Tơ lụa bóng loáng nóng bỏng giống như vớt từ lửa lên kích thích độ ấm da thịt không ngừng tăng cao, đôi tay vẫn luôn chống đẩy tạo cho người đè phía trên gặp không ít áp lực, cơ thể sắp hít thở không thông làm cho Hà Duyệt biết Lãnh Diệc Hiên muốn làm thật, là chân chính muốn thượng hắn a!

Cúc hoa Hà Duyệt căng thẳng, sau những cái hôn dồn dập của Lãnh Diệc Hiên, điều chỉnh lại hô hấp đồng thời túm lại quần áo, khẩn trương nói: "Ách.... Diệc Hiên, ngươi đã nói cho ta ba lần cơ hội, quân vô hý ngôn a!"

Lãnh Diệc Hiên nhẹ dương khóe miệng, đưa miệng đến lỗ tai nhẹ giọng nói: "Như thế nào? Sợ hãi?"

Hà Duyệt thực ăn ý thân thể run run lên, Lãnh Diệc Hiên hạ sắc mặt, một cỗ khí lạnh nhanh chóng lan ra xung quanh. Hà Duyệt nhẹ nhàng nuốt nuốt nước miếng, cười nói: "Hoàng Thượng, cưỡng bách người khác chung quy mà nói không phải lưỡng tình tương duyệt tự nguyện, vẫn là chờ sau ba lần đi rồi cũng không muộn."

Khí lạnh biến mất, ở địa phương Hà Duyệt nhìn không thấy Lãnh Diệc Hiên xấu xa cười cười, mu bàn tay lướt qua khuôn mặt bóng loáng, "Duyệt có nhớ ta không?"

Được rồi! Nguyên lai mấu chốt vấn đề lần trước vẫn là từ ngữ dùng không đúng, lần này Hà Duyệt tuyệt không ngu ngốc nói cho có lệ, vội vàng gật đầu nói: "Nhớ, rất nhớ......" Lời này Hà Duyệt cũng không nói là giả, từ lần trước Lãnh Diệc Hiên nói chuyện rõ ràng hết thảy với hắn, hắn đã thấu triệt rồi, Hà Duyệt biết trong lòng hắn có Lãnh Diệc Hiên, hơn nữa vị trí còn không nhỏ, đến mức phải nói là yêu thì hắn không dám đảm bảo nhưng những tưởng niệm nhớ nhung gần đây vẫn là thật.

Lãnh Diệc Hiên được người trong lòng nói ra đáp án vừa lòng, lòng tràn đầy vui sướng đứng dậy ngồi ở bên mép giường, Hà Duyệt cũng bật dậy thật nhanh lại bị ánh mắt sáng quắc củaLãnh Diệc Hiên nhìn thấy nói: "Lần sau cũng không dễ dàng như vậy mà tha cho ngươi!" Hà Duyệt khẩn trương, đột nhiên ý thức được mặc kệ ba lần sau mình có nói ra cái gì thì cúc hoa cũng khó giữ.

Một phen nói chuyện ái muội, hai người đều có đáp an hài lòng cho bản thân,Lãnh Diệc Hiên một lần nữa kéo Hà Duyệt ngồi cạnh bàn cơm, đơn giản qua loa dùng xong bữa tối,Lãnh Diệc Hiên liền đứng dậy rời đi bất quá trước lúc đi lại cho Hà Duyệt một đả kích không nhỏ.

"Nói ba lần, hôm nay liền tính là lần đầu tiên, còn dư hai lần, hy vọng đáp án của Duyệt sẽ không làm trẫm thất vọng."

Khí vũ hiên ngang rời đi lại làm cho ở trong gió đêm lạnh như băng, Hà Duyệt tức giận ngẩng cáo đầu, rống lớn Lãnh Diệc Hiên ngươi cái tên bá đạo, vô sỉ, đê tiện nói một hồi lại quên nói chuyện quan trọng.

"Chủ tử."

Hà Duyệt quét đôi mắt căm giận qua chỗ Thải Hà, Thải Hà một chút cũng không hoảng sợ tươi cười đầy mặt hỏi::"Chủ tử đã hướng Hoàng Thượng nói ra việc xuất cung chưa?"

Lửa giận nháy mắt hết tăm thay vào đó chính là biểu tình quên mất rồi, Thải Hà cười hai tiếng, "Chủ tử chớ hoảng sợ, chờ qua Hòa Hương Viên hội tụ ngày mai rồi nói cũng không muộn."

Đúng vậy, việc ngày mai mới quan trọng, chuyện xuất cung này hắn không cho rằngLãnh Diệc Hiên sẽ phản đối. Nghĩ đến Hòa Hương Viên hội tụ lần hai cùng vị Quý Khanh lần trước Chu Tử Hoa đề cập, không biết vì sao Hà Duyệt có điểm bất an.

Thải Hà thực khôn khéo, nháy mắt nhìn biểu tình liền biết Hà Duyệt suy nghĩ cái gì, vội vàng trấn an: "Chủ tử không cần lo lắng, Du Quý Khanh rất dễ ở chung."

"Phải không? Thải Hà ngươi nói là thật sự?" Hà Duyệt ước gì đối phương là người dễ ở chung, hiện tại hắn ở hậu cung này rất khó làm người a!

"Đúng vậy, so sánh với Du Quý Khanh, chủ tử vẫn là để tâm đến Tịch Tần kia, nữ nhân kia tâm kế cao thâm chỉ sợ là đệ nhất trong các nữ phi."

Có thể làm Thải Hà đánh giá cao như vậy khẳng định là nữ nhân không bình thường, nhớ tới ở Dự Thạch Viên lần trước tình cờ gặp, người này chỉ ở bên ngoài nhìn, tươi cười không nói, ngôn hành cử chỉ rất có phong phạm Hoàng Hậu, tâm cơ khẳng định không thấp, "Xem ra ngày mai chắc chắn có một phen phong ba rồi."

Hòa Hương Viên tụ hội lần ba ở toàn bộ Huyền Minh Quốc đều có tiếng, bá tánh Huyền Minh Quốc đều biết hậu cung của Hoàng Đế có một cái Hòa Hương Viên đẹp không kém gì Ngự Hoa Viên, tác dụng lại so với Ngự Hoa Viên cao hơn. Bởi vì tại đây sở hữu nữ phi cùng nam thị tụ hội, bao gồm cả Lân nhi Tả thừa tướng duy nhất lịch sử Huyền Minh Quốc.

Dân gian có một giao thoại: "Cùng hương tam tụ, này diễm như hoa, này đẹp như lục, tranh nghiên khoe sắc, mông thánh ân sủng, chấp chưởng hậu cung."Lời này phiên dịch ra chính là: "Hòa Hương Viên ba lần tụ hội, nữ phi đẹp như hoa, nam thị đẹp như lá, tranh đấu gay gắt, có thể kiếm được Hoàng Thượng ân sủng là có thể dành quyền chấp chưởng lục cung địa vị tối cao"

Có thể thấy được là lần Hòa Hương Viên gặp mặt này có bao nhiêu nổi danh, Hà Duyệt lần đầu nghe thấy giai thoại này cũng thật kinh ngạc một chút, nhưng qua hai lần hội tụ vừa rồi, xem ra giai thoại dân gian kia cũng chẳng sai.

Đi qua Dự Thạch Viên chính là Hòa Hương Viên, ngẩng đầu nhìn mấy chữ phồn thể viết Hòa Hương Viên, Hà Duyệt một thân áo dài tím đậm nhớ lại sự việc phát sinh hai lần trước rồi rút ra kết luận, cái vườn này chính là khắc tinh của mình. Hôm nay là lần Hòa Hương Viên tụ hội cuối cùng trong năm, trong lòng tuy có bất an nhưng lần này Hà Duyệt cũng không khép nép cẩn thận như những lần trước mà là cao quý nghiêm nghị tiến vào Hòa Hương Viên.

Lần tụ hội này là một dịp náo nhiệt, tiến vào Hòa Hương Viên liền nghe thấy tiếng cười tiếng nói râm rang chỗ nào cũng có, cách xa bất quá một cái cây đã thấy rất nhiều mỹ mạo nữ tử tụ tập cùng nhau, còn có những nam thị bề ngoài không thua gì nữ nhân cũng tề tựu tán gẫu, không khí hòa hợp làm Hà Duyệt có chút choáng váng.

Loại biểu hiện giả dối có lệ này rốt cuộc là diễn cho ai xem, cũng không sợ cười nhiều đơ luôn? Trong lòng tuy rằng mắng như vậy nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dáng nghiêm cẩn, sửa sửa tay áo, đi từng bước một tiến về phía trước.

Hà Duyệt đã đến khiến cho rất nhiều nữ phi nam thị chú ý, những người phân vị so với Hà Duyệt thấp kém hơn liền hướng hắn thỉnh an mặc kệ là nữ nhân hay là nam thị, Hà Duyệt đều cười nhạt đặc xá, trong đám nam thị, Hà Duyệt chú ý tới có rất nhiều người hầu hạ thậm chí còn có cả những người mới nhập cung không lâu.

"Lần tụ hội này những người mới tiến cung cũng có thể tham gia?" Hà Duyệt nhỏ giọng hỏi Thải Hà.

Thải Hà tới gần Hà Duyệt nói: "Vốn là không cho phép, nhưng nghe nói là Hoa Thần cùng Đức Phi cho phép."

