Tử Vi không ngừng hít vào, móng tay đâm sâu vào bàn tay, trong đau đớn tìm lại chút lý trí. Bây giờ nàng không thể tiến ra đó, như vậy khác nào tự đưa mình ra để người ta vũ nhục, mà có ra mặt cũng không biết phải biện giải làm sao. Hạ Vũ Hà cả đời chịu ủy khuất ai tới đền cho bà, Hạ Tử Vi suốt đời mang thân con gái riêng nhục nhã ai sẽ phụ trách, nhưng tiếng châm chọc những lời nói vô tâm kia đến cho cùng thì ai mới là người có lỗi đây.

- Tiểu tiểu thư chúng ta nên sớm về nhà thôi, không cần phải tức giận hại thân, chúng ta về nhà” Mai Hoa giữ chặt Tử Vi không ngừng ở phía sau an ủi.

Tử Vi quay đầu thấy bộ dáng bây giờ của Mai Hoa đã cực kỳ khó coi, sắc mặt xanh trắng, hàm răng cắn chặt lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, có sợ hãi, có phẫn nộ, nhiều hơn cả là lo lắng. Tử Vi bỗng chốc thấy tâm mình ấm áp hẳn, thế giới này vẫn có người bên nàng mà.

- Mai di chùng ta về nhà thôi – Tử Vi như dùng hết khí lực toàn thân cười nói.

Mai Hoa nới lỏng tay, khẽ lau khóe mắt ướt ướt gật đầu đáp: “vâng tiểu tiểu thư, chúng ta về nhà”

Đến lúc Tử Vi cùng Mai Hoa bình tĩnh lại thì nhóm bà tám kia vẫn tiếp tục bát quái, tiểu nhị của cửa hiệu đột nhiên vọt lại chỗ hai nàng nói muốn bắt đền khối Trạng nguyên cao bị hỏng dưới đất.

Mai Hoa không có phản ứng gì, Tử Vi cười lạnh nhìn tiểu nhị làm hắn rét run, nếu chưởng quầy không bắt hắn đi đòi hắn cũng muốn tránh né nữ tử này càng xa càng tốt rồi, ánh mắt nàng ta đáng sợ quá, tiểu hị rùng mình.

- Đòi tiền ta à! Tử Vi nhìn bộ dáng khúm núm của tiểu nhị hừ lạnh lấy trong túi thêu một thỏi bạc ném xuống đất “thưởng cho ngươi đấy” – Ném xong nàng lại cảm thấy chua xót tự giễu, khi nào thì nàng đã trở thành một tiểu thư ngạo mạn khinh người thế này, chắc có lẽ do tâm trạng bị đám bà tám kia kích thích không thoải mái mà muốn bộc phát.

Tiểu nhị chẳng để ý mấy đến thái độ của Tử Vi, trong mắt chỉ có bạc trắng vội vàng cúi xuống nhặt bạc như sợ kẻ khác cướp mất.

Lúc trở về trên xe ngựa Tương Diệp nhanh nhẹn mang cho Tử Vi một ly trà để hạ hỏa, Tử Vi theo bản năng tiếp nhận nhưng vẫn cúi đầu trầm mặc không nói tiếng nào, lúc này Mai Hoa cũng không dám lên tiếng xe ngựa rơi vào một khoảng tĩnh lặng.

- Dựa vào cái gì chứ - ly trà bỗng chốc bị Tử Vi hung hăng hất đi, trà nóng bắn tung tóe, chén lăn lông lốc dưới sàn. Kim Tỏa khom người toan nhặt lấy lại bị Tử Vi lấy tay cản lại – Nhặt cái gì mà nhặt, ta làm rời ly trà thôi cũng không được à! – Kim Tỏa giật mình thụt tay lại không biết làm thế nào sợ sệt nhìn Tử Vi.

- Tiểu Tiểu thư – Mai Hoa thấy tâm trạng Tử Vi cực xấu lo lắng kêu lên.

