"A Nghịch, cậu còn nhớ những lời mà tôi vẫn luôn nói với cậu không?" Dao Bạch Sương cầm trong tay rất vững vàng, một chút cũng không có dấu vết muốn dịch chuyển.
"Tôi đã nói, tôi sẽ bảo vệ cậu, không để người khác ức hiếp cậu." Giờ đây Bạc Nghịch mới nhận ra rằng Bạch Sương không phải đang đùa dỡn, "Nhưng cậu không cần vì tôi mà giết người!" Vào lúc này, Bạc Gia Thành cũng đã hỏi xong tình huống với bác sĩ quay lại, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy tình huống nguy cấp như vậy, ông lập tức quay người muốn bỏ chạy. "Đứng lại." Bạch Sương lãnh đạm mở miệng, nhưng trong ngữ khí tuyệt không cho phép từ chối, "Đóng cửa lại, không được phép chạy, nếu không mạng của vợ con ông, cũng khó mà giữ được." Bước chân Bạc Gia Thành dừng lại, cho dù trong lòng có ngàn vạn không cam chịu, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Bạch Sương. Đóng cửa lại, Bạc Gia Thành dơ hai tay lên cao, nhìn về Bạch Sương nở một nụ cười nịnh nọt, "Hứa tiểu thư, không cần thiết làm tới mức độ này chứ, vậy không dễ thu dọn đâu." "Nếu tôi đã làm rồi, vậy thì sẽ không nghĩ tới thu dọn kết cục." Bạch Sương hất hất cằm, biểu thị Bạc Gia Thành bước tới trước mặt cô. Bạch Sương: "Tôi hỏi ông, Bạc Dịch có phải là con trai ruột của ông không?" Sắc mặt của Bạc Gia Thành rất khó coi, lườm Ân Lan một cái, sau đó không tình nguyện mà thừa nhận: "Phải." Bạch Sương nói: "Cho nên trước khi mẹ ruột của A Nghịch mất, ông đã có một chân với tiểu tam này, còn có một đứa con riêng, đúng không?" Bạc Gia Thành cười mỉa nói: "Đừng nói khó nghe như vậy chứ, cái gì mà tiểu tam không tiểu tam---" Bạch Sương đá lên cái gì đó, "Nói nhiều lời vô dụng thế làm gì, cuối cùng là phải hay không phải?" Bạc Gia Thành nghẹn lời: "Phải.." Bạch Sương lại hỏi: "Mẹ của A Nghịch là các người câu kết với nhau giết bà sao?" Bạc Gia Thành trừng lớn mắt, không thể tin được mà nhìn về phía Ân Lan, "Bà đến cái này cũng nói rồi?" Ân Lan bị dao kề trên cổ, không dám nói chuyện. Bạc Gia Thành như chiếc bình vỡ, "Phải, là bà ấy đẩy, tôi đứng một bên xem." Lời này vừa nói, Bạc Nghịch chịu không được đưa tay đánh ông ta một quyền, đánh cho ông ta khóe miệng chảy máu, còn nhổ ra hai chiếc răng. "Mày cho dù có đánh chết tao, mẹ mày cũng không thể sống lại được nữa!" Bạc Gia Thành giống như bị điên mà gào lên. "Được rồi, viết một tờ đơn chuyển giao tài sản đi, mang tất cả tài sản dưới tên ông đều chuyển hết cho A Nghịch." Bạch Sương lãnh đạm mà nói. "Cái gì?" Bạc Gia Thành không dám tin vào tai mình nữa, "Cô cảm thấy tôi điên rồi sao, tôi làm sao có thể giao tài sản lại cho nó!" "Bố, tuyệt đối đừng giao tài sản cho Bạc Nghịch, con mới là đứa con trai mà bố yêu thương nhất, tài sản của bố nên để lại cho con mà!" Bạc Dịch nép ở trong gốc nói. Bạch Sương rút ra một con dao gọt hoa quả khác, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp phi thẳng về phía Bạc Dịch. Mũi dao sắc bén lạnh lẽo lao thẳng vừa đúng găm vào tường ngay chỗ đầu Bạc Dịch, phát ra một tiếng "Phập". Bạc Dịch bị dọa đến tè ra quần. "Đừng động thủ! Đừng làm hại con của tôi!" Bạc Gia Thành phát ra âm thanh thảm thiết. "Lập tức viết, kéo dài thêm một phút, vậy thì vị trí của con dao sẽ phải thay đổi rồi." Bạch Sương hờ hững nói. Bạc Gia Thành một chút cũng không dám nghi ngờ tính xác thực trong lời này, vội vàng lấy giấy bút ra viết. Ân Lan không dám phát ra chút âm thanh nào, nhưng bà ta lại gấp đến khóc lên, trong ánh mắt nhìn về hướng Bạc Gia Thành đều là sự cự tuyệt. Đừng viết mà! Tài sản của Bạc gia làm sao có thể đưa cho Bạc Nghịch được chứ, con trai bà mới là người thừa kế chính thống! Trong lòng Bạc Gia Thành đã có tính toán. Trước mắt cứ viết đã, sau khi sự việc qua đi sẽ nói là ông đã viết dưới tình thế bị ép buộc, nhưng vậy sẽ không được tính nữa. Dù gì Hứa Bạch Sương cũng chỉ là một đứa tiểu nha đầu, làm sao có thể bằng một hồ ly tinh trên