ngực rung lên.

Là idol của cô.

Idol tốt tốt nhất.

Tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng Thịnh Hành phải điều chỉnh cho cô, mặc dù là ngượng ngùng, Lục An An cũng làm bất cứ giá nào.

Bản thân cô thì biết tiếng Anh, tốt xấu gì cũng là một nhà thiết kế tầm cỡ, không có chút năng lực thì sao được.

Thật ra hiểu Tiếng Anh với việc hát tiếng Anh quan hệ không lớn lắm, nhưng mà muốn nói không có mối liên hệ nào cũng không đúng, nói ra thì, ít nhất phát âm chuẩn, hát Tiếng Anh đương nhiên sẽ càng nhanh.

Lục An An này chọn bài hát tiếng Anh, là bài rất nhiều người đã nghe qua, có điểm bộc phát, còn có cao âm.

Cô chưa từng học hát, chỉ có một ít tri thức cũng đều là ở trong cái tiết mục này học.

Sau khi hát một lần, cô rõ ràng nhìn thấy Thịnh Hành nhíu mày.

Cô mím môi, bất an hỏi: "Thịnh lão sư, em có phải hát rất kém không?"

Thịnh Hành liếc mắt nhìn cô: "Ừ."

Lục An An: "..."

Nụ cười trên mặt cô nháy mắt suy sụp xuống.

Thịnh Hành cười khẽ: "Nhưng mà còn có thể cứu chữa."

Lục An An nghẹn lại.

Cô nhìn sườn mặt Thịnh Hành, nhỏ giọng nói thầm: "Thầy không thể một lần nói xong sao?"

Thịnh Hành buồn cười nhìn cô, không giải thích.

Toàn bộ buổi sáng, Thịnh Hành đều ở điều chỉnh giúp cô từng chút một, thậm chí còn đem ca khúc tiến hành cải biên, thành phong cách thích hợp Lục An An nhất.

Đến giữa trưa, có người lại đây gõ cửa, buổi "phụ đạo" mới kết thúc.

Trước khi đi, Thịnh Hành dặn dò: "Mấy ngày nay nhớ luyện nhiều chút, nhớ kỹ, buổi sáng muốn hát phải khai giọng, em hát nhiều, sẽ càng ngày càng tốt."

"Vâng, cảm ơn Thịnh lão sư."

"Ừm."

Thịnh Hành thu hồi tầm mắt dừng ở trên mặt cô, cùng Du Nguyên cùng nhau đi khỏi.

Lục An An khóe môi mỉm cười, vô cùng vui vẻ.

Tuy rằng rất khó, nhưng có idol chống đỡ, cô cảm thấy chính mình khẳng định sẽ không thành vấn đề.

Cô nghĩ nghĩ, trở về phòng huấn luyện lại một lần.

Ở đây có rất nhiều phòng huấn luyện, một người chiếm dụng một gian cũng hoàn toàn không phải vấn đề quá lớn.

Thời điểm Lục An An rời đi, hoàn toàn không chú ý tới phòng hơi chếch đối diện có người.

Còn có một đôi mắt đang nhìn cô.

*

Mấy ngày thời gian, mọi người đều đóng cửa luyện tập, vì muốn đem một mặt tốt đẹp năng lực của bản thân biểu diễn ra, lưu lại tại sân khấu này những gì đẹp nhất tốt nhất.

Lục An An cũng vậy, mọi người đều liều mạng, luyện hát luyện nhảy, mỗi ngày đều lăn lộn đến nửa đêm mới trở về ký túc xá ngủ, buổi sáng ngày hôm sau mới sáu bảy giờ lại lần nữa bò dậy.

Trên thế giới này, bất cứ thứ gì đều có thể cô phụ bạn, chỉ có nỗ lực thì không.

Mặc dù hiện tại không nhìn thấy hồi báo nhưng cũng một ngày nào đó sẽ có.

