Bạch Sương: "Vậy có thể trì hoãn tối đa trong bao lâu?"
Lãn Đản nghĩ nghĩ: [Nhiều nhất là 10 năm, nhưng trong hai năm cuối cùng cậu ấy có thế sẽ rất đau đớn. Chủ nhân, vì cái gì mà người cần phải kéo dài thêm cho cậu ấy mấy năm, tôi có thể cảm nhận được, thần sa ngã ở thế giới này đã bị người thu phục rồi.] Bạch Sương không nói chuyện. Tại vì sao cứ phải để Bạc Nghịch sống thêm mấy năm? Có thể là bởi vì, đã quen với cảm giác có cậu bầu bạn rồi đi. Thần sinh ra đã cô độc, Bạch Sương càng hơn thế nữa. Mà sự xuất hiện của Bạc Nghịch, làm cô cảm thấy có chút không giống. Quay lại phòng bệnh, thì Bạc Nghịch đã tỉnh lại rồi. "Bác sĩ nói cậu không có vấn đề gì lớn, rất nhanh là có thể ra viện." Bạch Sương rót một cốc nước đưa qua cho cậu. Môi Bạc Nghịch trắng bạch, đón lấy nước. Rõ ràng cậu nghe thấy bác sĩ nói cậu chỉ có sống nhiều nhất được 5 năm, A Sương lại nói với cậu không có chuyện gì.. "Ngày mai lại tới Bạc gia một chuyến đi." Bạch Sương mỉm cười, "Hôm nay không lấy được sổ hộ khẩu, ngày mai tới lấy, trước tiên đi nhận giấy kết hôn, sau đó tách hộ khẩu." Tim Bạc Nghịch thắt lại, sau đó giả vờ như không có chuyện gì mà cười: "Tôi tạm thời không muốn nhìn thấy bọn họ, chuyện hộ khẩu để sau rồi nói. A Sương, tôi muốn cùng cậu đi du lịch vòng quanh thế giới." "Không đi nhận giấy kết hôn trước?" Bạch Sương cảm thấy có chút kỳ lạ, trước đây đã nói cả rồi. "Cậu không muốn đi du lịch vòng quanh thế giới với tôi sao?" Bạc Nghịch thay đổi trọng tâm câu chuyện, dùng ánh mắt tủi thân đáng thương nhìn Bạch Sương. Chiêu này đối với Bạch Sương mà nói vô cùng có tác dụng, cô liền đồng ý. Nhìn Bạch Sương đang bận trước bận sau, Bạc Nghịch hơi hơi cụp mắt. A Sương là một cô gái tốt, cậu chỉ có thể sống thêm được năm năm, cậu không thể làm lỡ cô. Không thể bởi vì sự ích kỷ của cậu, mà làm cho A Sương trở thành một góa phụ. Cho nên, không thể nhận giấy kết hôn, không thể kết hôn. Ngày thứ hai, tin tức bùng nổ được phát ra hết tin này đến tin khác. Tập đoàn Bạc thị toàn bộ giao lại cho Bạc Nghịch tiếp quản; Bạc Gia Thành vậy mà lại sát hại bà vợ đầu tiên của ông ta; Đứa con trai nhỏ của Bạc Gia Thành kiếp này bị báo ứng, trở thành đứa thiểu năng! Tin tức mới này đã thống trị tất cả các hot search, thật ra hung thủ chân chính giết hại mẹ ruột của Bạc Nghịch không phải là Bạc Gia Thành, ông ta chỉ khoanh tay đứng nhìn, vì thế ông bị kết án không nặng bằng Ân Lan. Nhưng kết cục cuối cùng vẫn là cả hai người đều phải ngồi tù. Người trong tập đoàn Bạc thị đều rất muốn nhìn thấy người kế vị chức chủ tịch tập đoàn trông như thế nào, nhưng bọn đã được định trước là sẽ thất vọng. Bạc Nghịch căn bản không