Mọi người kinh ngạc nhìn hắn. Vậy ra chủ mưu lần này là người của Thiên Tự Nhất sao?

- Không có ấn tượng. Cô nói mà mặt tỉnh như không.

- Nàng thật sự không nhận ra ta. Chúng ta đã từng gặp mặt trước quán trọ. Vũ Hạo Nghi nói có chút buồn vì cô không nhớ ra hắn.

- Ta không nhớ ngươi, cũng không biết ngươi là ai và ta không quan tâm, cũng không muốn biết. Cô dùng sắc mặt trăm năm khó gặp nhất của cô, đó là bộ dạng nghiêm túc á.

- Thật là đặc biệt, bởi vậy ta mới muốn có nàng. Hắn lại cười nham nhở.

- Ta không cho, nàng là của ta. Lúc này, Lý Triển Phong lúc này tản ra sát khí lên tiếng.

- Hừ! Ta 1 khi đã muốn có thứ gì thì nó là của ta. Vũ Hạo Nghi lạnh giọng không kém cạnh gì.

Cái tình cảnh gì đây vậy trời, giữa lúc nước sôi lửa bỏng lại nói 1 cái vấn đề không ăn nhập gì hết.

- Khụ khụ. . Phong à, đừng tranh cãi nữa. Lúc này, sắc mặt cô lại xanh tái.

Lý Triển Phong mặt càng tối hơn, nàng muốn làm gì nữa vậy trời.

- Ta nói ngươi này cái gì gì Nghi ấy, ngươi muốn thứ gì thì sẽ có thứ đó, nhưng ta không phải là đồ vật ta là người, hơn nữa nếu như ngươi có khả năng mang được ta đi ngay trước mặt Phong thì ngươi làm thử xem. . khụ khụ. . Cô dùng mặt nghiêm túc nói, nhưng vẫn không quên làm trò

Cô xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới chỗ những người đang bị thương, cầm cái kim châm trong tay, chít vào 1 huyệt ở cổ tay của từng người, bọn họ hô hấp lại bình thường.

Mọi người kinh ngạc nhìn cô thì ra phu nhân của Hiên Phong Các là thần y sao? Vũ Hạo Nghi và Vũ mặt đen thui, việc này là ngoài dự liệu của bọn họ.

Vũ không muốn cô trị cho bọn họ thêm nữa liền xông lên định đánh cô, ai ngờ kiếm còn cách 10cm nữa thì bị búng văng ra, là Lý Triển Phong xông tới.

- Muốn hại nàng, phải hỏi ta trước đã. Mặt hắn lúc này còn tối hơn nữa, cũng gần như bao công rồi ấy, xung quanh hắn tỏa ra sát khí bức người.

- Ngươi vừa rồi là chỉa kiếm vào ta? Cô lại hỏi 1 vấn đề không ăn nhập gì hết.

- Hừ! Không giết để ngươi làm hỏng việc của đại thiếu gia sao? Vũ lại chuẩn bị xông lên thì Vũ Hạo Nghi chặn lại.

- Vũ, ngươi nghe không hiểu ta đang nói gì sao? Không được làm nàng bị thương, lui xuống đi. Vũ Hạo Nghi lên tiếng, ánh mắt lộ ra sát khí liếc nhìn Vũ.

- Đáng tiếc, hắn không thể. Tĩnh Ngọc từ sau lớn giọng nói, xông kiếm bay lên đấu với Vũ.

- Ngươi là ai? Sao lại tấn công ta? . Vũ ngăn cản Tĩnh Ngọc lại.

- Ta là ta, ta tấn công ngươi vì ngươi dám chỉa kiếm vào tỷ tỷ. Dứt lời, Tĩnh Ngọc lại xông lên, Ngọc Đàm cũng lấy kiếm của Hiên Triết xông tới.

Cuộc chiến của 3 người bắt đầu nhưng cô lại làm như không quan tâm, tiếp tục đi chữa trị cho người bị thương.

Ngọc Đàm và Tĩnh Ngọc hợp lực lại, 2 người mỗi người 1 chưởng liền đánh bay Vũ té xuống dưới chân Vũ Hạo Nghi đang tái mặt lúc này. Khăn che mặt bị rớt ra, lại là 1 anh chàng anh trai. . . Haizz. Rốt cuộc cô tới cái thời gì vậy nha, nhìn Vũ khóe miệng máu chảy xuống như suối ấy.

- Hãy nhớ cho kỹ nếu ngươi còn dám làm cái hành động đó lần nữa thì sẽ bị phế hết võ công chứ đừng nói là 5 phần hiện giờ, ta giữ cho ngươi nửa phần để còn sức mà cút đi đấy. Tĩnh Ngọc lạnh giọng nói với Vũ.

Doãn Chính thì khỏi nói, mắt lấp lánh nhìn Tĩnh Ngọc không thôi. Vũ Hạo Nghi lại khôi phục cái bản mặt ban đầu, cười cười nói:

- Xem ra ta xem thường nàng rồi, nhưng như vậy ta càng muốn có được nàng.

Dứt lời, Vũ Hạo Nghi xông tới định làm liều là bắt cô, nhưng Lý Triển Phong lại ngăn cản hắn lần nữa, 1 cuộc chiến mới lại bắt đầu.

Cô chữa trị cho người bị thương xong lại đi tới bàn ngồi xuống uống trà, nhìn cuộc chiến mới. Những người bị thương được lui xuống, 1 tốp khác lại xông lên vây quanh bọn họ. Ngọc Đàm đỡ Hiên Triết lui về phía sau cô.