Tử Vi không đáp, hai tay gắt gao nắm vào nhau miệng thì thào độc thoại: “Cuối cùng là ai, là ai truyền ra lỡi đồn đãi như thế, tại sao? Tại sao?” – Một hồi lâu mới mờ mịt ngẩng đầu, ngây người một hồi mới hoàn hồn lại. Tử Vi nhìn Mai Hoa các nàng mặt mày nhăn nhó chẳng nhìn ra khóc hay cười bèn cúi xuống tự nhặt ly trà lên từ từ tĩnh tâm lại, đầu óc nàng bắt đầu đứng lên suy nghĩ. Rốt cuộc là vì cớ gì mà một ngày trước dân chúng vẫn còn gièm pha tộc trưởng bọn họ đến hôm nay lại ảo diệu biến thành nàng, nàng có ngốc mới tin là chuyện này là vô tình, rõ ràng có người đứng sau âm thầm thao túng tung tin đồn ra toàn thành Tế Nam. Một loạt nghi vấn hiện lên trong đầu Tử Vi, nàng bồng chốc thấy mình có chút đần độn tự nhảy vào cái hố người ta đào sẵn. Rốt cuộc là ai? Tộc trưởng, tam thúc công, tứ lão phu nhân hay là cữu lão gia kia? Không những kẻ đê tiện thấy lợi là mờ mắt không có khả năng làm việc này, rốt cuộc là ai tính kế lên Hạ gia?

- Tiểu thư, người khoác tạm tấm chăn cho bớt lạnh – Tử Vi còn đang suy nghĩ xuất thần thì Tương Diệp bỗng đem đến cho nàng một cái chăn mỏng, lúc này Tử Vi mới phát hiện nàng đã vô thức lấy tay ôm ngực, cả người không rét mà run, nàng bỗng chốc thở dài bi ai, một người mang tiếng là có tri thức hiện đại như nàng bất quá chỉ là con cờ trong mắt cổ nhân mà thôi.

Tử Vi cả người cuốn chăn không nhúc nhích, chuyến xuất hành lần này cho nàng đả kích quá lớn, ác ngôn ác ngữ, lời nói như lưỡi kiếm sắc đẫm vào tim nàng, quan trọng hơn là tự tin của nàng bị đả kích nghiêm trọng, nàng luôn cho bản thân thật sự thông minh đã có thể giải quyết chuyện tranh đoạt tài sản ở hiện đại thì ở đây bất quá chỉ như lặp lại một lần nữa mà thôi, vô cùng dễ dàng. Nàng từng tự tin nghĩ rằng mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của nàng nhưng nàng sai lầm rồi. Ở hiện đại nếu bị người khi dễ nàng có thể quang minh chính đại phản kích, nàng có thể dễ dàng chiếm được mọi sự đồng tình, mà lúc đến nơi đây, khắp nơi âm thầm tính kế, trong tối ngoài sáng không biết tiếp theo sẽ đối mặt với chuyện gì, không biết vận mệnh của nàng cùng Hạ phủ rồi sẽ ra sao. Đáng sợ hơn nữa là chuyện người ta ức hiếp nàng đều có lý do danh chính ngôn thuận cả. Nàng nên làm cái gì bây giờ?

Tử Vi đột ngột bị đả kích chưa phục thần lại được nên Tương Diệp và Mai Hoa phải đỡ nàng vào phòng, đến lúc Tề thúc gọi nàng nàng mới có chút để ý, nhìn Tề thúc mới phát hiện so với mấy ngày trước đây người đã tiều tụy hơn rất nhiều.

- Tiểu thư, đều là do lão nô vô dụng, nếu không người cùng không phải nghe những lời nói kia – Tề thúc hết sức hổ thẹn cúi xuống nhận lỗi.

- Người đừng nói như thế, chuyện hôm nay mới nổi lên, người có tài hơn trời cũng chẳng thể làm gì – Nhìn bộ dáng của Tề thúc Tử Vi không nhịn được mà an ủi.

Tề thúc nghe xong lời của Tử Vi ngẩng đầu kinh hô: “Tiểu thư, lời đồn này xuất hiện ba ngày nay rồi” – Ông vừa muốn nói tiếp lại bị Mai Hoa mãnh liệt nháy mắt ra hiệu ngừng lại.

Tử Vi sớm đã nghe rõ đang nằm cũng bật dậy truy vấn: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”

Tề thúc nhìn Mai Hoa một chốc lại nhìn Tử Vi cuối cùng cũng lên tiếng: “Ai, những lời này ba ngày trước bắt đầu được lan truyền, mới đầu chỉ có hai ba chỗ còn phần lớn vẫn nói chuyện tộc trưởng nên lão nô cũng không để ý mấy, tưởng là do bên kia để lộ ra chút ít, ai biết được đợi lão nô phát hiện thì lời đồn đãi sớm đã bay đầy trời không cách nào ngăn nổi”

- “Không phải là tiểu Hồng trong viện ta mới hôm qua nói chuyện tộc trưởng vẫn còn náo nhiệt trên phố đó sao …- Tử Vi không thể tin mà phản bác, nhưng đọt nhiên yên lặng miệng cười chua xót: “ha ha ha, ta thực sự quá ngu ngốc, bọn họ đã sớm tính kế tất thảy” – nàng cười đến chảy nước mắt vẻ mặt chết lặng.