tới Bạc thị, cậu giao lại toàn quyền xử lý cho tổng giám đốc Bạc thị, Bạc thị, cậu không quan tâm nữa. Tương lai Bạc thị lỗ cũng được, lời cũng vậy, cậu không quan tâm. Đồ của Bạc Gia Thành, cậu không thèm. Với cả cậu cũng không muốn lãng phí thời gian vào những thứ như vậy, thời gian quý giá của cậu, chỉ có thể dành cho A Sương của cậu. Chẳng qua bởi vì tân nhiệm chủ tịch Bạc thị đã được công bố, làm cho rất nhiều phương tiện truyền thông chú ý đến Bạc Nghịch. Có một phòng viên có khứu giác nhạy bén phát hiện ra manh mối, lần theo đó điều tra sau đó mới phát hiện ra một tin tức kinh người: Đại Boss đứng sau BsBn vậy mà cũng là Bạc Nghịch! Tin tức này vừa ra, ngay lập tức như một kíp nổ trên mạng internet. BsBn trước mắt chính là app có số lượng người dùng nhiều nhất, kiếm được rất rất rất nhiều tiền. Chẳng trách Bạc Nghịch không tới Bạc thị, thì ra trong tay cậu ấy sớm đã có át chủ bài. Nhưng Bạc Nghịch lập ra BsBn lúc nào chứ? Phải biết rằng, cậu ấy mới vừa từ trong tù ra ngoài. Sau khi cư dân mạng bàn tán sôi nổi về việc này, lúc đang có rất nhiều người hất nước bẩn lên người Bạc Nghịch, phòng nghiên cứu quốc gia đăng lên Weibo một tin tức, công bố thân phận nghiên cứu viên của Bạc Nghịch. Bạch Sương chia sẻ bài đăng Weibo này, kèm dòng chữ: Bạn trai của tôi chính là ưu tú như vậy. Lại lần nữa làm cộng đồng mạng bùng nổ. "Trời ơi, trong một lúc vậy mà không biết nên ngưỡng mộ người nào mới tốt! Bạc Nghịch mạnh như vậy, Hứa Bạch Sương cũng siêu mạnh mẽ, hai người bọn họ ở bên nhau, đó chính là mạnh mạnh kết hợp với nhau nha!" "Thuyền cập bến rồi cập bến rồi! Tôi đã chèo cái thuyền Nghịch Bạch này bốn năm rồi, cuối cùng cũng được ăn đường do chính chủ phát rồi!" "A tôi chết thôi! Cặp đôi trai tài gái sắc này, yêu rồi yêu rồi! Theo dõi!" Cư dân mạng điên cuồng bình luận và chia sẻ, Bạc Nghịch cũng đã nhìn thấy. Nhưng cậu lại không vui. Bạch Sương đưa tay vòng lấy cổ cậu từ phía sau, "Làm sao vậy A Nghịch, cậu không muốn tôi công bố cậu là bạn trai của tôi sao? Nhưng lúc trước cậu ở Đế Đại giận dỗi với người nam sinh đó, thì đã có rất nhiều người quay video đăng lên mạng rồi." "Tôi không phải không muốn." Tay phải Bạc Nghịch bắt lấy tay của Bạch Sương, không quay đầu, biểu tình đấu tranh mà giày vò, "Tôi chỉ là.." Không muốn làm cậu bị liên lụy, không muốn làm cho cậu có một đoạn tình cảm đã xác định là không có kết quả. "Không có là được." Bạch Sương tựa vào người cậu, "Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, đi du lịch vòng quanh thế giới." Bỗng nhiên, điện thoại của cô vang lên. Là Cố Hàn. "Chúc mừng các cậu nhé." Cố Hàn của bây giờ đã là một nhân sĩ ưu