Tề Minh Khuê đang suy nghĩ xem làm sao để tiếp cận được vị thần y này thì ông trời đã giúp cô đưa y đến chỗ mình rồi.
Tề Minh Khuê đứng dậy đi đến chỗ Mạc Hạo Kỳ đang đứng.
Giọng nói ngọt ngào, thanh triệt của tiểu cô nương hồng y thốt lên.
- Công tử có thể hay không cho ta xin lại tờ giấy?
Mạc Hạo Kỳ rời ánh mắt khỏi nội dung ghi trêи tờ giấy nhìn về phía tiểu cô nương trước mặt.
Hồng y cô nương trước mặt này chỉ cao ngang ngực y.
Mạc Hạo Kỳ tự nhận rằng bản thân đã đi chu du rất nhiều nơi, chưa có 1 loại mỹ nhân nào mà y chưa từng nhìn qua nhưng tiểu cô nương trước mặt này thật sự là người đẹp nhất mà y từng gặp.
Tề Minh Khuê đưa bàn tay ngọc ngà của mình ra trước mặt Mạc Hạo Kỳ, quơ tay mình trước mặt hắn.
- Công tử?
Lúc nhìn nàng Mạc Hạo Kỳ tự biết mình không tránh khỏi sự thất thố.
Khi nhìn vào gương mặt này y cảm thấy mình bị trầm luân, mê hoặc bởi đôi mắt linh động, trong sạch của cô.
Y ngại ngùng lấy lại tinh thần, giọng nói dịu dàng từ miệng nam tử lục y phát ra.
- Thật ngại quá tại hạ thất lễ, mong cô nương không để trong lòng.
Mạc Hạo Kỳ đưa tờ giấy kia cho Tề Minh Khuê.
- Tại hạ có 1 việc muốn hỏi, không biết cô nương có thấy phiền?
- Công tử cứ việc hỏi.
- Những món dược thiện và nguyên liệu ở trêи đây là do cô nương viết sao?
- Đúng vậy.
- Không biết cô nương có thể tiết lộ quý danh?
Tề Minh Khuê đang định trả lời thì nghe thấy 1 giọng nói cợt nhả vang lên.
- Ah! Có phải hay không làm lỡ chuyện tốt của 2 vị rồi?
Theo sau giọng nói đó xuất hiện 1 nam tử hắc y.
Tề Minh Khuê quay sang nói với Mạc Hạo Kỳ.
- Bình thủy tương phùng*, công tử có duyên gặp lại.
* Bình thủy tương phùng: Bèo nước gặp nhau, tình cờ gặp gỡ.
Mạc Hạo Kỳ hiểu ý cũng cúi đầu 1 cái rồi lui ra.
- Có duyên gặp lại.
Mạc Khâm bước đến trước mặt của Tề Minh Khuê.
Vẫn là cái gương mặt yêu mị, câu nhân đấy với đôi mắt đào hoa, phong trần, sống mũi cao thẳng và đôi môi bạc mỏng.
Nếu Mạc Khâm khoác trêи người là kiện áo màu đỏ sẽ là 1 vẻ đẹp ma mị của 1 cửu vĩ hồ, 1 vẻ đẹp câu nhân như 1 yêu thuật chỉ cần người ta nhìn thấy hắn sẽ tình nguyện buông cả 2 tay câng hiến hết thảy cho hắn.
Thì Mạc Khâm khi mặc y phục màu đen lại tăng lên sự quyến rũ hắc ám làm cho người ta cảm nhận hắn là 1 hố sâu khi đâm vào là không thể thoát ra nhưng lại vẫn làm người ta cố chấp đâm đầu vào nó.
Vạt áo trong khoét xuống để lộ đoạn xương quai xanh và cần cổ quyến rũ của nam tử.
Những tà áo sa mỏng phía ngoài bị gió thổi phất phơ. Trêи tay nam tử cầm 1 chiếc quạt phe phẩy.
Tề Minh Khuê nhanh chóng lấy thoát ra khỏi sự mê hoặc của Mạc Khâm. Nàng nhìn vào Mạc Khâm và nói.
- Chiến vương nói đùa rồi! Ta thì có thể có chuyện tốt gì?
Lúc này ở đôi mắt linh động của nàng chỉ tồn tại hình bóng của 1 người đó chính là hắn.
Không biết làm sao nhưng hắn cảm thấy rất vui, cảm giác vui sướиɠ từ sâu trong thâm tâm của mình phát ra.
Trong đầu hắn bỗng dưng nổi lên 1 ý nghĩ:
" Nàng lại trêu đùa ta! "
Không hiểu sao ta như vậy cũng như lúc nãy khi nhìn thấy nàng đang nói chuyện với nam tử kia hắn không kìm chế được mà xông ra mặc dù hắn và nàng mới chỉ gặp mặt vào ngày hôm qua.
Có 1 thứ gì đó từ sâu thẳm trong linh hồn hắn kêu gọi hắn phải ngăn cản không được để nàng tiếp xúc thân thiết với bất kì ai trừ hắn.
Mạc Khâm tiến đến gần Tề Minh Khuê, cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai nàng.
Hơi thở nam tính, giọng nói quyến rũ lọt vào tai Tề Minh Khuê.
- Vậy công chúa muốn như thế nào mới là chuyện tốt nha?
Như những cô nương khác thì giờ này đã ngại ngùng chạy chối chết hoặc không thì sẽ lắp bắp không nói lên lời lấy tay đánh yêu... nhưng đó là người khác còn với Hạ Minh Khuê mà nói thì mấy cái kiểu ngại ngùng của con gái không có trong từ điển của cô.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là muốn hôn hắn, muốn hôn hôn hắn, hắn là của cô.
Tề Minh Khuê quay đầu sang còn cố tình môi cô sượt qua má của Mạc Khâm.
- Không bằng Chiến vương sung hỉ cho ta vậy là có chuyện tốt rồi!