Thời gian lặng yên trôi đi, chỉ chớp mắt liền tới một vòng công diễn mới.

Cách vòng công diễn trước được một thời gian khá dài, vốn có nhiều người như vậy, sau khi đại hội thể thao kết thúc, có số người đã bị đào thải.

Vòng công diễn tiếp theo kết thúc sẽ không loại người nữa nhưng sẽ có vòng phân tổ mới, là vì tiếp theo là đoàn đội pk.

Buổi tối một ngày trước công diễn, ký túc xá bốn người các cô nghĩ thả lỏng một chút, không thể khiến thần kinh của mình quá mức căng thẳng.

"An An."

"Hả?"

"Cậu đang làm gì thế?"

Thường Thiến nhìn cô một cái: "Gửi tin nhắn cho người nhà à?"

Lục An An gật gật đầu: "Ừ, tớ cùng người nhà nói mấy câu."

Cô đang cùng người thân nói chuyện phiếm, bọn họ một nhà bốn người có một cái nhóm chat.

Mẹ Lục muốn tới xem, nhưng cha Lục không có thời gian, đang bị mẹ Lục điên cuồng nói.

Lục Duyên xông ra, tỏ vẻ chính mình có thể cùng mẹ Lục cùng nhau đi.

Mới vừa nói xong, mẹ Lục liền bùm bùm đánh một đoạn tin gửi tới.

Đoạn ấy nói, đối với chuyện Lục Duyên tới xem Lục An An biểu diễn rất là ghét bỏ, mấy hot search lần trước bà ấy còn không quên đâu.

Lục Duyên: 【 mẹ, chỉ như vậy mà mẹ ghét bỏ con sao? 】

Mẹ Lục: 【? Bằng không thì sao? 】

Lục Duyên: 【 Con bị thương rồi, con chỉ muốn đi xem em gái biểu diễn cũng không được sao? 】

Lục mẫu: 【 không được, mẹ không muốn cùng con bị chụp, hơn nữa con quên mất tin tức lần trước rồi? Người đại diện của con lúc này còn cho phép con đi hiện trường công diễn sao? 】

Lục Duyên: 【..

Lục An An nhìn hai người đối thoại, buồn cười.

An An: 【 Ma ma, vậy mẹ muốn cùng Hạ Hạ cùng nhau tới không? Úy Sơ Hạ, chính là bạn học của con ý, cô ấy cũng nghĩ đến.

Mẹ Lục: 【 Có thể, cái chủ ý này tốt, con hỏi cô bé ấy trước xem con bé có ngại không, nếu ngại thì không miễn cưỡng.

An An: 【 Được ạ, con hỏi cô ấy một chút.

Cuối cùng, Úy Sơ Hạ hoàn toàn không ngại, thậm chí còn có chút hưng phấn.

Mẹ Lục tỏ vẻ đến lúc đó sẽ đến trường học tiếp cô ấy.

Lục Duyên ủy khuất: 【 Mẹ con biết, sau khi An An trở về người liền không cần con trai nữa.

Mẹ Lục: 【 Con hôm nay mới biết được hả? 】

Lục An An cười.

Cười một chút cô liền nhận được ba ánh mắt chăm chút nhìn từ bên cạnh.

Cô nhấp môi, nhìn về phía ba người: "..

Nhìn tớ làm gì?"

"Cậu cười cái gì?"

"Cùng mẹ tớ nói chuyện phiếm thôi."

Khúc Tĩnh gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cũng không biết còn có thể lưu đến cuối cùng hay không, tớ hồi hộp quá."

"Sợ cái gì?"

Thường Thiến an ủi cô ấy: "Cùng lắm thì là đào thải, tớ có thể lưu đến bây giờ đã rất thỏa mãn rồi."

Khúc Tĩnh nhìn các cô ấy, gật gật đầu: "Nói cũng đúng."

"Đừng nản chí vậy chứ."

Lục An An nói: "Chúng ta phải đối với chính mình có lòng tin!"

