Editor: Mặn

Hôm sau.

Ôn Trì mở mắt ra phát hiện bản thân đang nằm trên giường của Thái Tử, cho dù chỉ la cuộn tròn bên mép thôi cũng khiến hắn hoang mang lo sợ rồi, sau đó Ôn hậu đậu vô cùng vinh quang, té giường.

Tiểu thái giám canh giữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, vội vàng tiến vào xem xét.

Nhìn thấy Ôn Trì nằm bẹp trên thảm trải sàn, tiểu thái giám ai da một tiếng: "Ôn công tử, người không sao chứ? Tại sao lại ngã xuống thế này?"

Ôn Trì mơ mơ hồ hồ được tiểu thái giám đỡ dậy, há mồm hỏi: "Thái Tử đâu?"

"Thái Tử điện hạ đã dậy từ giờ Thìn, hiện tại có lẽ đã lên triều yết kiến hoàng thượng rồi, nô tài cũng không rõ lắm.

.

" Tiểu thái giám chức vị không cao, không có cách nào trở thành hầu cận bên cạnh Thái Tử, cả ngày cũng chưa gặp mặt Thái Tử được mấy lần, nhưng mà, hắn ta vẫn biết Ôn công tử này có thể ngang nhiên ngủ lại trong tẩm phòng của Thái Tử đương nhiên là người mà hắn ta không đắc tội nổi, cho nên rất dụng tâm mà hầu hạ Ôn Trì, "Ôn công tử, người cứ tạm nghỉ ngơi một lát, nô tài sẽ bưng nước ấm vào cho người rửa mặt, bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong rồi ạ.

"

Ôn Trì không nhớ rõ tối hôm qua hắn đi ngủ lúc nào nữa, hắn cau mày suy nghĩ một hồi, mới nhớ tới hắn đứng ở trước giường Thái Tử ngáp ngắn ngáp dài không ngừng.

.

Hình như lúc đó Thái Tử còn chưa ngủ, nhưng y lại cho phép hắn lên giường ngồi nghỉ một xíu, vì thế hắn thật sự ngồi xuống.

Sau đó hắn liền ngủ luôn.

Nghĩ đến đây, Ôn Trì vô cùng thống khổ đỡ trán.

"Ôn công tử.

" Tiểu thái giám bị vẻ mặt của hắn dọa sợ, "Người không sao chứ?"

Ôn Trì lắc đầu, việc đã đến nước này, hắn không thể nào tiếp tục ngốc ở đây được nữa, nói một tiếng với tiểu thái giám xong liền nhặt lấy thắt lưng và áo ngoài không biết bị cởi ra từ khi nào lên, sau đó ba chân bốn cẳng chạy trốn.

Sau khi về đến Trúc Địch Cư, trái tim nhỏ bé của Ôn Trì vẫn còn đập loạn vì sợ hãi.

Nhược Phương Nhược Đào và Bình An đang quét dọn viện tử, thấy Ôn Trì đã trở về, cả ba lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, vội vàng chạy ra nghênh đón.

Vẻ mặt Bình An vui mừng đứng ở phía sau, hai tiểu cô nương Nhược Phương và Nhược Đào mỗi người đứng một bên, vây quanh Ôn Trì ríu ríu rít rít.

"Thật tốt quá, Ôn công tử, người không có việc gì là tốt rồi.

" Nhược Phương từ trên xuống dưới đánh giá Ôn Trì một lượt, thấy Ôn Trì không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra, sau đó lập tức cười nói, "Đêm hôm qua Chu công công sai người tới báo người qua đêm ở tẩm điện của Thái Tử, làm bọn nô tài đều sợ hãi.

"

Nghe vậy, Nhược Đào tức giận liếc nhìn Nhược Phương một cái: "Ta đã nói ngươi suy nghĩ nhiều rồi, thật ra Thái Tử điện hạ cũng không đáng sợ như ngươi nghĩ đâu.

"

Nhược Phương thè lưỡi: "Không phải tại mấy lời đồn đãi kia quá đáng sợ sao.

"

"Ngươi đó.

" Nhược Đào bất đắc dĩ điểm điểm lên trán của Nhược Phương, giọng nói tràn ngập khát vọng, "Chúng ta nên vui mừng vì Ôn công tử mới phải, Ôn công tử chính là người đầu tiên trong Đông Cung được Thái Tử điện hạ thị tẩm, nếu sau này hoài thai trưởng tử, tương lai Thái Tử thuận lợi đăng cơ, Ôn công tử liền phụ bằng tử quý, trực tiếp được ngồi lên phi vị.

