Editor: Mặn

Nghe vậy, sắc mặt Bình An đột nhiên biến đổi, còn chưa mở miệng thì hai chân hắn ta đã mềm nhũn sau đó quỳ rạp xuống đất.

"Ôn công tử, Thái Tử điện hạ chính là trữ quân* của quốc gia, là hy vọng của thiên hạ muôn dân, ngài ấy đương nhiên là sáng chói rực rỡ như ánh mặt trời.

" Bình An run rẩy nhỏ giọng nói, "Ôn công tử và nô tài đều đang dựa vào hào quang của Thái Tử điện hạ để sinh tồn, tuyệt đối không thể tự ý nghị luận về ngài ấy.

"

*Trữ quân: Người được chọn sẵn để bồi dưỡng thành hoàng đế kế nhiệm.

Ôn Trì nhìn dáng vẻ quỳ rạp trên mặt đất nơm nớp lo sợ của Bình An, không khỏi buồn cười, bèn khom lưng đưa tay nâng người đứng dậy: "Trước kia không phải ngươi to gan lớn mật lắm sao? Tại sao bây giờ lại sợ sệt như vậy?"

Còn nhớ lúc trước, Bình An thường xuyên ở bên cạnh giúp Ôn Trì bày mưu tính kế, dạy hắn làm thế nào tỏa sáng trong một đám thiếp thất ở Đông Cung.

Bình An được Ôn Trì nâng dậy, trên trán nườm nượp mồ hôi lạnh, ánh mắt đảo tới đảo lui khắp nơi, giống như đang quan sát tình hình chung quanh.

Sau một lúc lâu, Bình An mới tiến đến bên tai Ôn Trì, dùng tay che miệng, nhỏ giọng nói: "Ôn công tử, nơi này chính là Đông Cung, tai vách mạch rừng, người phải cẩn thận a.

"

Lần này đến lượt Ôn Trì bị dọa nhảy dựng.

Hắn không dám nhìn xung quanh, cả cở thể căng cứng, sắc mặt trắng bệch âm thầm chờ đợi hồi lâu, mới học theo Bình An dùng âm mũi để nói chuyện: "Hiện tại ta có thể nói chuyện được chưa?"

Bình An bị bộ dáng khẩn trương hề hề của hắn chọc cười, lại nhanh chóng mím môi, "Ôn công tử của chúng ta là chủ nhân ở Trúc Địch Cư* này, cho nên người không cần e dè, muốn nói gì thì nói cái đó.

"

*Chỗ này giống với bản cv nhé, chả hiểu sao lúc là Trúc Địch Uyển, lúc là Trúc Địch Cư.

Ôn Trì do dự không biết có nên tiếp tục đề tài vừa rồi hay không.

Đúng lúc này, Nhược Đào vừa rửa tay sạch sẽ vui mừng đi tới: "Ôn công tử!"

Không biết có phải Bình An đang đưa lưng về phía Nhược Đào bị âm thanh đột ngột của nàng dọa sợ hay không, chỉ thấy cả người hắn ta thoáng run lên một chút, sau đó lại nhanh chóng thu liễm tất cả biểu tình trên mặt, cố ý cất cao âm thanh: "Ôn công tử hầu hạ Thái Tử điện hạ lâu như thế chắc là mệt mỏi rồi, chi bằng người cứ đi nghỉ ngơi trước, đợi bọn nô tài chuẩn bị bữa tối xong sẽ gọi người rời giường.

"

Nhược Đào đến gần liền nghe thấy lời này, a một tiếng: "Ôn công tử muốn đi nghỉ ngơi sao?"

Bình An nói: "Ôn công tử có chút mệt mỏi.

"

"Vậy Ôn công tử mau nghỉ ngơi đi.

" Nhược Đào cười khanh khách nói, "Ôn công tử yên tâm, nô tỳ cùng Nhược Phương đã vớt được rất nhiều váng sữa, chốc nữa sẽ nào thành bơ ạ.

"

Ôn Trì nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bình An, lại nhìn Nhược Đào híp mắt mỉm cười lộ ra hàm răng trắng sáng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khó chịu kỳ lạ, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không nói gí thêm, xoay người đi vào phòng ngủ.