thương trường như ông. Nhưng mà dự tính của Bạc Gia Thành đã được định là sẽ bỏ lỡ. Sau khi ông viết xong muốn đưa cho Bạch Sương xem, nhưng Bạch Sương nhìn cũng không nhìn, nói với Bạc Nghịch: "Quay video lại cho ông ta." Bạc Gia Thành cảm nhận được đại sự không ổn, "Làm, làm sao lại quay video rồi, tại sao muốn quay video?" Bạc Nghịch cầm điện thoại ngắm chuẩn vào Bạc Gia Thành, Bạch Sương nói: "Ông để đơn chuyển giao tài sản lên trên một bên mặt của ông, sau đó trả lời mấy câu hỏi của tôi." Bạc Gia Thành lúc này mới hiểu ra, Hứa Bạch Sương muốn quay video ông ta công chứng! Đáng ghét, cô ta làm sao mà biết được! Động tác của Bạc Gia Thành chậm lại, Bạch Sương trực tiếp chuyển dao xuống cánh tay Ân Lan đâm một nhát. "..." Ân Lan thảm thiết gào lên một tiếng. "Nếu còn chần chừ, vậy dao này sẽ không phải rơi vào trên người vợ ông nữa đâu." Giọng nói Bạch Sương lạnh lẽo mang tính đe dọa. "Tôi quay! Tôi quay được chưa!" Bạc Gia Thành đau xót nói. Sau cùng, Bạc Gia Thành quay xong video công chứng, nói bản thân là tự nguyện viết bản chuyển giao tai sản này, không có bất cứ người nào ép buộc. Cho nên tờ đơn chuyển giao tài sản này có hiệu lực. Bạch Sương thả Ân Lan ra, kéo theo Bạc Nghịch ra khỏi bệnh viện. Sau khi lên xe, Bạc Nghịch nói rất nhanh dặn dò: "Tôi đưa cậu về nhà, cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra nước ngoài, hậu quả của tất cả mọi chuyện xảy ra lúc nãy đều do tôi gánh vác." Bạch Sương nâng mặt nhìn vào cậu, lãnh đạm cười, "Hậu quả gì?" Bạc Nghịch nhíu mày, "Trong bệnh viện ở đâu cũng có camera giám sát, bọn họ chắc chắn sẽ lấy camera giám sát ra tố cáo cậu." "A, camera giám sát, không có tác dụng gì." Tất cả camera giám sát, đều bị Lãn Đản làm cho nhiễu sóng rồi. Bởi vì cả ba nhiệm vụ trong thế giới này đã hoàn thành rồi, Lãn Đản khôi phục được một chút thần lực. Chút thần lực này ở thần giới thì chẳng có tác dụng gì, nhưng ở trong thế giới này, vẫn có chút tác dụng. "Cậu đúng là đã nhắc nhở tôi rồi." Bạch Sương lấy ra một cái bút ghi âm trong túi áo, phát ra. "Mẹ của A Nghịch là các người câu kết với nhau giết bà sao?" "Bà đến cái này cũng nói rồi?" "Phải, là bà ấy đẩy, tôi đứng một bên xem." "Mày có dù có đánh chết tao, mẹ mày cũng không thể sống lại được nữa!" Bạc Nghịch hết sức kinh ngạc nhìn về phía Bạch Sương. "Lái xe chú ý an toàn, nhìn phía trước." Bạch Sương quay đầu cậu trở lại, "Bọn họ chắc chắn không tố cáo được tôi, nhưng tôi chắc chắn có thể tố cáo được bọn họ." Bạch Sương sờ sờ đường hàm hoàn mỹ của Bạc Nghịch, thanh âm dịu dàng, "A Nghịch, tôi sẽ tuân thủ quy tắc của thế giới này, dùng thủ đoạn hợp pháp nhất, làm cho bọn họ phải trả giá cho tội lỗi mà họ đã từng làm." Trong lòng Bạc Nghịch ấm áp, cậu vừa muốn cười, liền cảm nhận được một vị tanh ngọt trong cổ họng. "Phụt!" Bạc Nghịch dồn sức đạp mạnh vào phanh xe, đồng thời nôn ra một ngụm máu trên vô lăng. Trước mắt trở thành màu đen, lập tức ngất đi. * * * Trên hành lang, có bóng của hai người, tiếng nói chuyện của bọn họ dần dần truyền tới. ".. bệnh nhân có thể chỉ sống nhiều nhất được năm năm." Bác sĩ thở dài thương xót. Bạch Sương im lặng rất lâu, mới nói: "Nếu như tôi vẫn muốn cậu ấy sống thì sao, thay bộ phận có được không?" "Rất nguy hiểm, bởi vì đa số bộ phận trong cơ thể cậu ấy đều suy kiệt rồi, nếu tùy tiện làm phẫu thuật, thì có khả năng trên bàn mổ sẽ.." Bạc Nghịch mặc đồng phục bệnh nhân nghe lén khuôn mặt tái mét, lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo. Tay của cậu, run rẩy nâng lên, sờ vào trái tim của mình. Hít vào. Có phải là ảnh hưởng của tâm lý không? Tại vì sao cậu cảm thấy, chỉ chạm nhẹ một cái, thì liền rất đau đớn. Trong cơ thể của cậu, có lẽ đã chất đầy độc tố rồi đi. * * * Sau khi nói chuyện xong với bác sĩ, Bạch Sương hỏi Lãn Đản, "Với thần lực hiện tại của ngươi, ngươi có thể chữa khỏi cho Bạc Nghịch không?" Lãn Đản nói: