"Thỉnh Tuệ Thần, Hiền Phi an."

"Duyệt Thượng Thị mau mau miễn lễ." Diệp Cốc Dịch vẻ mặt dối trá tươi cười tiến lên nâng Hà Duyệt dậy.

Hà Duyệt chăm chú nhìn đối phương, một cỗ tức giận thản nhiên bốc lên, bất quá hắn nắm bắt thật tốt, cũng không có vì đối phương ra sức hãm hại mình mà có nửa điểm tức giận ra bên ngoài, nhẹ cong khỏe miệng," Tuệ Thần vẫn là trước sau đều đối xử với người khác rất tốt a."

Diệp Cốc Dịch xấu hổ kéo kéo khóe miệng, trong lòng hừ lạnh một tiếng," Duyệt Thượng Thị cân nhắc." Đừng tưởng rằng Hoàng Thượng hiện tại sủng ái ngươi liền vô pháp vô thiên, Hà Duyệt ngươi chờ đó, bản quân nhất định phải kéo ngươi xuống địa ngục.

Diệp Cốc Dịch ngươi độc hại ta, mối hận này ta sớm hay muộn gì cũng đòi lại cho đủ với ngươi, Hà Duyệt nói thầm trong lòng, trên mặt vẫn là vẻ mặt tươi cười, thực mau nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Lam Nhi đã khôi phục một bộ biểu tình ôn hòa thiện lương, "Không biết Chu Thượng Thị là như thế nào đắc tội Hiền Phi tỷ tỷ?"

"Duyệt Thượng Thị nói đùa, bản cung cùng Chu Thượng Thị tình như tỷ đệ, như thế nào lại dùng hai chữ đắc tội được. Ai nha! Chu Thượng Thị ngươi như thế nào còn quỳ, Dĩnh Nhi, còn không mau đỡ Chu Thượng Thị lên." Liễu Lam Nhi cấp ánh mắt cho cung nữ của mình.

Dĩnh Nhi thực thức thời tiến lên đỡ Chu Tử Hoa, bất quá cung nữ của Chu Tử Hoa Thược Nhi đã đi trước một bước đỡ lên. Hà Duyệt tiến lên cho một ánh mắt thăm hỏi, Chu Tử Hoa lộ ra nụ cười nhẹ tỏ vẻ chính mình không sao, nhưng mà nhìn sắc mặt tái nhợt kia thật không giống là không có việc gì đâu.

Lãnh Sương thấy Chu Tử Hoa đứng dậy thực cao hứng, nhưng lại đối với vị phụ thị so với mẫu phi của chính mình còn xinh đẹp hơn có điểm tò mò hơn, tiến lên lôi kéo ống quần Hà Duyệt, thiên chân vô tà nói:" Duyệt phụ thị, ta biết người, người chính là nam thị mà phụ hoàng sủng ái nhất đúng hay không?"

(Thiên chân vô tà: ngây thơ vô tội)

Một câu sủng ái nhất kia nháy mắt làm không khí chung quanh thay đổi, trừ bỏ Lãnh Sương đơn thuần, những người còn lại đều mất hết sắc mặt, trong lòng tràn đầy oán hận cùng đố kỵ; mà Hà Duyệt cùng Chu Tử Hoa cũng không giống nhau, một người thở dài còn một người bi thương.

"Duyệt phụ thị, Sương Nhi đã lâu chưa được gặp phụ hoàng, người có thể hay không mang ta đi tìm phụ hoàng?" Lãnh Sương lay động ống tay áo Hà Duyệt khẩn cầu nói.

Một công chúa thế nhưng lại không được gặp mặt phụ hoàng, ngẫm lại đều cảm thấy kỳ quái, kỳ thật bằng không, đây là quy củ của Huyền Minh Quốc. Nếu hậu cung không có hoàng tử, thân là công chúa nếu không có mệnh lệnh của đương kim thiên tử thì không được gặp mặt phụ hoàng, trừ bỏ cung yến. Mà không khéo, Lãnh Diệc Hiên hiện nay chỉ có hai công chúa,chuyện trọng nam khinh nữ này làm cho Hà Duyệt nhịn không được phun trào a!