"

"Khụ khụ khụ!"

Nhược Đào còn chưa nói xong, Ôn Trì đã bị lượng tin tức khổng lồ trong câu nói của nàng ấy dọa cho ho khan liên tục.

"Ôn công tử!" Bình An vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho Ôn Trì, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho Nhược Đào, "Ngươi đừng nói nữa.

"

Nhược Đào muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng ngượng ngùng ngậm miệng, cùng Nhược Phương ngơ ngác nhìn Bình An đỡ Ôn Trì vào trong.

Nhược Phương gãi gãi đầu: "Này, Nhược Đào, ngươi có cảm thấy Bình An hơi hơi kỳ quái hay không? Hình như hắn không thích hai người chúng ta.

"

"Vậy à?" Ánh mắt Nhược Đào sâu thẳm, liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, sau đó làm như không có việc gì nắm lấy tay Nhược Phương, cười nói: "Vậy hai người chúng ta tự mình chơi là được, không cần tìm hắn làm gì.

"

Nhược Phương nói: "Ừm, chúng ta không thèm chơi với hắn.

"

-

Ôn Trì bị Thời Diệp lăn lộn đến thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, sau khi vội vàng rửa mặt rửa chân, lập tức ăn vạ trên giường cả ngày.

Nhưng mà hắn không biết, tin tức đêm qua hắn ngủ lại ở chỗ của Thái Tử rất nhanh đã bị truyền ra ngoài, chỉ mới qua một ngày, đã nhanh chóng bị lan truyền khắp cả Đông Cung -- đương nhiên, mấy lời nghị luận sau lưng hắn cũng không phải là lời hay ý đẹp gì.

Mãi đến hai ngày sau, bỗng nhiên có người tới cửa bái phỏng, Ôn Trì mới nghe Bình An kể lại chuyện này.

Vốn dĩ Bình An cũng không định nói cho Ôn Trì biết mấy chuyện phiền lòng này, ngoại trừ khiến Ôn Trì khó chịu cũng không có bất kì tác dụng nào khác nữa.

Nhưng mà, hắn ta hoàn toàn không ngờ rằng, cái đám người rảnh rỗi sinh nông nỗi trong Đông Cung lại mò tới tận cửa Trúc Địch Cư.

"Bên ngoài là đích nữ của Hàn lâm học sĩ Trương đại nhân, họ Trương tên Thải Hội, vài ngày trước mới được nâng vào Đông Cung.

" Bình An nói, "Nghe nói Trương đại nhân thanh liêm chính trực, rất được lòng bá tánh, nữ nhi do ông ấy dạy dỗ cũng là một nữ tử ôn nhu hào phóng, Ôn công tử có muốn gặp mặt nàng hay không?"

Nội tâm Ôn Trì nói một vạn câu không muốn, mặc dù hắn rất thích xã giao, nhưng mà hắn lại không ham cái loại xã giao để đấu đá hãm hại lẫn nhau này, cũng không kham nổi, nên đành hỏi Bình An: "Ta có thể không gặp nàng không?"

"Ôn công tử nói sao thì là vậy, nô tài lập tức kêu Nhược Đào đuổi các nàng đi.

" Bình An nói xong, lại thử thăm dò, "Ôn công tử thật sự không muốn gặp sao?"

Ôn Trì hỏi ngược lại hắn ta: "Ta nhất định phải gặp sao?"

"Nô tài không có ý này.

" Bình An lập tức sợ hãi quỳ xuống, cẩn thận giải thích, "Ôn công tử, trong cung không thể so với bên ngoài, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ, cứ cho là chúng ta không tìm người khác gây chuyện, nhưng làm sao đảm bảo người ta không gây phiền phức cho chúng ta? Chi bằng hiện tại tranh thủ kết giao vài vị bằng hữu tri tâm, sau này xảy ra chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

"

Ôn Trì lập tức hiểu ra.

Nói trắng ra là, Bình An đang khuyên hắn kết bè kết phái, khởi động phó bản cung đấu, mà cái vị đích nữ của Hàn lâm học sĩ đang ở bên ngoài kia, chắc cũng ôm loại tâm tư này mà đến.

