Sau khi suy nghĩ thật cẩn thận, tâm tình Tử Vi cực tốt, trong mắt lại xuất hiện thần thái nhìn Tề thúc, Mai Hoa, Tương Diệp, Kim Tỏa từ từ vui lên, Kim Tỏa vẫn ngơ ngác chưa rõ tiểu thư nãy giờ bị gì nhưng nàng là một nô tì cực trung thành, tiểu thư vui vẻ nàng cũng thật vui vẻ.

- Tề thúc, gia gia ta là người nhìn xa trông rộng chắc hẳn đã có sắp xếp riêng? – Tử Vi đột nhiên hỏi, ngẫm nghĩ mới thấy Tề thúc trông có vẻ tiều tụy nhưng trong mắt không có mấy phần lo lắng cùng với lời khuyên khi nãy chắc hẳn Hạ lão gia trước khi mất đã để lại diệu kế gì đó đảm bảo cho Hạ Vũ Hà bình yên cả đời ở nơi này.

Tề thúc nghe Tử Vi hỏi rốt cuộc cũng lấy lại nụ cười, thở dài: “Tiểu thư, lão nô chờ những lời này lâu lắm rồi, phu nhân trước giờ chưa từng hỏi qua ta chỉ ngày ngày chìm trong đau thương bây giờ có tiểu thư rõ ràng mọi chuyện, thật là quá tốt rồi, lão gia trên trên trời có thể yên tâm nhắm mắt được rồi."

Tề thúc lau nước mắt, tiếp tục nói: “Lão gia đích thực có phân phó cho lão nô, nếu Hạ gia có biến, có thể từ bỏ gia nghiệp mà lên kinh thành nương tựa thân hữu của lão gia”

- Thân hữu sao? Tề thúc chẳng lẽ không biết lòng người ấm lạnh, gia gia qua đời đã nhiều năm, người ta còn có thể tiếp nhận ta sao? – Tử Vi nhíu mày, tuy rằng Hạ lão gia là người cơ trí quyết đoán việc buông tha cho gia nghiệp nhưng việc ăn nhờ ở đậu nhà người khác này lại không phải là biện pháp tốt, huống chi địa phương cần phải tới lại là kinh thành địa phương vô cùng nguy hiểm phát sinh những tình tiết trong nguyên tác.

- Người này cũng không phải là thân hữu tâm thường, lúc trước lão gia từng đến Vân nam du lịch, cùng người này nhất kiến như cố (mới gặp mà như đã quen biết từ lâu) bèn kết nghĩa huynh đệ cho đến trước khi lão gia qua đời đều có thư từ qua lại. Lão gia từng nói người này tuyệt đối không phải hạng tiểu nhân tầm thường, có thể phó thác đại sự” Tề thúc khiêm nhường giải thích.

- Chúng ta vào kinh là để tránh phiền toái, nếu người này là tri kỉ của gia gia, ta nào có thể rước phiền toái thêm cho người ta – Tử Vi nói trong lòng có chút kháng cự, tuy rằng hiện tại ở thành Tế Nam này trùng trùng cạm bẫy, bản thân có gia nghiệp khiến bọn tham lam khắp nơi thèm nhỏ dãi nếu ra đi được là tốt nhất tránh để đêm dài lắm mộng đám người kia không đợi được nàng ngã mà ra sát chiêu, vì tài mà vong mạng thật không đáng tí nào! Nhưng nếu đi, cũng không cần đi kinh thành a ~~ vạn nhất gặp Phúc Nhĩ Khang thì làm sao bây giờ, vạn nhất gặp phải đại họa Tiểu Yến Tử thì phải làm thế nào?

Tề thúc cũng nhìn ra tâm trạng rối rắm của Tử Vi vội trả lời: “Tiểu thư yên tâm, thân hữu của lão thái gia là đại học sĩ, sẽ không có phiền toái gì lớn đâu”

- Đại học sĩ? Tử Vi nháy mắt mấy cái mới tiếp thu được thông tin sẽ không phải là Phúc Luân đi, nếu thật là trùng hợp như vậy thì cứ để sét đánh chết nàng đi.

- Theo lão nô nhớ thì là Kỷ đại học sĩ! – Tề thúc kiêu ngạo nói tựa như ông chính đại học sĩ đó vậy.

Tử Vi nhẹ nhõm thở ra, không phải Phúc Luân là tốt rồi! Mà không, Kỷ đại học sĩ? Kỷ Hiểu Lam!!!

Tử Vi bỗng chốc yên lặng, nàng thật hết chỗ nói rồi, thế giới này quả là thế giới Quỳnh Dao sáng tạo, bất ngờ mọi nơi, nàng không nghĩ mình vừa xuyên qua Hoàn Châu vừa xuyên qua phim Kỷ Hiểu Lam đâu?