Đàm luận đến hài tử, Hà Duyệt gần đây nghe được Lãnh Diệc Hiên chỉ có hai công chúa bên người, lúc ấy Hà Duyệt còn sửng sốt một hồi, sau mới thấp mắt thở dài, thân là chân mệnh thiên tử, sao có thể không có hài tử, chỉ là............. có phải hay không nên hỏi Lãnh Diệc HIên?

Nhưng khi Hà Duyệt nhớ lại chuyện này đã là chuyện của một năm sau, khi hắn biết được thân phận thật của hai vị công chúa này, cả người đều sợ ngây người. (Cái này là chuyện của nhiều chương sau a!)

Khụ khụ, đề tài xa xa rồi..... Lãnh Sương xin giúp đỡ dọa Hà Duyệt nhảy dựng, chính là quy củ Huyền Minh Quốc như thế chỉ sợ Hà Duyệt không có khả năng thay đổi, Liễu Lam Nhi phản ứng lại quát:" Sương Nhi, mẫu phi ngày thường là như thế nào giáo dục ngươi!"

Lãnh Sương thương tâm cúi đầu, khóe mắt kia tùy thời đều có thể chảy ra thực làm cho người ta đau lòng, Hà Duyệt muốn mở miệng nói vài câu dễ nghe, chính hắn hiện tại đã không phải người đơn thuần ngày xưa, bây giờ có chút lời nói cũng không thể tùy tiện nói ra.

Không khí bắt đầu giằng co, cung nữ Liễu Lam Nhi trấn an Lãnh Sương không có hiệu quả, gương mặt đáng yêu chảy xuống nước mắt không ngừng, Hà Duyệt không thắng nổi tiểu hài tử khóc thút thít, đành phải nói sang chuyện khác:" Khuôn mặt đáng yêu như vậy khóc sẽ rất khó coi."

Lãnh Sương ngẩng đầu, nghẹn ngào nhìn Hà Duyệt, Hà Duyệt sờ soạng gương mặt ước đẫm của con bé, ôn nhu nói:" Duyệt phụ thị làm bánh hoa quế, Sương Nhi muốn ăn không?"

Thải Hà thực thức thời đem cái hộp trong tay mở ra, các loại điểm tâm xinh đẹp hình dạng khác nhau, rất nhanh liền hấp dẫn ánh mắt tiểu hài tử, Lãnh Sương nháy mắt không khóc, ghé vào hộp điểm tâm bên cạnh Thải Hà cười cười ăn điểm tâm. Liễu Lam Nhi vốn định không cho hài tử của mình ăn điểm tâm của Hà Duyệt, nhưng bên người của mình lại không có món đồ ăn nào để trấn an con nít cả, chỉ có thể tức giận đứng nhìn Lãnh Sương bên kia bị các loại điểm tâm ngũ sắc hấp dẫn.

Điểm tâm cuối cùng đều đưa cho Lãnh Sương, Liễu Lam Nhi còn vì thế mà dối trá cảm tạ Hà Duyệt một phen, Hà Duyệt cười khẽ không nói, đứng không một hồi liền kéo Chu Tử Hoa rời đi, đương nhiên lúc đi không có thiếu nhìn thêm Vương Lộ cùng Vương Ngọc vài lần, còn có vị nữ tử từ đầu tới cuối không hé răng. Một bộ tươi cười tiêu chuẩn làm Hà Duyệt không phân định được nữ tử này có ý gì nhưng ít ra Hà Duyệt biết nữ nhân này không đơn giản.

"Duyệt Quân đối với Tịch Tần cảm thấy hứng thú?"