Cho phép, hai cái con người giảo hoạt như hồ ly, tàn nhẫn như lão hổ này mà sẽ cho phép người khác cùng chính mình tranh sủng. Hà Duyệt nhìn quét qua mấy người mới tiến cung, một người so với một người còn đẹp hơn, đặc biệt là trong đó có hai người chỉ sợ hắn cũng không so bằng, "Hai người kia là người phương nào?"

Thải Hà nhìn theo phương hướng của Hà Duyệt, một vị nữ tử mặc một thân đồ trắng trên đầu gắn một đóa hoa màu xanh, trâm cài đầu ngắn màu bạch ngọc, áo khoác lụa màu vàng, khuôn mặt hồng nhuận như hoa đào, da thịt bóng loáng như ngọc, hoa dung ngọc mạo xuất thủy phù dung; còn đứng bên cạnh nữ tử kia là một Lân nhi áo xanh nhạt, da thịt trắng nõn mịn màng giống như trứng gà bóc vỏ, lông mi thật dài che khuất đôi đồng tử như hai viên hắc diệu thạch tản ra nồng đậm ánh sáng, chợt lóe chợt lóe giống như một động vật nhỏ đáng yêu, có lẽ là do thân hình bé nhỏ nên trông thấp hơn nhiều so với nam thị khác nhưng cũng rất gây chú ý.

"Chủ tử, nàng kia kêu là Trịnh Giai Hoàn, Lân nhi kia kêu Mộ Dung Bách."

Hà Duyệt xoay chuyển tròng mắt, ở dưới mấy đôi mắt đang nhìn về đây, Hà Duyệt cất bước tiến về phía mấy tân nhân mới nhập cung. Có lẽ là vừa tiến cung không lâu, một đám người căn bản không quen biết Hà Duyệt, chỉ có thể hoang mang rối loạn hành lễ thỉnh an, một bên quản sự cô cô sợ tới mức quát: "Một đám các ngươi là học quy củ như thế nào?"

Quản sự cô cô một rống này, mười mấy tân nhân hoảng loạn chuẩn bị quỳ xuống lại bị Hà Duyệt trước một bước ngăn cản, "Cô cô bớt nóng, hôm nay Hòa Hương Viên tụ họp, khẩn trương cũng là điều dễ hiểu."

"Duyệt Thượng Thị nói phải, đám hài tử này ba ngày trước mới tiến cung, cung quy lễ giáo vẫn chưa học hết, nếu có chỗ nào đắc tội Duyệt Thượng Thị, thỉnh Duyệt Thượng Thị tha thứ."

"Cô cô nói đùa rồi, bản quân cũng chỉ là từ một người hạ đẳng đi lên, hai chữ đắc tội này quá nặng." Hà Duyệt thật rõ ràng thấy quản sự cô cô mất tươi cười, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Trong lòng cười khẽ vài tiếng, nhìn thoáng qua Trịnh Giai Hoàn, Trịnh Giai Hoàn cũng thông minh, lúc hành lễ mỉm cười nhìn chằm chằm Hà Duyệt, cái khí thế này hoàn toàn không giống như nữ nhân vừa mới tiến cung một chút nào. Tử Ngọc một bên nhíu nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn chủ tử nhà mình dời tầm mắt về phía Mộ Dung Bách.

Mộ Dung Bách thật khẩn trương, hắn biết chính mình so với người khác nhỏ bé, cũng biết dung mạo của mình so với người khác bất đồng, không được người ngoài thích, cung quy cũng học không tốt nhất, cho nên Mộ Dung Bách thật sợ hãi ngôn hành cử chỉ của mình làm đắc tội Hà Duyệt, khẩn trương hành lễ nhưng vẫn bị lảo đảo bước chân.

"Mộ Dung..........."

Hà Duyệt nhìn thoáng qua tiếng hô của quản sự cô cô, quản sự cô cô nháy mắt ngậm miệng, Hà Duyệt tiến lên đỡ lấy Mộ Dung Bách, sau khi đứng thẳng thân thể, Hà Duyệt đối với vẻ mặt khẩn trương của Mộ Dung Bách cười cười, "Bản quân thực sự đáng sợ như vậy?"

"A......" Mộ Dung Bách kinh ngạc, Hà Duyệt cười vui hai tiếng, nghiêng người nhìn về phía Thải Hà, "Thải Hà, đem bánh hoa quế bản quân làm cho đại gia."

Thải Hà cung kính đem một hộp bánh hoa quế đưa cho quản sự cô cô, quản sự cô cô cười tiếp nhận, còn không ngừng lải nhải mấy câu cảm tạ này kia, Hà Duyệt không thèm để ý, dư quang liếc mắt nhìn về phía Tử Ngọc, Tử Ngọc thật thông minh cầm hai hộp nhỏ phân biệt đưa cho Mộ Dung Bách cùng Trịnh Giai Hoàn.