- Tiểu tiểu thư, người làm sao vậy? – Mai Hoa gấp gáp đến bên ôm chặt nàng không biết làm thế nào cho phải. Kim Tỏa Tương Diệp loay hoay quạt mát châm trà cho Tử Vi cũng chẳng biết làm sao.

Tề thúc ở một bên không giống thường ngày lui tới an ủi, người lại thẳng lưng nhíu mày nhìn Tử Vi, lộ sắc thái cương nghị: “Tiểu thư, người thật sự cứ để như vậy”

Tử Vi ngơ ngác cười: “Ta còn có thể làm được gì, thánh nhân từng nói chặn miệng lưỡi dân chúng còn khó hơn chặn nước lũ, huống hồ ta đây chỉ là một nữ tử nho nhỏ thì làm thế nào được”

- Tiểu thư, lão nô từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh tộc trưởng Hạ gia mấy đời, đến nay cũng hơn năm mươi năm, theo lão gia hơn 30 năm, tâm tư lão gia lão nô cũng có thể đoán ra vài phần” – Tề thúc không trả lời thẳng mà nói về Hạ lão gia đã khuất: “Lão gia trước khi mất để lại di ngôn yêu cầu con cháu hết sức bảo vệ cho gia nghiệp, không phải chỉ là đại trạch biệt viện hay tài sản mà cốt yếu là muốn con cháu bảo vệ cho bản thân cả đời bình an yên vui. Hạ gia vốn đi lên từ nghèo khó vô cùng nỗ lực mới có được ngày hôm nay, lui một bước có được tất có mất, lão nô thấy tiểu thư cũng không phải người không chịu nổi khổ đừng nên tự tìm phiền não vì những người không liên quan. Lão nô chỉ nói vậy tiểu thư tự có suy tính, tiểu thư dù hông nghĩ ra lão nô cùng tiểu nữ cũng nguyện đi theo tiểu thư” – Tề thúc nói xong thở dài lui qua một bên, căn phòng bỗng chốc tĩnh lặng trở lại.

Hơn nửa ngày Mai Hoa mới phục hồi tinh thần, nhẹ giọng oán trách: "Tề thúc, lời người nói thật vô lý,a, trên đời này thanh danh có thể không quan trọng sao! Cái khác không biết chứ chuyện này trước hết phải đàn áp xuống đã.”

- Không, Tề thúc nói rất đúng” – Mai Hoa chưa nói xong Tử Vi thốt lên ngăn lại. Từ lúc Tề thúc nói chuyện Tử Vi dần dần thông suốt, lúc nàng chưa đến nơi này tất thảy đều không có cái gì, đến đây có ruộng đất ngàn mẫu đã là một may mắn, tuy rằng hết thảy chỉ là giấc mộng Nam Kha nhưng nàng cũng không phải là người tham lam mê đắm tài sản không phải của mình. Về phần những lời đồn đãi kia đối với Tử Vi lúc trước có lẽ là một đòn chí mạng nhưng đối với Tử Vi hiện tại bất quá chỉ là đau long xót thương tuyệt đối sẽ không tìm đường chết, đây vốn không phải là lỗi của nàng, cần gì phải giận dữ xấu hổ, người cần giận dữ cần xấu hổ vẫn còn ở Tử Cấm Thành trái ôm phải ấp 3000 phi tần đấy, nàng thật ngoài nghi người kia có lúc nào đã từng hổ thẹn khi nghĩ đến mẫu thân Hạ Vũ Hà chưa.

Tử Vi nàng đã mặc dù tiếp nhận hết thảy cuộc sống trước đây nhưng những đạo lý ở đây nàng không tài nào tiếp thu nổi. Nàng cũng không phải tự tìm phiền não như Tề thúc nói, mà xuyên qua cổ đại, mọi chuyện đều phải theo phong tục tập quán nơi đây, nhưng cũng không thể để mất tự tôn của mình, bằng không nàng chỉ giống như đang đóng vai một nhân vật trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao mà thôi. Nàng là Hạ Tử Vi nhưng cũng chính là Hạ Thanh của thế kỉ hai mốt.