Hà Duyệt dừng lại bước chân, vẻ mặt tò mò, lời Chu Tử Hoa phản phất nói về Tịch Tần, người này Hà Duyệt chưa bao giờ nghe qua, Chu Tử Hoa cười khẽ vài tiếng, noi:" Ngươi không biết cũng là điều đương nhiên, Tịch Tần từ ba năm trước đây sinh hạ Nhị công chúa thân thể vẫn luôn không tốt, Hoàng Thượng nhân từ liền cho nàng đi Tĩnh An Tự tu dưỡng, ngày hôm trước mới hồi cung." (nhân từ mà gửi con người ta vào chùa?!?!?)

"Nga." Hà Duyệt nhẹ giọng lên tiếng, rước lấy nụ cười vui vẻ của Chu Tử Hoa, "Duyệt Quân, chớ có buồn bực, Hoàng Thượng hiện tại sủng ái ngươi như vậy, chẳng mấy lâu nữa ngươi cũng sẽ có hài tử."

Hài tử cái gì đó Hà Duyệt tự động xem nhẹ, cười có lệ nói:" Tử Hoa ngươi nói cái gì vậy? Ta mới không sinh khí, ta chỉ là......... Ách, ngươi mau nói cho ta biết, hậu cung này còn có ai là ta chưa biết không?"

Chu Tử Hoa cười cười rồi lâm vào trầm tư, "Ta ngẫm lại, giữa các nữ phi ngươi căn bản đã biết hết rồi, giữa các nam thị..........cũng chỉ còn lại Quý Khanh Triệu Du."

"Quý khanh? Ta như thế nào chưa bao giờ nghe thấy có người ở phân vị này?"

"Bởi vì trong các nam thị chỉ có người này được phòng làm Quý Khanh, ngươi không biết cũng dễ hiểu."

"Thì ra là thế, vị Quý Khanh này lại vì cái gì mà không xuất hiện ở hậu cung, ngay cả Hòa Hương Viên tụ hội đều không có thấy?"

"Sẽ xuất hiện." Hà Duyệt vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía Chu Tử Hoa, Chu Tử Hoa nháy lên một tia ảm đạm trong đáy mắt, sắc mặt tái nhợt:" Cùng Hòa Hương Viên gặp mặt lần ba này, hắn khẳng định sẽ xuất hiện."

Chu Tử Hoa khẳng định như thế làm Hà Duyệt có chút không thể lý giải được, rõ ràng biểu tình như là không muốn, "Tử Hoa chính là không thích vị Quý Khanh này?"

Chu Tử Hoa lộ ra kinh ngạc, theo sau lắc lắc đầu, "Này thật không có, ta chỉ lo lắng hắn xuất hiện sẽ khiến cho.........." Lời nói mịt mờ làm Hà Duyệt có chút bất an, hắn có thể cảm giác được dường như Chu Tử Hoa đang cố giấu điều gì quan trọng vậy, mà việc này hơn phân nửa là cùng Lãnh Diệc Hiên có quan hệ.

"Canh giờ không còn sớm, ta nên trở về cung, Duyệt Quân, hôm nay cảm ơn ngươi vì ta mà mặt."

"Tử Hoa ngươi đang nói cái gì vậy? Vì ngươi ra mặt vốn là chuyện đương nhiên, ngươi giúp ta nhiều như vậy, ta nếu như chẳng quan tâm, làm sao xứng với hai tiếng bạn bè a!" Kỳ thật Hà Duyệt vốn định nói lời cảm tạ nhưng lại bị Chu Tử Hoa đoạt đi nói trước.

Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây chiếu thẳng xuống hai người, hình dáng loang lổ, gió nhẹ thổi tới, nhánh cây rung động, tóc dài khẽ múa lướt qua bên khóe miệng, ý cười nhàn nhạt của ai người dần trở thanh hồi ức đẹp.