"Nói rất đúng, cố lên cố lên."

Bốn người cổ vũ cho nhau, qua một ngày mới cuối cùng cũng đã đến vòng biểu diễn, cũng càng thêm tự tin.

*

Công diễn.

Không còn là sân khấu nhỏ ngày trước của các cô nữa, so trước kia người xem tới càng nhiều.

Đám người Lục An An đến hiện trường, còn không có kịp từ trong xe đi xuống, bên ngoài đã có rất nhiều fans đứng đó tiếp ứng.

Các cô một đám người còn chưa xuất đạo, đã có fans.

Thường Thiến đặc biệt kích động.

"A a a a a tớ nhìn thấy tên của tớ!"

"Ta cũng thế tớ cũng thế."

"Trời ạ, tớ chưa từng có nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy."

"Tớ cũng vậy!"

Lục An An quay đầu nhìn bên ngoài, khóe môi hướng lên mỉm cười.

Một cảm giác thực kỳ diệu, thời điểm trước kia, cô cũng là một thành viên trong đám fans kia, nhưng hôm nay..

Cô lại là đối tượng mà người ta truy đuổi.

"An An An An, nghĩ cái gì đấy?"

Lục An An nhìn về phía Thường Thiến, thấp giọng nói: "Nghĩ một chút chuyện trước kia."

Trước kia Thịnh Hành có hoạt động gì, cô cũng luôn đến hiện trường trước tiếp ứng.

Chỉ cần là có thời gian, cô đều sẽ đi.

Vì idol mình làm tốt mỗi một lần tiếp ứng, là việc cô làm từ trước tới nay.

"Thật kích động nha."

"Tớ cũng vậy."

Lục An An nhìn cô ấy cười: "Đêm nay biểu diễn tốt."

"Ừm ừm."

Đoàn người xuống xe, vào hậu trường tiến hành hóa trang.

Trang phục Lục An An hôm nay mấy lần biểu diễn mối tình đầu cùng thiếu nữ phi thường bất đồng.

Cô hôm nay mặc váy khá nóng bỏng, mặc vào, liền hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

"Ngọa tào!"

"Cậu cũng quá đẹp đi!"

"An An, cậu hôm nay là tiên nữ."

"A a a a a tớ cũng muốn váy đẹp như vậy."

"Nghĩ lại ca khúc cậu chọn đi, không thích hợp."

Mọi người đều là hài tử không lớn lắm, đại đa số mọi người tâm tư đều đơn thuần, hoạt bát, ghé vào cùng nhau, một chút việc nhỏ cũng có thể thảo luận nửa ngày.

Đột nhiên, Lục An An phát hiện đề tài các cô ấy trò chuyện càng ngày càng sai.

"Các cậu đang nói cái gì vậy?"

Dụ Thư che mặt cười, liếc nhìn cô nói: "Bọn tớ đang nói cậu..

Ngực có chút nhỏ."

Lục An An: "?"

Thường Thiến: "Ai, cậu sao lại còn nói ra thế."

Dụ Thư: "Chỉ đùa một chút thôi, An An không có việc gì, cùng lắm thì dùng mặt khác chống đỡ một chút."

Lục An An cúi đầu nhìn mắt, không lời gì để nói.

Cô..

Cũng không nhỏ đến đến thế chứ.

Đang nghĩ ngợi, Khúc Tĩnh nói một câu kinh người: "Ngực nhỏ cũng không sao, về sau có bạn trai thì tốt rồi."

"Ngọa tào, Khúc Tĩnh cậu đang nói cái gì thế?"

Mọi người kinh ngạc.

Lục An An một khuôn mặt đỏ bừng, cảm giác tâm lý chính mình một người 23 tuổi, vậy mà còn không so được với thiếu nữ hai mươi tuổi.

Đây đều là cái gì vậy.

Mặt cô đỏ rực, còn không kịp phản bác, cửa truyền đến tiếng cười quen thuộc.