Lúc hắn đang thay y phục liền thấy Bình An cẩn thận bưng chậu nước tiến vào.

Ôn Trì vẫn chưa quen với việc cuộc sống sinh hoạt hằng ngày được người hầu kẻ hạ, cho nên hắn cho Bình An lui xuống, tự mình rửa mặt xong thì vắt khăn mặt lên giá đồng bên cạnh.

Sau khi hắn nằm xuống giường, mới phát hiện Bình An cũng chưa rời đi, mà vẫn còn cong lưng chấp tay đứng ở đằng kia, mặt ủ mày ê, một bộ muốn nói lại thôi.

Ôn Trì nói: "Bình An, ngươi lại đây.

"

Bình An vội vàng nhanh chân đi đến.

Ôn Trì nghĩ thầm có lẽ Bình An có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không dám, suy nghĩ một phen liền thay đổi một phương pháp khác: "Vừa rồi ngươi nói tai vách mạch rừng, rốt cuộc là muốn ám chỉ ai?"

Xung quanh Trúc Địch Cư đều là mấy sân viện lớn lớn bé bé, lúc Ôn Trì mới vừa đến đây, tám chín cái viện đó đều bỏ trống, chỉ là sau này lại lục tục có thêm người được nâng vào, cho nên bây giờ những sân viện kia đều có người ở.

Nếu như câu "tai vách mạch rừng" của Bình An là ám chỉ mấy người hàng xóm chung quanh, Ôn Trì cũng sẽ không hỏi ra lời này.

Rất rõ ràng, người mà vừa rồi khiến Bình An phải cảnh giác chính là Nhược Đào.

Nhưng mà Nhược Đào đâu có chỗ nào khả nghi đâu nhỉ?

Ôn Trì suy nghĩ nửa ngày, cũng không có nghĩ ra được một lí do hợp lý.

Nhược Đào có một gương mặt bầu bĩnh như trẻ con, mặc dù nàng ấy không hề trang điểm, nhưng gương mặt nàng vẫn trắng sáng mịn màn, căng tràn sức sống.

Không thể không thừa nhận, Nhược Đào quả thật rất xinh đẹp, nếu đặt ở hiện đại, có lẽ còn có thể trở thành streamer nổi tiếng, hoặc là nữ thần của đám trạch nam gì gì đó.

.

Khụ khụ, hơi xa đề rồi.

Ôn Trì vội vàng thu hồi mấy cái suy nghĩ đã xa tới Thái Bình Dương của mình, ngẩng đầu liền nhìn thấy Bình An vẫn còn rối rắm xoắn xuýt, hắn bèn nghiêm mặt nói: "Nếu có thể nói thì nói, không thể nói ta cũng không sao, không cần miễn cưỡng.

"

Hình như những lời này của hắn đã đả động được Bình An, hắn ta cắn chặt răng, thấp giọng mở miệng: "Ôn công tử, nô tài cả gan nói một câu, người không phải một mình, phía sau người là Ôn đại nhân, là toàn bộ Ôn gia, hiện tại người lại đang được Thái Tử điện hạ sủng ái, khó tránh khỏi sẽ bị người khác ghen ghét ganh tị, huống chi bụng người cách một lớp da*, bất kể là ai, người cũng nên cẩn thận thì hơn.

"

*Bụng người cách một lớp da: Giống câu biết người biết mặt không biết lòng bên mình ấy.

Đại khái nói về lòng dạ con người thâm sâu khó dò.

Ôn Trì hiểu rõ.

Khó trách được Trúc Địch Cư bọn họ chỉ có bốn người, nhưng thường ngày Nhược Đào và Nhược Phương thường xuyên đi chung với nhau, còn Bình An lại luôn độc lai độc vãng, thì ra bên trong còn có nội tình như vậy.

"Ta đã biết.

" Mặc kệ lời Bình An nói là thật hay giả, Ôn Trì vẫn vô cùng cảm kích, "Cảm ơn ngươi, Bình An.

"

Bình An khom lưng lui ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước đã xoay người quay lại, quỳ trên mặt đất nói: "Nô tài lại cả gan nói một câu, mọi người đều nói gần vua như gần cọp, Thái Tử điện hạ chính là trữ quân tôn quý, Ôn công tử mỗi ngày đều phải hầu hạ ngài ấy, tốt nhất người nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, cẩn thận là trên hết, mấy năm gần đây, người được kiệu liễn nâng vào Đông Cung rồi lại bị đắp vải trắng ném ra cũng không phải ít.