- Tiểu thư, tiểu thư” – thấy bộ dáng cứng họng của tiểu thư, Tề thúc lại tưởng nàng bị thân phận đại học sĩ dọa cho kinh hách, vội trấn an: “Tiểu thư người yên tâm, Kỷ đại nhân là người vô cùng tốt, cùng lão gia nhà chúng ta rất thân thiết”

Mai Hoa lúc này mới lên tiếng: “Tiểu tiểu thư, như vậy đúng là phương án tốt nhất, rời đi Tế Nam có thể bắt đầu cuộc sống mới, để mọi chuyện đáng ghét cứ thế trôi qua đi, chúng ta đến kinh thành còn có thể được Kỷ đại nhân chiếu cố” – Mai Hoa nói thế trong lòng cũng có tính toán, rời đi Tế Nam sẽ không người nào biết tiểu tiểu thư là con gái riêng, cũng không cần phải nghe những lời đồn đãi không tốt, tiểu tiểu thư có thanh danh tốt lại được Kỉ đại nhân giúp đỡ sau này tìm người tốt chăm sóc tiểu thư cũng dễ dàng, tâm sự lớn nhất của nàng cũng được giải quyết xong.

Trong lòng Tử Vi lúc này chưa kịp tính toán gì cả đã thất loạn bát tao cả rồi. Tâm tư nàng cứ lộn vòng vòng trong mấy suy nghĩ: Đầu tiên, Kỷ Hiểu Lam là người yêu đồ cổ lại thường đi lại khắp thành Bắc Kinh, còn Tiểu Yến Tử là người vô cùng thích gây chuyện, cũng lang bạc khắp thành Bắc Kinh, hai người học rất có khả năng gặp mặt, bản thân nàng sau khi lên kinh thành khả năng một ngày nào đó đi theo Kỷ Hiểu Lam lại gặp được Tiểu Yến Tử cũng không biết chừng! Cũng quá nguy hiểm đi! Thứ hai: Kỉ Hiểu Lam là đại học sĩ, Phúc Luân cũng là đại học sĩ hai người chắc hắn có quen biết nhau, Kỷ Hiểu Lam chắc hẳn cũng nhận thức Phúc Nhĩ Khang – cái tên suốt ngày treo trên miệng lời nói trăng hoa khó hiểu cùng với lễ nghi rườm rà, bản thân nàng lên kinh gặp phải tên này được thì sao! Lại quá nguy hiểm đi! Vấn đề thứ ba: Kỷ Hiểu Lam là thần tử của Càn Long, mội ngày Kỷ Hiểu Lam lên triều đều gặp Càn Long, Càn Long sau khi hạ triều lại nổi hứng cải trang vi hành thì sao, bản thân nàng lên kinh sớm hay muộn chắc hẳn phải gặp con người kia! Thật là vô cùng nguy hiểm mà! Tóm lại lên kinh nương nhờ Kỷ Hiểu lam là một chuyện rất nguy hiểm, nàng phải cương quyết ngăn chặn chuyện này lại!

Tử Vi trâm ngâm một lát cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do tốt liền nói: “Tuy nói là như thế nhưng Tề thúc và Mai di có nhớ thân thế của ta không, trong khi Kỷ đại nhân lại là sủng thần của hoàng thượng, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ rước đại phiền toái vào thân”

Lời Tử Vi vừa nói ra, Tề thúc cùng Mai Hoa bỗng chốc ngẩn ngơ, giật mình nhìn nhau bất động thanh sắc. Tử Vi lúc này lúc này mới hoàn toàn minh bạch, thực ra trong nhà này chỉ có nàng nhớ rõ thân thế con gái riêng của bản thân, không còn có Kim Tỏa nữa; ở đây nàng được tôn trọng yêu thương như một tiểu thư danh gia, nếu không biết trước tình tiết trong Hoàn Châu chắc hẳn nàng đã quên bẵng chuyện này rồi.

- Tiểu tiểu thư yên tâm, việc này không ai biết cả, lão gia lúc trước đem tin tức dấu giếm gắt gao, đến gia nhân nhà chúng ta ngoại trừ nô tì cùng Tề thúc, Tương Diệp biết rõ sự tình, nhớ ngày đó phu nhân muốn lão gia tìm Kỷ đại nhân thương lượng giải quyết đều bị lão gia mắng một phen. Về phân vị kia ở kinh thành, tiểu tiểu thư nghe nô tì nói xong cũng đừng thương tâm, chắc hẳn người kia đã không nhơ rõ tiểu thư rồi huống chi là tiểu tiểu thư” – Mai Hoa sau khi bình tĩnh lại phân tích cho Tử Vi, giọng điệu vừa có chút thương cảm lại có chút cảm thấy may mắn.