Quản sự cô cô nhìn, có chút kinh dị, nhưng thật mau nghiêm túc hướng Trịnh Giai Hoàn cùng Mộ Dung Bách nói:"Còn không mau cảm tạ Duyệt Thượng Thị ban thưởng."

Trịnh Giai Hoàn cùng Mộ Dung Bách phản ứng lại ngay, chạy nhanh tới tiếp nhận hộp, cung kính hành lễ:" Thiếp thân/kẻ hèn tạ Duyệt Thượng Thị ban thưởng."

Hà Duyệt cười khẽ chập rãi xoay người rời đi, quản sự cô cô nhìn Hà Duyệt đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, đối với hai cái hộp trong tay Trịnh Giai Hoàn cùng Mộ Dung Bách vui mừng nói: "Hai ngươi vân khí không tồi, có thể vào mắt xanh của Duyệt Thượng thị quả là phúc khí của hai ngươi!"

"Cô cô lời này là ý gì? Chưởng quản Đông khu này không phải là Hoa Thần sao?" Một vị tân nhân nói ra tò mò của mọi người, quản sự cô cô nhìn nhìn cũng không đáp lại, Trịnh Giai Hoàn nhanh chóng tiến lên lấy lòng:"Cô cô, người tốt nhất, người nói cho Hoàn Nhi nghe đi!"

Trịnh Giai Hoàn được quản sự cô cô thích ai chả biết, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn không lên tiếng, quản sự cô cô nghe xong thoải mái liền nói:"Các ngươi chỉ cần nhớ rõ, hôm nay các ngươi phải làm người câm, nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì đều quên hết đi cho ta, còn có, vừa rồi người các ngươi gặp qua thân phận về sau các ngươi sẽ biết, các ngươi chỉ cần nhớ trước mắt người này không được vô lễ là được."

Quản sự cô cô nói cũng không nói tới trọng điểm, nhưng những người nhạy bén vẫn biết lời này quan trọng, biết rõ thân phận của Hà Duyệt không giống mặt ngoài chỉ là một Thượng Thị đơn giản như vậy.

Lúc đám tân nhân còn thảo luận đề tài về Hà Duyệt, Hà Duyệt đã cùng Chu Tử Hoa hàn huyên hồi lâu, chờ đến khi Lý Thanh Uyển cùng Đổng Ly tới đây, Chu Tử Hoa mới cáo biệt rời đi, việc này làm Hà Duyệt có chút khó hiểu. Theo lý thuyết thì Chu Tử Hoa cùng đám người Lý Thanh Uyển cùng Đổng Ly quan hệ không tồi, như thế nào lại rời đi như vậy?"

"Duyệt Thượng Thị, có một câu bản cung phải nhắc nhở ngươi."

Hà Duyệt nghi hoặc nhìn về phía Lý Thanh Uyển, Lý Thanh Uyển thu hồi tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc, "Ngươi tốt nhất đừng quá tin tưởng Chu Tử Hoa."

Không cần quá tin tưởng Chu Tử Hoa, vì sao Lý Thanh Uyển lại đối với hắn nói những lời như vậy, vẻ mặt khiếp sợ mang theo một đống mê mang, một bên Đổng Ly mượn cơ hội chen vào: "Có đôi khi ngươi nhìn đến không nhất thiết phải là sự thật, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi tốt nhát cẩn thận một chút."

Hà Duyệt không cho rằng Lý Thanh Uyển lại vui đùa với hắn về đề tài này, mà cùng không cho rằng Đổng Ly sẽ phán lung tung về một người như vậy, xem ra, Chu Tử Hoa trong cảm nhận của bọn họ xác thực không thể tin? Hà Duyệt có chút hoảng hốt, hắn không biết chính mình nên tin tưởng cái gì, không đúng, Chu Tử Hoa giúp ta nhiều như vậy, như thế nào có thể nghe người khác nói mấy câu liền suy diễn lung tung, nhất định là có cái gì hiểu lầm, không sai nhất định là hiểu lầm.

Hà Duyệt dùng rất nhiều cái cớ hóa giải nghi vấn trong lòng, mà Lý Thanh Uyển cùng Đổng Ly đã sớm rời đi mà không biết, Hà Duyệt đành phải mang tâm tình buồn bực đi địa phương khác, cũng may hắn gặp được Tiêu Sở Nhiên, còn chưa mở miệng chào hỏi, Hòa Hương Viên liền truyền đến tiếng kêu quen thuộc.

Đứng thẳng thân thể, phun ra hai khẩu khí, xoay người nhìn về phía đám người, mỹ nam mỹ nữ một người kế bên một người, nhìn hoa cả mắt, bất quá Hà Duyệt vẫn trong đám người đó thấy được một người chưa từng gặp mặt - Quý Khanh trong truyền thuyết - Triệu Du.