tú, nhưng vẫn mãi không đuổi kịp thành công của Bạch Sương và Bạc Nghịch. Cậu ấy đã phục triệt để. Cậu vốn nghĩ rằng, Bạc Nghịch vào tù, nói không chừng cậu còn có một chút cơ hội. Nhưng trong những năm nay, Bạch Sương tiến bộ lớn đến vậy, cho dù cậu có cố gắng như thế nào cũng không thể theo kịp được bước chân của cô. Cậu đã dần dần từ bỏ rồi. Lúc nãy cậu nhìn thấy Weibo, biết được trong những năm nay Bạc Nghịch cũng không hề nghỉ ngơi, đã mở ra một phiến thiên địa to lớn đến vậy, cậu cuối cùng cũng buông bỏ được. Cái cậu có thể làm được, chính là cho bọn họ một lời chúc phúc chân thành nhất, cho bản thân một chấm kết thúc bốn năm yêu đơn phương. Cuộc đối thoại giữa Bạch Sương và Cố Hàn trước nay không nhiều, sau hai câu, Cố Hàn liền ngắt điện thoại. Cậu ta đứng trước cửa sổ sát đất của phòng làm việc, nhìn xuống thành phố phồn hoa người người đông nghịch, trong lòng sinh ra một chút cảm giác thê lương. Cậu ta thu dọn đồ đạc, xuống lầu lái xe ra khỏi công ty. Trong lúc đang đợi đèn xanh trên đường, cậu nghe thấy trên vỉa hè truyền tới tiếng khóc và tiếng kêu cứu. "Đừng đánh nữa, còn đánh nữa thì tôi sẽ chết mất! Cầu xin các người, ai đó hãy đến cứu tôi với!" Người phụ nữ đầu tóc rối loạn nằm bò trên đất gào khóc, sau người cô ta, có một người đàn ông tay cầm chiếc giày đánh cô ta. "Chạy đi! Cô lại chạy cho lão tử xem! Ôn Đại Nhi, gan của cô lớn quá rồi phải không? Vậy mà dám chạy!" Nét mặt Vu Thức hung ác mà đánh, mỗi lần đánh xuống đều dùng sức lực rất lớn. Đột nhiên, có người ngăn cản động tác của hắn lại. "Ai dám quản chuyện của lão tử!" Vu Thức hung ác quay đầu qua nhìn. "Nếu còn không dừng tay, tôi sẽ báo cảnh sát đấy." Ánh mắt Cố Hàn lạnh lùng nhìn hắn. Vu Thức có chút hoảng sợ, "Tao, tao dạy dỗ vợ của tao, liên quan gì đến mày!" Ôn Đại Nhi nhìn thấy có người đứng ra cứu mình, vội vàng bò tới bắt lấy ống quần của Cố Hàn, "Người tốt bụng nhanh cứu tôi với, tôi sắp bị hắn đánh chết rồi!" Cô ta ngẩn đầu, trên mặt đều là vết bầm tím và ngấn nước mắt, ngũ quan đều biến dạng, và còn lộ ra vẻ rất già nua, so với tuổi thật của cô ta ít nhất cũng già hơn 10 tuổi. Lúc Ôn Đại Nhi nhìn thấy "người tốt bụng" là Cố Hàn, kinh ngạc đến quên cả khóc. So với thời cao trung, Cố Hàn của hiện tại đã cởi bỏ vẻ trẻ con, biến thành rất trưởng thành chính chắn. Trong vẻ đẹp trai nhiều thêm mấy phần ưu nhã cao quý, vừa nhìn đã biết thuộc tầng lớp ưu tú trong giới thượng lưu nhân sĩ. Cố Hàn nhìn thấy bộ dạng của cô ta, nhíu chặt mày, hô lên một tiếng: "Ôn Đại Nhi." Ôn Đại Nhi lúc này mới hồi thần, vội vàng cúi đầu, cũng không kéo ống quần của Cố Hàn nữa, hận không tìm được một cái lỗ mà chui xuống.