Tề thúc nghe vậy vội phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, Kỷ đại nhân năm đó cũng mơ hồ biết phu nhân bị tay ăn chơi lừa gạt mới sinh hạ tiểu thư”

Nói đến đây Tử Vi không thể không rõ ràng. Ngày trước hạ lão gia đem sự tình giữ kín một giọt nước cũng không lọt ra, nghĩ lại thì theo tình tiết trong Hoàn Châu, mọi chuyện bắt đầu chỉ từ khi Hạ Tử Vi nhận thức phụ thân ở kinh thành; hiện tại nàng không chấp nhận người cha kia thì mọi chuyện chắc hẳn cũng không rắc rối mấy; nhưng “quân tử không đứng dưới bắc tường sắp đổ” (*) a; kinh thành rốt cuộc vẫn là địa phương nhiều phong vân vẫn nên tìm địa phương khác cho thỏa đáng. Tử Vi còn chưa nói ra ý kiến của mình đã thấy Mai Hoa và Tề thúc đồng loạt lắc đầu, càng tận tình khuyên nhủ nàng; nói Hạ gia nay đã suy yếu, không có nam nhân đỉnh môn lập hộ đi đến nơi nào chắc hẳn cũng đều bị khi dễ; ở Tế nam đã như vậy huống chi là ở những địa phương xa lạ không quen không biết; lên kinh thành được đại học sĩ chiếu cố vẫn tốt hơn nhiều. Nói đến đậy hai người đã giống như khóc lóc than thở bên tai Tử Vi khiến nàng không khỏi suy ngẫm lại.

(*) Nguyên văn: Khổng Tử nói “Phòng họa trước để không dẫn đến chuyện đau thương sau này, biết mà thận trọng, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, tự dồn mình vào thế bí”. Câu này không phải là nói không thể bước đến nơi nguy hiểm mà là muốn nói cho chúng ta biết, sự việc nhất định phải phòng bị, hoặc là nói, sau khi phát hiện ra nguy hiểm, trước tiên phán đoán, quyết đoán đưa ra quyết định rút lui trước khi xảy ra nguy hiểm.

Cho đến khi sắp đi ngủ, Tử Vi vẫn còn lăn qua lộn lại suy tư, đem các suy nghĩ tình tế cân nhắc, trước mặt nàng đang có 3 con đường, một là cứ tiếp tục ở lại Tế Nam mặc cho thanh danh bại lụi ô uế, thiên tai nhân họa không biết lúc nào thì đổ xuống đầu, trăm hại không lợi nào, thứ hai là rời đến địa phương khác, bất quá Tề thúc bọn họ nói rất có lý, đừng nói ở cổ đại ngay tại hiện đại trong nhà mà không có người đàn ông cũng không phải là chuyện tốt; vậy thì chỉ còn con đường thứ ba là vào kinh, tốt xấu gì cũng có đại học sĩ giấu giếm thân phận, nhưng Tề thúc bọn họ không hiểu được những nguy hiểm sẽ xảy ra với nàng theo tình tiết tác phẩm, nàng rốt cuộc phải làm thế nào đây?

Tử Vi suy nghĩ suốt đêm rốt cuộc vẫn quyết định lên kinh thành, tất cả so với chết ở nơi này vẫn là tốt hơn, về phần nguyên tác, Tử Vi, Tiểu Yến tử gây huyên náo như vậy cũng có kết cục viên mãn, nàng không tin bản thân yên lặng như vậy lại gặp bi kịch đâu. Nhưng nàng cũng có chút suy tính, tóm lại nếu gặp nha đầu điên điên khùng khùng lập tức xoay người, gặp loại nam nhân miệng đầy thi thư tự cho mình là tình thánh tuyệt đối cũng xem như vô hình. Tử Vi sau khi suy nghĩ cẩn thận, lòng thanh thản hẳn nặng nề rơi vào giấc ngủ.

Mới nằm được một lúc Tử Vi đã bị lay tỉnh, nàng có chút ảo nảo mở mắt, Tương Diệp cùng Kim Tỏa lo lắng đứng ở đầu giường:

- “chuyện gì xảy ra?”

- Tiểu thư, quan phủ cho người tới!” Nha hoàn luôn đoan trang ổn trọng như Tương Diệp cũng có vẻ hoảng hốt.

Tử Vi ngồi dậy, lưng thấm mồ hôi lạnh.