Kết quả, Ôn Trì càng không muốn gặp nàng nữa, hắn nhắm mắt vẫy vẫy tay: "Ra ngoài đi.

"

Bình An thấy không khuyên được hắn, cũng không nhiều lời nữa, lặng lẽ đi ra ngoài.

Nào biết bắt đầu từ hôm đó, sau khi có đích nữ Hàn lâm học sĩ làm gương, những người khác cũng sôi nổi noi theo, tìm mọi cách tới cửa bái phỏng, Ôn Trì đều tránh không gặp bất kì ai.

Kết quả những người đó lại tìm mọi cách đưa điểm tâm, lá trà hoặc là mấy lễ vật linh tinh đến Trúc Địch Cư, Ôn Trì không thể không sai Nhược Phương và Nhược Đào đem mấy thứ kia trả lại.

Càng khoa trương hơn là, có mấy người ăn gan hùm, có ý đồ ngăn cản Ôn Trì trên đường hắn tới thư phòng của Thái Tử -- trong số đó còn có một gương mặt mà Ôn Trì quen thuộc.

Lúc Ôn Trì nhìn thấy Nguyệt Quế, còn tưởng rằng chính mình bị hoa mắt.

Có vẻ như Nguyệt Quế cũng cảm thấy ngượng mặt, không nói một lời sầm mặt đứng ở phía sau đám người, mấy người phía trước dùng sự nhiệt tình quá mức bình thường mời Ôn Trì đi chèo thuyền du hồ.

Ôn Trì không muốn đi, cũng may không cần hắn tự mình mở miệng cự tuyệt, Chu công công đã nghiêm mặt lại, âm thanh eo éo cả giận hô: "Mấy vị công tử đây là có ý gì? Không thấy Ôn công tử phải đến thư phòng hầu hạ Thái Tử điện hạ sao? Hay là, các vị muốn đoạt người với Thái Tử điện hạ?"

Lời này vừa ra, tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Nguyệt Quế đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Ngay sau đó, Chu công công đột nhiên cất cao âm thanh: "Ai cho các ngươi lá gan này? Dám động thổ trên đầu thái tuế, hôm nay các ngươi khinh thường người của điện hạ, ngày mai có phải muốn khinh thường cả điện hạ luôn hay không?"

Câu nói này của Chu công công cực kỳ nghiêm trọng, những người đó sợ tới mức nhao nhao quỳ xuống đầy đất.

Mấy người ở đằng trước dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Nguyệt Quế, bọn họ chỉ nghe theo hắn ta xúi giục, nói rằng mỗi ngày họ Ôn đều sẽ đi qua con đường này, bọn họ lập tức tới cản người, nhưng bọn họ đã quên họ Ôn kia người ta có Thái Tử điện hạ chống lưng, Nguyệt Quế đáng chết, bản thân ngu xuẩn thì được rồi, còn kéo bọn họ xuống nước cùng nữa.

Vì thế người cầm đầu nhóm người này cúi đầu với Chu công công, khóc lóc kể lể: "Mong Thái Tử điện hạ tha tội, tiểu, bọn tiểu nhân chỉ nghe Nguyệt công tử nói rằng, lúc trước hắn vô tình gặp được Ôn công tử, liền nhớ mãi không quên vị bằng hữu này, bọn tiểu nhân bị cảm động trước tình cảm của hắn dành cho Ôn công tử, mới cả gan đến đây cùng với Nguyệt công tử.

.

"

"Ngươi nói hươu nói vượn!" Nguyệt Quế không ngờ rằng đám người này lại quăng nồi lên đầu mình, trong lòng lập tức phát hỏa, giận không kiềm được mà chỉ thẳng vào đám người: "Rõ ràng là các ngươi thấy Ôn Lương đắc thế liền muốn chạy tới nịnh nọt lấy lòng, đừng tưởng rằng hất nước bẩn lên người ta thì mọi người sẽ không biết mấy ý nghĩ đên tiện vô sỉ kia của các ngươi, một đám ô hợp, mấy ý nghĩ nhỏ nhen ích kỷ viết đầy trên mặt mấy người luôn kìa!"

Người nọ nóng nảy: "Ngươi mới nói hươu nói vượn, chúng ta chỉ là cùng đến đây với ngươi thôi, Nguyệt công tử, sao ngươi có thể trở mặt không nhận người như thế?"

Hai người một xướng một họa, cứ thể cãi nhau tung trời ngay trước mặt Chu công công.