Cuộc chiến cân bằng cân sức này không biết sẽ đấu tới bao giờ mới xong. Ngay lúc mọi người tập trung như vậy, 1 bông hoa anh đào bay tới tấn công Vũ Hạo Nghi, hắn đỡ không kịp, 1 đường máu ngay khuôn mặt mỹ nam. 1 âm thanh vang vọng khắp sảnh:

- Các ngươi đánh như vậy biết khi nào mới xong, thôi thì ta giúp các ngươi kết thúc nhanh hơn.

- Ai! Mau ra đây cho ta. Vũ Hạo Nghi tức giận.

- Ngươi nói ta ra thì ta phải ra sao? Thấy vật như thấy người, chẳng lẽ ngươi còn ngu hơn chó, ngu đến mức không biết ta là ai sao? . 1 giọng nói lại vọng lên.

Tĩnh Ngọc và Ngọc Đàm nhìn xuống cô đang chống cằm nhìn cuộc chiến, nhưng bàn tay cô thì đang nắm chặt thành ghế như gắng gượng điều gì đó.

- Ngươi là môn chủ của Liễu Y môn! Tại sao ngươi lại ở đây? Có ngon thì ra mặt, đừng đứng trong bóng tối mà giở giọng với ta. Hừ! Cũng chỉ là 1 môn nhỏ bé mà dám lớn giọng với ta sao? Vũ Hạo Nghi cũng gần giống với bao công rồi ấy, lớn tiếng hét to nhìn quanh khắp nơi.

Lý Triển Phong nhìn sang cô, nhíu mày.

- Chậc. Cũng thông minh hơn con chó 1 chút nhỉ, vì nghe nói ở đây có hỷ nên đến chơi nha. Ai ngờ, mới tới thì thấy cảnh này, còn chơi gì nữa, ta đành chơi với ngươi chút vậy. Tiếng nói ấy lại vang vọng.

- Hừ! Chỉ bằng ngươi mà đòi chơi với ta sao? . Vũ Hạo Nghi đã hóa thành bao công, mất luôn hình tượng của 1 mỹ nam luôn rồi nha.

- Vậy thử xem! . Tiếng nói lại vang lên lần nữa. Dứt lời, 1 cơn gió hoa anh đào bay từ cửa chính ùa vào, xông tới Vũ Hạo Nghi.

Mỗi cánh hoa bay tới như muốn giết người đều gây thương tích cho Vũ Hạo Nghi mà hắn dùng kiếm né qua được 1 cánh hoa thì lại bị cánh hoa khác làm bị thương. Cho tới khi hắn không đỡ được nữa mà khụy gối xuống, cánh hoa đào lại thu về.

Mọi người hớp 1 ngụm khí lạnh vì cái màn vừa rồi, thì ra Liễu Y môn có cả danh cả thực chứ không phải như lời đồn là vô tích sự mà thích mạnh miệng nha.

- Cũng chỉ là 1 tên trói gà không chặt, chán thật nha! Chơi gì nữa chứ. Tiếng nói này thở dài vang lên.

- Ngươi tại sao lại giúp Lý Triển Phong? Các ngươi có gì đó sao? . Vũ Hạo Nghi ôm ngực đứng dậy nói yếu ớt.

- Có gì đó sao? Uhm. . ta thích hắn đó, bởi vì hắn là mỹ nam đó nha. Ngươi không thấy hắn rất đẹp sao? Tiếng nói này vui vẻ hơn nữa.

Mọi người kinh ngạc nhìn Lý Triển Phong, mà hắn lúc này chỉ lo nhìn cô, tâm tình tốt hơn, mặt mày cũng sáng sủa hơn.

- Haha. . vậy ngươi lấy hắn đi, ta lấy phu nhân của hắn, chúng ta cùng có lời mà. Vũ Hạo Nghi cười âm hiểm hơn, hình như hắn đã quên mất hắn đang bị thương nặng thì phải.

- Đáng tiếc, phu nhân của hắn là bằng hữu của ta, ta muốn cho nàng và hắn 1 cặp hơn. Tiếng nói này lại vui vẻ hơn nữa.

Nào có ai tự biên tự diễn vậy nha. . cái con người gì mà. Tĩnh Ngọc và Ngọc Đàm khinh bỉ liếc nhìn tỷ tỷ của mình. Mà cô lúc này thì mồ hôi lạnh chảy xuống nữa rồi, mu bàn tay đang nắm chặt thành ghế cũng nổi gân xanh lên luôn.

Mọi người lại nhìn cô lần nữa. Miệng há to hơn nữa.

- Biết rồi thì cút hết đi chứ, ta không muốn lại dùng màu hoa xinh đẹp như vậy vấy máu đâu? Tiếng nói này có vẻ nghiêm túc lại.

- Rút! Vũ Hạo Nghi lại nói, tất cả hắc y nhân đều mang người bị thương hoặc chết rời khỏi. - À. Lăng Sảnh Nhi, ta sẽ không từ bỏ ý định với nàng đâu. Hắn quay đầu lại nói với cô, rồi ung dung bước đi.

Lý Triển Phong không ngăn hắn nữa, đi đến cạnh cô, lo lắng hỏi: - Nàng thế nào rồi? Không cần đóng kịch nữa đâu?

- Ngươi nhìn ta hiện tại. . . giống. . đóng kịch. . . lắm. . . sao? . Cô nhìn hắn yếu ớt nói, nói vừa dứt câu, máu từ miệng phun ra, ngã vào ngực Lý Triển Phong ngất lịm đi. . . Thì ra, hắn không tin cô.

Hắn kinh hoàng nhìn cô, kêu tên cô nhiều lần nhưng vẫn không thấy trả lời với khuôn mặt trắng bệch đó, rồi bế cô lên vừa đi vừa quát to: - Gọi đại phu, nhanh lên!