Vì sự tàn khốc của quân địch, rất nhiều người đã ngã xuống dưới kiếm của họ.

Những người còn lại sau khi đến được nơi bày trận, liền tìm chổ ẩn mình.

Xác định toàn bộ quân địch đã vào bẫy.

Khanh Như phất cờ.

Lập tức những tản đá to trên núi lăn xuống, cung tên bay ra từ nhiều hướng.

Những hói sâu được đào sẵn và nguy trang kĩ lưỡng cũng bắt đầu có những tên lính địch đầu tiên rơi vào.

Lúc này, những lực lượng mai phục sẵn trên cây bắt đầu cắt dây thừng, từng bao đất to, mất khống chế, bay mạnh, đung đưa quanh bọn lính.

Lũ địch chưa hết bàn hoàng thì đã bị những bao đất, những tản đá to, những cung tên đánh cho mất đi hơn phân nữa lực lượng.

Quân địch không chút phòng bị, cứ như thế, bị một phụ nữ chân yếu tay mềm như Lam Chi, không toi s chút sức lực, đánh cho tan tành.

Đến khi định hình được bản thân đã rơi vào bẫy, chúng liên phát lệnh rút lui.

Lúc này, số bột hớn mà Lam Chi chuẩn bị, được cô ra lệnh cho những người mai phục trên cây bắt đầu rãi xuống.

Bột ớt cay, vừa bay vào mắt, vừa hăng vào mũi, vừa bám vào vết thương.

Quân địch đau đớn, không biết đường rút lui, nên rút kiếm, vương cung tự vệ.

Lúc này, quân ta mới xông ra, chính thức chiến đấu.

Rất nhanh bọn quân địch đều bị đánh hạ tại nơi đây.

Được thế, Khánh Thiên lập tức dắt quân tiến vào doanh trai của quân địch, giành lại lãnh thổ.

Tại nơi đây, quận chúa Khanh Như xông trận không thua gì nam nhân.

Lam Chi nhìn dáng vẻ của quận chúa, có chút ngây người.

Đến khi…

“Cát Lan… cẩn thận.” Khanh Như nhận thấy một người mặt đồ đen đang nhắm cung về phía Cát Lan.

Cô hét lên bảo Cát Lan cẩn thận.

Nhưng tên kia đã thả tay, mũi tên lau nhanh về phí Cát Lan.

Lúc này, Khanh Như không suy nghĩ thêm gì nhiều, trực tiếp lấy thân mình bảo vệ cho Cát Lan.

“Khanh Như!!!”

Mũi tên ghim vào phần tay vai trái của Khanh Như.

Khanh Như ghim sâu thanh kiếm xuống đất, cố tựa người vào nó để không bị ngã.

“Khanh Như.”

Lam Chi chạy về phía Khanh Như.

“Khanh Như, muội… sao lại ngốc như thế hả?” Cát Lan đỡ lấy cô.

“Ta..

ta không sao.”

Quận chúa quả thật rất mạnh mẽ, dẫu cho vết thương không ngừng rỉ máu, nét mặt đã trắng bệt, cô vẫn gượng người, nói răng mình không sao.

“Muội nhất định không được xãy ra chuyện gì, ta đưa muội về.”

“Không kịp đâu tướng quân… đưa quận chúa đến lều bên kia đi.” Chỉ về phía doanh trại của quân địch.

“Nhưng!”

“Ngài còn chần chừ, quận chúa sẽ bì mất máu mà chết đó.”

“Được.”

Lục Cát Lan bế lấy Khanh Như, chạy nhanh vào lều, đặc cô lên giường.

“Ngài giúp ta lấy một ít nước nóng.

Và khăn sạch.”

Lam Chi nhanh chóng kiểm tra vết thương.

“Khanh Như, cố chịu một chút, sẽ rất đau.”

“Ta không sao.”

Cát Lan nghe sẽ rất đau, thì lo lắng nắm lấy tay Khanh Như.

Lam Chi rất mạnh dạng, cô dùng sức kéo phăng mũi tên ra.

Mũi tên vừa được rút ra, một chút máu tươi theo đó phún lên, bắn lên gì má của Lam Chi.

“Ưm!!!” Khanh Như đau đớn siết lấy tay Cát Lan.

Lam Chi lập tức dùng khăn bịt chặt vào vết thương.

“Mũi tên có độc!” Cát Lan nhìn mũi tên rồi thốt lên.

Lam Chi lúc này, nhìn vào máu mới nhận ra.

“Đúng vậy! Quả thật là có độc.”

Cát Lan lập tức định dùng thân mình hút độc ra cho Khanh Như, nhưng Lam Chi ngăn lại.

“Ngài muốn chết hả?”

Lúc này, đám người Khánh Thiên mới công vào.

Sau một trận quyết chiến, tất cả họ đều nhuộm máu trên tay, gương mặt nào, cũng có những vệt máu đỏ tươi.

“Lam Chi, cô… có sao không?” Khánh Thiên nhìn y phục của Lam Chi dính máu, cả trên mặt cũng toàn máu, liền rất lo lắng hỏi.

“Ta không sao, nhưng quận chúa đã trúng tên độc.

Ta cần lấy độc ra ngay bây giờ.”

“Vậy phải làm sao?”

“Giúp ta giữ lấy khăn.”

Cát Lan không chậm trễ, liền giữ chặc khăn trên miệng vết thương, không để máu chảy ra.

“Aaa.” Quận chúa đau đớn