Mọi người quay đầu, vừa khéo, năm vị huấn luyện viên đều đứng ở đó.

Liễu Mộng Đình cười không thẳng nổi eo, ngước mắt nhìn bên này, lại bật cười ra tiếng.

Cố Bạch cùng ôn luân ho khụ, dời đi ánh mắt nói: "Đều chuẩn bị tốt rồi sao?"

Nháy mắt, một đám nữ sinh đứng chung một chỗ, xấu hổ lại bất lực.

Mắt to trừng mắt nhỏ, muốn tìm hầm chui vào đi.

Lận Chi Hòe nhìn các cô bên này, quở mắng: "Biểu diễn của các cô đều chuẩn bị tốt trăm phần trăm rồi? Ở chỗ này nói loại đề tài này, có nghĩ tới sẽ bị quay lại không?"

Mọi người ngẩn ra.

Lận Chi Hòe tầm mắt dừng ở trên người Lục An An, châm chọc nói: "Hy vọng mọi người phải có chút tự hiểu lấy mình, đây là sân khấu xem thực lực, không phải xem diện mạo cùng dáng người."

Cố Bạch phục hồi tinh thần lại.

"Lận lão sư, đừng nghiêm khắc như vậy, các cô ấy chỉ là nói đùa mà thôi, giảm bớt bầu không khí khẩn trương một chút mà."

Liễu Mộng Đình cũng gật đầu: "Đúng vậy, lại nói, nữ sinh tụ vào cùng nhau không nói chút bát quái nói cái gì?"

Cô ấy mỉm cười nhìn mọi người: "Đừng để ở trong lòng, hiện tại thả lỏng chút càng tốt, chỉ cần đợi lát nữa đừng làm lỗi thì tốt rồi."

Cô ấy cười: "Các lão sư đi trước, mọi người chuẩn bị nha."

"..

Vâng."

Mấy vị huấn luyện viên vừa đi khỏi, mọi người đều có chút xấu hổ.

"Xin lỗi An An."

"Không có gì."

Lục An An cười khẽ: "Tớ không để ở trong lòng."

Thường Thiến nói thầm: "Lận lão sư nói chuyện sao quá đáng như vậy, thời điểm chúng ta huấn luyện cũng không lơi lỏng, hiện tại tâm sự bát quái đều không được sao."

Lục An An vỗ vỗ đầu cô ấy: "Đừng nghĩ nhiều, Lận lão sư cũng là vì tốt cho chúng ta."

Thường Thiến nhìn cô, mắt trợn trắng.

Người khác không biết, các cô ấy còn không biết Lận Chi Hòe nhằm vào Lục An An bao nhiêu sao.

Trong khoảng thời gian huấn luyện này, Lận Chi Hòe cũng không có việc gì liền tìm Lục An An kiểm tra.

Đây đều trở thành chuyện mỗi ngày.

Người khác tuy rằng nhìn không được, nhưng cố tình cô ta là huấn luyện viên, lại không thể nói cái gì.

Cô ta mang cái danh tốt đẹp rằng là vì tốt cho Lục An An, nhưng lời trong lời ngoài đều là ám chỉ Lục An An, cô chỉ là một kẻ trong suốt, đừng tưởng cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga.

Lục An An chưa nói cái gì, chỉ vỗ vỗ đầu cô ấy: "Mau đi thay quần áo, đợi lát nữa biểu diễn rồi."

Thường Thiến: "Còn chưa ăn cơm đâu."

Lục An An: "..."

Cô dở khóc dở cười, gật gật đầu: "Được rồi, tớ đi ra bên ngoài gọi điện thoại."

Nhiệm vụ hôm nay của cô còn chưa làm nữa.

Nhiệm vụ hôm nay ―― làm Lục Duyên khen cô.

Lục An An tưởng tượng đến cái này, liền cảm thấy đau đầu.

Cô tránh nhân viên công tác, đi tới cầu thang thoát hiểm nơi ít người gọi.