Cuối cùng cách Thiên Vũ Chương còn nửa tháng, hậu cung hai khu Đông Tây hủy bỏ quy củ mỗi ngày thỉnh an, toàn bộ lưu lại trong cung điện luyện tập vũ khúc, Hà Duyệt cũng không ngoại lệ. Bởi vì việc trúng độc trước đây lại lãng phí một tháng thời gian, Hà Duyệt đều liên tục luyện tập vũ đạo tới ngày Hòa Hương Viên hội tụ lần thứ ba mới dừng, trên cơ bản đã đạt tới trình độ quen tay hay việc, kế tiếp còn lại mấy ngày chỉ cần điều chỉnh lại lực đạo là xong. Một khúc nhảy qua đi, đầu đã đầy mồ hôi, Tử Ngọc mỉm cười tiến lên tiếp nhận đoản kiếm trong tay Hà Duyệt, "Thải Hà đã đi chuẩn bị bữa tối, chủ tử vẫn cứ tắm gội trước đi rồi ăn cơm sau."

Tuy rằng là quần áo làm từ tơ lụa nhưng trong ba tầng ngoài ba tầng vẫn bức Hà Duyệt nóng không thôi, hơn nữa do khiêu vũ, quần áo đã sớm ướt đẫm mồ hôi, nhão nhão dính dính một chút cũng không thoải mái, "Ta trước tắm gội." Nói xong lời này, Hà Duyệt liền hướng thiên điện đi tới.

Bỏ đi quần áo, bước vào thùng gỗ trong nước rắc đầy cánh hoa, nhiệt khí ấm áp nháy mắt làm Hà Duyệt thư giãn lại, cảm giác mệt nhọc dần dần đánh tan.

Nhẹ nhàng vớt nước lên, những giọt nước nhỏ xuống nhộn nhạo làm cho mặt nước gợn lên, những cánh hoa ngọc lan lặng lẽ chen vào những chỗ trống xung quanh. Một đại nam nhân thế nhưng lại tắm ngâm mình trong hoa ngọc lan, quả thực là...........Không đúng, loại mất mặt này thì đã làm sao? Hà Duyệt nhớ tới gần đây liều mạng luyện tập Phi Ninh Vũ, tâm tình một mảnh hoang vắng.

Tắm gội một khắc sau, Hà Duyệt mặc quần áo Tử Ngọc mang vào, một thân áo dài màu lục nhạt phối hợp với một bộ tóc dài đen mượt, càng đem dáng vẻ mỹ lệ của Hà Duyệt ngày thường đột nhiên trở nên nhu nhược mê hoặc lòng người, làm Lãnh Diệc Hiên nãy giờ vẫn đứng ở cửa phòng ánh mắt lộ ra tinh quang, môi ngoài ý muốn giương lên một độ cong lớn chưa từng có.

Hà Duyệt thấy Lãnh Diệc Hiên xuất hiện trong cung điện của mình rất là khiếp sợ, bừng tỉnh, chạy nhanh đến hành lễ, "Không biết Hoàng Thượng giá lâm, Thần thị không có tiếp đón từ xa, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội."

Lãnh Diệc Hiên duỗi tay nâng tay Hà Duyệt lên, "Khi nào thì lại đối với trẫm khách khí như vậy?"

Hà Duyệt kéo kéo khóe miệng không có tiếng vang,Lãnh Diệc Hiên cũng không có giễu cợt Hà Duyệt, kéo người qua bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn một bàn thức ăn ngon, Hà Duyệt nhịn không được nhìn thoáng qua Thải Hà, Thải Hà biết sai cúi thấp đầu, Hà Duyệt nháy mắt minh bạch chuyện Lãnh Diệc Hiên tới đây đã dặn trước rõ ràng, chỉ có một mình hắn không biết.

Hà Duyệt không cao hứng rút tay về, hừ hừ biểu đạt chính mình bất mãn, Lãnh Diệc Hiên ban đầu không rõ Hà Duyệt không cao hứng vì lý do gì, nhưng thực nhanh nhìn thấy Thải Hà cúi thấp đầu cùng Tử Ngọc đứng bên cạnh cười trộm liền minh bạch, phất phất tay, sau khi cho Tử Ngọc, Thải Hà cùng các nô tài, cung nữ khác rời đi, Lãnh Diệc Hiên liền duỗi tay ôm Hà Duyệt vào lòng, cười nói:" Như thế nào? Duyệt là không cao hứng ta tới đây?"