"

Dứt lời, Bình An yên lặng lui ra.

Ôn Trì nằm trên giường, một bên nhìn chằm chằm tầng tầng lớp lớp màn trướng một bên suy nghĩ mấy lời Bình An nói, suy nghĩ thật lâu mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

-

Có lẽ là lời nói của Bình An có tác dụng, mấy ngày sau đó, Ôn Trì luôn hữu ý vô tình thầm quan sát Nhược Đào.

Nhưng mà hắn vẫn không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường cả, chỉ cảm thấy Nhược Đào càng ngày càng xinh ra, đồng thời cũng tiết hận mầm non triển vọng như Nhược Đào lại không sinh ra ở hiện đại để trở thành streamer, thật là đáng tiếc cho gương mặt béo múp đáng yêu kia.

Đối với vấn đề này, Ôn Trì cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Hắn đúng là nhan khống đến hết thuốc chữa mà.

.

Có gương mặt như thần tiên tỷ tỷ của Nhược Đào giảm xóc, mỗi khi Ôn Trì đối diện với nửa bên mặt bị bỏng đến biến dạng của Thái Tử cũng không còn sợ hãi như lúc đầu nữa.

Bất kể như thế nào, hắn đều thật lòng cảm ơn sự hi sinh của Nhược Đào, à không, là sự hi sinh của gương mặt như thần tiên tỷ tỷ của nàng.

Cũng không biết trong lòng Thái Tử nghĩ như thế nào, hôm đó sau khi đuổi hắn ra ngoài, hôm sau lại làm như không có việc gì lại gọi hắn vào thư phòng hầu hạ.

Ôn Trì còn tưởng rằng vị Thái Tử được Bình An ví von như ánh mặt trời kia mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, nhưng sau một khoảng thời gian hầu như ngày nào cũng bị gọi đi thư phòng hầu hạ, hắn chợt nhận ra, cái "ánh mặt trời" này hình như còn rất nhàn rỗi.

Dù sao mỗi lần Ôn Trì đi qua, đều không thấy Thời Diệp giải quyết bất kì chuyện quốc gia đại sự gì, nếu không phải mơ màng nghe Chu công công đọc tấu chương thì chính là nhắm mắt dưỡng thần nghe cấp dưới báo cáo công việc, càng quá đáng hơn là có một lần Thời Diệp cư nhiên lại ngủ trưa ở thư phòng, hại Ôn Trì chỉ có thể đáng thương ngồi đó trừng mắt nhìn y say giấc nồng.

Ôn Trì chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng, "tốt xấu gì thì hắn cũng có chỗ để ngồi nhìn, đỡ hơn mấy cung nữ thái giám kia chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

"

Nhưng mà hắn vẫn vô cùng bất bình, u oán trừng mắt nhìn Thời Diệp đang ngủ say sưa.

Cái tên cẩu Thái Tử này đúng là tài thật luôn đó, ở đây không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm y, vậy mà còn ngủ say tới như vậy, thật là không biết xấu hổ.

Vừa mới nghĩ như vậy, Thời Diệp vốn đang ngủ say lại đột nhiên mở mắt.

Ôn Trì còn chưa thu hồi ánh mắt u oán của mình, liền bất ngờ chạm phải tầm mắt lạnh nhạt của Thời Diệp.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ôn Trì: "! "

Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi.

.

Thời Diệp cong khóe miệng, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu: "Đang thầm mắng bổn cung à?"

Ôn Trì vốn dĩ định lắc đầu, lại nhìn thấy nửa bên mặt còn hoàn hảo của Thời Diệp thấp thoáng ý cười, mi tâm hắn khẽ động, vô ý thức nói ra lời thật trong lòng: "Đúng vậy.

"

Nói xong, hắn mới phản ứng lại vừa rồi bản thân đã nói cái gì, vẻ mặt kinh hãi bịt chặt cái miệng nhanh nhảu của mình.

Giây tiếp theo, giọng nói eo éo mang theo tức giận của Chu công công lại vang lên: "To gan!"