Đợi hai phút sau, Lục Duyên nghe.

"An An?"

"Vâng."

Lục An An tròng mắt xoay chuyển: "Anh trai."

"Em nói đi."

"Anh nhìn thấy ảnh chụp em gửi sao?"

"Thấy."

"Đẹp không?"

Lục Duyên cười: "Em vẫn mặc váy?"

Hắn nhíu nhíu mày nhìn ảnh chụp trong tay nói: "Sao em lại mặc lộ như vậy? Cais tiết mục này của các em đã phải tới bước này rồi sao, bảo stylist đổi cho em thành quần áo đi."

Lục An An: "..."

Cô nghẹn lại, mắt trợn trắng nói: "Anh, em là muốn hỏi anh có đẹp hay không, không phải muốn anh bảo em đi thay quần áo."

Lục Duyên: "Khó coi."

Lục An An nghiến răng: "Thật không?"

"Đương nhiên, em còn không tin vào ánh mắt của anh trai em sao?"

Lục An An tức giận, dậm dậm chân làm nũng nói: "Em không tin, anh phải nói đẹp."

Lục Duyên: "..

Giống nhau."

Lục An An: "Anh trai."

Cô kéo dài âm cuối, làm nũng nói: "Em lần trước đó đều khen anh đẹp trai mà."

Lục Duyên sặc: "Cho nên em bây giờ là muốn anh giống em trước đó làm phải không?"

"Đúng vậy."

Lục Duyên thở dài.

"Anh biết ngay, em chính là đứa nhỏ không có lương tâm."

Lục An An đôi mắt cong cong: "Anh mau nói đi mà."

"Được được được, hôm nay An An nhà chúng ta xinh đẹp nhất, có thể chứ?"

"Có thể."

Lục Duyên dặn dò hai tiếng, Lục An An mới cúp điện thoại.

Nhiệm vụ cô hoàn thành, xoay người trở về, vừa quay đầu..

Liền đối mặt với một gương mặt quen thuộc.

Lục An An mặt cứng đờ, há miệng thở dốc: "..

Thịnh lão sư?"

Thịnh Hành không chút để ý mà nhìn thần sắc của cô, đê đê trầm trầm mà đáp lại.

"Thầy đến từ lúc nào thế ạ?"

Nghe vậy, Thịnh Hành nhướng mày: "Tôi nghĩ lại xem."

Lục An An nghẹn một cục, trừng lớn mắt nhìn anh.

Thịnh Hành nhoẻn miệng cười, câu môi dưới nói đùa với cô: "Thời điểm em năn nỉ anh trai khen xinh đẹp."

"Oanh" một tiếng, Lục An An cảm thấy xong rồi.

Chẳng lẽ Thịnh Hành biết anh trai cô là ai?

Nhưng cũng không đúng, cô lúc nãy không có gọi tên Lục Duyên, hơn nữa điện thoại thanh âm hẳn cũng nghe không rõ ràng lắm, cô cũng không mở thanh âm to.

Nghĩ vậy, Lục An An trong lòng bồn chồn.

"Vậy Thịnh lão sư thầy nghe được anh trai em nói cái gì không ạ?"

"Không có."

"Ồ."

Lục An An nhẹ nhàng thở ra.

Hơi này vừa nén xuống, cô đột nhiên nghĩ đến việc chính mình quấn lấy Lục Duyên muốn khen, nháy mắt, tâm tình lại khẩn trương.

Thẹn thùng, xấu hổ cùng nhau nhảy lên.

Thịnh Hành cứ như biết cô suy nghĩ cái gì, tầm mắt dừng ở trên mặt cô một lát, cười khẽ: "Thật xinh đẹp."

"Cái gì?"

Đôi mắt Thịnh Hành nhìn thẳng cô, sờ sờ đầu cô, thấp giọng nói: "Thịnh lão sư cảm thấy bạn học Lục hôm nay rất đẹp.".