Cho đến khi Chu công công nặng nề ho khan một tiếng, hai người kia mới ý thức được sự tồn tại của ông ta, nháy mắt mọi âm thanh đều bị nghẹn lại trong cổ họng.

"Nếu các ngươi thích cãi nhau như thế, vậy tạp gia sẽ thành toàn cho các ngươi.

" Chu công công mặt vô biểu tình kêu, "Tiểu Xuyên Tử.

"

Một tiểu thái giám vội vàng chạy tới quỳ xuống: "Có nô tài.

"

"Đem bọn họ kéo xuống.

"

"Tuân lệnh.

"

Nhóm tiểu thái giám đi xa dần, âm thanh xin tha của đám người Nguyệt Quế cũng càng lúc càng xa.

Ôn Trì lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía đó, trong lòng không thể không bội phục những bộ phim truyền hình cổ trang ở hiện đại đúng là chắt lọc được tất cả sự tinh túy của phó bản cung đấu mà -- rõ ràng là có thể để cho đám Nguyệt Quế tự mình đi, nhưng mấy tiểu thái giám đó lại cố tình muốn kéo bọn họ đi như kéo bao tải, như thế này, nhóm tiểu thái giám mệt mỏi mà bọn người Nguyệt Quế cũng chịu tội theo.

Trải qua khúc nhạc đệm không đáng kể này, Ôn Trì lại tiếp tục theo sau Chu công công đi đến thư phòng của Thái Tử, kết quả lại đến trễ nửa canh giờ.

Thái Tử vẫn là Thái Tử vô công rỗi nghề của trước kia, đang nằm nghiêng trên giường nhắm mắt dưỡng thần, hai tiểu thái giám một trái một phải đứng bên cạnh, cẩn thận xoa bóp bả vai cho y.

Ôn Trì nhìn thấy bộ dáng sợ hãi tới mức hít thở không thông của hai tiểu thái giám, giống như nhìn thấy tương lai mù mịt của bản thân, trong lòng lại rơi tiếp hai giọt lệ cho mình.

Sau khi thu liễm tất cả biểu tình, hắn liền nhẹ tay nhẹ chân đi vào bên trong, đến vị trí quen thuộc ngồi xuống.

Chu công công đi đến trước mặt Thái Tử, một năm một mười kể lại tường tận chuyện vừa mới xảy ra trên đường.

Rất rõ ràng, Thái Tử không hề ngủ, hơn nữa sau khi Chu công công nói xong, y liền chậm rãi mở to mắt, giống như đã thấy rõ từng động tác của Ôn Trì, ánh mắt chuẩn không cần chỉnh nhìn về phía Ôn Trì.

"Ngươi nói đi.

" Có lẽ là hồi lâu không mở miệng nói chuyện, âm thanh Thời Diệp có hơi khàn khàn, nhưng vẫn vô cùng dễ nghe, "Bổn cung nên xử lý đám người kia như thế nào?"

Ôn Trì: "! "

Tên cẩu Thái Tử này tại sao cứ thích hỏi hắn mấy vấn đề khó nhằn này vậy?

Ôn Trì cho rằng đây lại là một vấn đề nguy hiểm nữa, nhưng cẩn thận nhớ lại, hắn đã mắc nhiều sai lầm trước mặt Thái Tử như vậy, ngoại trừ lần đó bị hai tiểu thái giám lôi ra ngoài, hình như cũng chưa từng chịu bất cứ hình phạt gì cả.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không hiểu nỗi rốt cuộc Thái Tử có ý gì, hắn cũng không dám mơ mộng hão huyền rằng bản thân là sự tồn tại đặc biệt trong lòng tôn sát thần kia đâu.

Hết cách, hắn liền lựa chọn một hình phạt không nặng không nhẹ, "Tiểu nhân cho rằng.

.

Phạt mấy trượng là được.

"

Cho dù hắn rất không thích Nguyệt Quế, nhưng không có nghĩa là hắn muốn nhìn thấy Nguyệt Quế cứ vậy mà chết đi.

"Vậy làm như lời ngươi nói.

" Thời Diệp cực kỳ giống tổng tài

Sủng thê như mạng trong tiểu thuyết, "Chu Hiền.

"

Chu công công vội chắp tay: "Có nô tài.

"

"Những người đó, đánh chết toàn bộ.

"

"Tuân lệnh.

"

Ôn Trì: "! "