Được lắm! Xưng hô đều thay đổi, hắn còn có thể làm cái gì, nhẹ nhàng đẩy Lãnh Diệc Hiên đang tới gần, nói:" Hoàng Thượng hôm nay như thế nào mà lại rảnh rỗi tới đây?"

"Gọi Diệc Hiên!"

"......."

Hà Duyệt lé mắt nhìn nhìn Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên rất là bình tĩnh cầm chiếc đũa lên ăn cơm, phản phất như muốn nói cho Hà Duyệt biết rằng ngươi không gọi, ta đây không trả lời, chọc cho Hà Duyệt nghiến răng nghiến lợi lại nói lần nữa:" Diệc Hiên, hôm nay thế nào lại rảnh rỗi đến đây?"

"Nhớ ngươi!"

Hai chữ, rất đơn giản, thực nhẹ nhàng, thực sảng khoái từ miệng Lãnh Diệc Hiên nói ra, lại làm cho Hà Duyệt vô cùng áp lực, mẹ nó, lời âu yếm thế này mà cũng nói ra được? Người này còn có biết xấu hổ là gì hay không. Hà Duyệt đơn thuần hoàn toàn không biết suy nghĩ của mình vừa rồi đều bị đối phương nhìn ra, một bộ nở nụ cười thật tươi thật sự dọa cho Hà Duyệt nhảy dựng lập tức cúi đầu ăn cơm lại bị Lãnh Diệc Hiên trước một bước bắt đến, đồ ăn đã tới miệng rồi mà cong nhảy qua miệng người khác.

"Ngươi!"

"Xích Nguyệt Điện này trù nghệ so với Ngự Thiện Phòng còn tốt xa, hẳn là công lao của Duyệt đi?" Lãnh Diệc Hiên vẻ mặt tươi cười nhìn chằm chằm Hà Duyệt, Hà Duyệt chột dạ bỏ qua một bên tầm mắt, thấy Lãnh Diệc Hiên không có ý muốn tiếp tục ăn cơm, Hà Duyệt cũng vội vàng buông đũa ngồi ngốc một bên.

"Hôm nay ta tới đây là muốn nghe Duyệt trả lời, bất quá xem ra hiện tại ta cũng không cần muốn biết nữa." Hà Duyệt khẩn trương, hắn biết Lãnh Diệc Hiên muốn hắn trả lời chuyện gì, nhưng đối phương lại nói không muốn biết là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Lãnh Diệc Hiên đã không còn...........

Một gương mặt vẫn đang hồng nhuận nháy mắt trở nên tái nhợt, nội tâm ẩn đau nửa ngày nói không nên lời, Lãnh Diệc Hiên chú ý tới sắc mặt của Hà Duyệt liền đau lòng ôm người vào trong lòng, "Ngươi đúng là khắc tinh của ta, ta thấy ba lần cơ hội này không cần cũng thế, mặc kệ đáp án của ngươi thế nào đời này ngươi vẫn là đừng mơ rời khỏi ta!"

Hà Duyệt trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chăm chú Lãnh Diệc Hiên, còn chưa kịp mở miệng đã bị Lãnh Diệc Hiên lấy miệng lấp kính, hung ác hôn triền miên thiếu chút nữa làm Hà Duyệt mất luôn ý thức. Chờ sau khi suyễn khí xong, cả người đã treo lên không trung, bị bế theo kiểu công chúa đây là cái quái gì a! Uy uy uy, Hà Duyệt bây giờ mới phát hiện không ổn, ai có thể nói rõ cho hắn tình hình hiện tại là sắp xảy ra chuyện gì đi!!!!! ( TToTT/)