Vẻ mặt Thời Diệp nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn Chu công công một cái.

Chu công công đang nóng máu muốn tiến lên giáo huấn thì bị y liếc một cái, đành ủ rũ cụp đuôi lui xuống.

Thời Diệp thảnh thơi ngẩng đầu lên, cũng không có ý định nổi trậ ln lôi đình như Chu công công, y chỉ hơi hếch cằm về phía Ôn Trì, vẻ mặt hứng thú: "Nói đi, lúc nãy ngươi mắng bổn cung như thế nào?"

Còn có thể mắng như thế nào? Đương nhiên là đem cha mẹ mười tám đời tổ tông của ngươi ra hỏi thăm một lượt rồi.

Trong lòng Ôn Trì biết đây là một cái đề tài mạo hiểm, trong lòng yên lặng chảy hai giọt lệ vì chính bản thân.

Thời Diệp lại nói: "Chỉ cần ngươi nói đúng sự thật, bổn cung sẽ tạm tha cho cái mạng này của ngươi.

"

Mặt Ôn Trì trắng bệch, bùm một tiếng quỳ xuống, kinh sợ nói: "Vừa rồi tiểu nhân cả gan ngắm nhìn dung nhan lúc ngủ của điện hạ, không biết vì sao trong lòng lại nảy sinh một chút ghen tỵ, Thái Tử điện hạ người là nhân trung long phượng, sáng chói giống như ánh mặt trời, rực rỡ lại lóa mắt, là sự tồn tại cao vời vợi mà cả đời này tiểu nhân cũng không với tới được, e rằng cho dù tiểu nhân sống thêm một trăm năm cũng không thể so được với một cọng lông trên người điện hạ.

.

Trời ạ, tiểu nhân sống dưới vầng hào quang của Thái Tư điện hạ vậy mà lại dám có ý nghĩ quá phận thế kia, tiểu nhân thật hổ thẹn, cầu Thái Tử điện hạ giáng tội!"

Nói xong, Ôn Trì quỳ rạp trên thảm trải sàn mềm mại, hồi lâu cũng không dám ngẩng đầu lên.

Thời Diệp trầm mặc thật lâu, đột nhiên khẽ cười một tiếng.

"Bổn cung không trách ngươi.

"

Ôn Trì thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy may mắn vì hắn học theo Bình An thả rắm cầu vồng có tác dụng, vừa dập đầu tạ ơn: "Tạ Thái Tử điện hạ thứ tội.

"

Ai ngờ hắn vừa mới dứt lời, lại nghe thấy Thời Diệp lên tiếng: "Tục ngữ nói cởi chuông Cần có người buộc chuông, là bổn cung khiến cho sự ghen tỵ trong lòng ngươi nổi dậy, chuyện này bổn cung sẽ chịu trách nhiệm, vậy đêm nay người ở lại đây đi, bổn cung sẽ cho ngươi ngắm đủ.

"

Vẻ mặt Ôn Trì cứng đờ: "! "

Ngay sau đó, Thời Diệp duỗi tay nắm lấy cằm hắn, bức bách hắn ngẩng đầu lên.

Đầu ngón tay Thời Diệp thực lạnh, nhưng làn da hắn chỗ bị y chạm vào lại trở nên nóng bỏng như thiêu như đốt.

Sau đêm tân hôn đó, đây là lần thứ hai Ôn Trì tiếp xúc thân mật với Thời Diệp như vậy, hắn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương phả lên mặt mình, hắn nhìn thấy ảnh ngược của bản thân trong đôi con ngươi trong veo của Thời Diệp, sau đó, hắn thấy, Thời Diệp nhe răng cười cười, vô cùng khoái chí: "Ngươi nói xem cái này có phải là lấy độc trị độc hay không?"

Ôn Trì: "! "

Một lát sau, Ôn Trì nặn ra một nụ cười cứng nhắc: "Thái Tử điện hạ anh minh, tiểu nhân theo không kịp.

"

Vì thế buổi tối hôm nay, Ôn Trì vinh hạnh trở thành người đầu tiên được ngủ lại trong tẩm điện cửa Thái Tử -- nhưng hắn vẫn luôn trợn mắt nhìn Thái Tử say giấc nồng.

.