Cả ba người đi khoảng nửa canh giờ thì đến nhà của Hạ Tử Thiên.

Hạ Tử Thiên nhanh chân đi vào nhà, đã một năm rồi hắn chưa gặp được mọi người, sư phó nói hắn phải chuẩn bị mọi thứ cho kỳ thi trạng nguyên này nên một năm qua hắn chưa từng về nhà, chỉ thỉnh thoảng gặp nhị đệ đem ngân lượng và đồ dùng cho hắn thôi!

Hạ Tịnh Đình đang ngồi chống cằm viết chữ thì ánh sáng bị che khuất, nàng ngước lên nhìn thì mừng rỡ bỏ cả bút, nhanh chóng chạy đến ôm chằm lấy đại ca mình.

"Đại ca! Huynh về rồi! Muội rất nhớ huynh đó!" Cọ cọ vào người Hạ Tử Thiên làm nũng,nàng nhỏ giọng nói.

Hạ Tử Thiên cười, xoa đầu muội muội mà hắn yêu thương nhất:" Huynh cũng rất nhớ muội! Để huynh xem, muội cao lên rồi, mặt cũng tròn hơn trước."

"Đương nhiên rồi! Muội hàng ngày sống rất lành mạnh nha! Buổi sáng thức sớm tập mấy bài quyền nhị ca dạy, giúp nương dọn dẹp, giúp tam ca thí nghiệm,đi theo Lưu thúc thúc học phối dược, tối ngủ sớm!" Hạ Tịnh Đình phồng má.

"Vậy sao?!" Hạ Tử Thiên trong mắt có ý cười hỏi.

"Đúng rồi đại ca! Hai vị này là?" Bây giờ Hạ Tịnh Đình mới phát hiện có người lạ.

"À, đây là hai vị bằng hữu ta mới quen biết! Đúng rồi, vẫn chưa biết tên hai người?" Hạ Tử Thiên giới thiệu.

"Ta tên là Hạ Lan Quân, thư đồng của ta tiểu Hương, chúng ta từ kinh thành đến đây tìm người nhưng không may bị lạc người đi cùng nên hiện tại trên người không còn nhiều ngân lượng!" Thiếu niên tên Hạ Lan Quân một lần nói ra thân phận và hoàn cảnh của mình.

"Họ Hạ Lan?" Hạ Tử Thiên nheo mắt nhìn.

" Không! Ta họ Hạ, phụ thân lại thích hoa lan quân tử nên mới đặt tên ta là Hạ Lan Quân!" Hạ Lan Quân chột dạ, nhanh chóng bịa chuyện.

Hạ Tử Thiên chỉ gật đầu không hỏi thêm nữa. Hạ Lan Quân thấy vậy hướng Hạ Tịnh Đình cười:" Vậy đây là muội muội của Tử Thiên huynh rồi! Muội có thể gọi ta là Hạ Lan ca."

"Hạ Lan đại ca! Huynh có thể gọi muội là Đình nhi hoặc Tịnh Đình " Hạ Tịnh Đình cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

Hạ Lan Quân đang nhìn Hạ Tịnh Đình cũng đột nhiên thấy bất ngờ: tại sao đứa trẻ này lại giống một người như vậy? Cả lúm đồng tiền nữa rất giống người của Hạ Lan gia!

Hạ Tử Thiên cũng thấy có gì đó không ổn:tại sao vị công tử này có nét gì đó rất giống với Đình nhi, giống ở đâu thì hắn vẫn chưa nhìn ra, nhưng trực giác lại cho hắn thấy như vậy!

----- phân cách ----ta phân --- ------ --------

"Chủ tử, có thư của Lưu đại nhân!" Một phụ nhân hai tay đưa một bức thư cho người đang quỳ niệm phật.

"Được, đưa cho ta!"

"Như nhi! Đình nhi rất khoẻ, con bé cũng rất thông minh, bộ dạng cũng khá giống muội. Hàng ngày con bé theo ta học phân loại thảo dược, là một đứa trẻ ngoan, rất hiểu chuyện. Muội có thể yên tâm, ta sẽ thay muội nhìn con bé lớn lên,đến lúc thích hợp ta sẽ nói thân phận thật cho con bé biết!"

Phụ nhân đang quỳ sau khi đọc xong thì đốt lá thư đi. Sau đó lại tiếp tục niệm phật. Nhưng miệng niệm tâm lại nghĩ tới chuyện khác.

Hơn một năm trước, nàng đã cho người đi dò la tin tức về nữ nhi của mình. Không bao lâu thì có tin, nàng đã mặt dày nhờ Lưu thái y của thái y viện cũng là bạn thanh mai trúc mã của nàng giúp nàng trông nôm đứa nhỏ. Lưu thái y đồng ý nên đã từ quan chuyển đến thôn nhỏ đó làm đại phu. Là nàng nợ huynh ấy, nợ chân tình, nợ ân nghĩa. Nếu có kiếp sau, nàng sẽ trân trọng huynh ấy! Hạ Lan Như Nhi tự trong lòng thầm nhủ với bản thân mình.