Hai chị em cô kéo nhau ra chỗ riêng nói chuyện sau khi mùi mẫn xong.

- Tại sao em lại ở đây? 4 năm trước em mất tích đột ngột, chị lật tung khắp nơi cũng không tìm ra em, cả Băng Tâm nữa, nó hầu như là lật tung cả Thế giới lên luôn rồi đó. Cô vừa nói vừa lắc lắc tay hắn.

- Haizz. . em cũng nào biết đâu, lúc em đi máy bay về Việt Nam thăm mẹ nuôi với Băng Tâm thì máy bay gặp sự cố, em bị hút vào 1 hố đen, xong bị đưa đến đây, khi tỉnh dậy tỷ biết em đang ở nơi nào không? . . . Là đang ngồi trên ngài vàng đó. Thật là hù chết em rồi. Ngạo Quân vừa nói vừa huơ tay múa chân để diễn tả sự việc.

- Khoan. Em nói máy bay gặp sự cố sao? Tại sao lại trùng hợp tới như vậy? Chị cũng là sang Ý gặp Tâm để tìm hiểu thông tin về K, sau đó máy bay gặp sự cố, chị tỉnh dậy cũng là bị đưa đến đây.

- Chúng ta bị gài bẫy rồi, Tâm gặp nguy hiểm!!! . Cả 2 cùng thốt lên, sau đó phá ra cười: - Haha. . Tâm mà bị thương thì em dùng đầu để đi đó, nó là quái vật mà. . Tiếng cười tắt hẳn, nhìn nhau

- Chắc Tâm không sao đâu, chúng ta lo xa thôi. Mồ hôi lạnh chảy xuống, nhưng vẫn cố gắng giữ niềm tin của mình. Cô thật sự lo sợ.

- Chị à, giờ có lo lắng cũng chẳng được gì? Chúng ta đã không thể quay về thời hiện đại nữa rồi. Từ giờ hãy nghĩ cho chúng ta thôi. Ở đây không có người của Sky, không có Tâm, chỉ có 2 chị em chúng ta thôi, nhưng tới nơi này cũng tốt, chúng ta sẽ không cần lo nghĩ gì nữa, làm lại 1 con người khác. . được không chị.

- . . . . Được.

- Hay lắm, từ giờ chị là đại công chúa, là tỷ tỷ của hoàng đế Lăng Ngạo Quân này, em sẽ về nói thái hậu.

- Thái hậu? Tại sao phải nói. Lăng Ngạo Quân cũng là tên của em ở thời này sao?

- Bởi vì bà ấy biết em không phải nhưng vẫn đồng ý cho em làm vua, bà ấy rất hiền và vui tính, giống người mẹ mà em từng mơ ước, chị mà gặp thì sẽ quý bà ấy lắm đấy. . . Ừ, cái tên hoàng đế kia cùng tên với em, mà vui nhất là hắn cũng có 1 người tỷ tỷ song sinh bị thất lạc từ khi sinh ra, nên chị sẽ nhận cái chức đó, sẽ không lo bị người ức hiếp.

- Được. Cô nói rồi xoa đầu em trai mình. - Nhưng chị không sợ người ta ăn hiếp, em nghĩ chị em là ai chứ, có nghe đồn môn chủ của Liễu Y môn là ai không hả?

- . . . Người đó là chị sao? OMG!

2 chị em tâm sự vui vẻ thì 1 giọng nói oang oang chua chát truyền tới:

- 2 người làm cái gì đấy? Lăng Ngạo Quân, chàng ăn nói sao với ta?

2 người nhìn sang, lúc này người vừa tới cũng nhìn thấy cô, không nói gì nữa đi tới gần họ, Ngạo Quân đứng dậy vui vẻ nói:

- Chị à, là vợ của em, là hoàng hậu đó. Bối Bối, chào tỷ tỷ đi.

- Tiểu muội kính chào tỷ tỷ, vì lúc nãy không thấy rõ tỷ tỷ nên muội đã thất kính rồi. Bối Bối cúi đầu chào cô.

- Được rồi, muội ấy cũng biết ta sao? Cô hỏi ngu ngơ.

- Ừ. . . em chọn nàng ấy nên những gì về em nàng ấy cũng biết. Lăng Ngạo Quân vui vẻ nói.

- Ây nha, đây là đứa em trai của tôi sao, từ khi nào đã không còn cần tôi che chở như thế này. . thật buồn nha. Cô pha trò đùa giỡn.

- Haha. . . tỷ tỷ à, hôm nào có dịp vào cung 1 chuyến nhé. Thăm thái hậu và cháu của tỷ tỷ nữa. Bối Bối cười nói với cô.

- Hả? Cháu á. Cô quay lại nói với Ngạo Quân: - Mày thật là to gan, dám sau lưng tao giở trò này sao? Nhìn đi, con người ta nhìn còn nhỏ vậy mà mày. . mày. . .

- Ách. . chị à, tại tự nhiên nó thế. Ngạo Quân lo sợ nói.

- Tự nhiên. . . tự nhiên, mày hay nhỉ. Cô quay qua nói với bối Bối: - Ta nói này muội muội, nó có ăn hiếp muội thì nói với ta, mà thôi ta chỉ muội điểm yếu của nó, điểm yếu của nó là tai, muội thổi vào xem, nó là oai oái luôn ấy.

Bối Bối mắt sáng lên, nhìn qua Ngạo Quân, cười đểu: - Cảm ơn tỷ tỷ cho muội biết việc này nhé, từ giờ muội sẽ trị được chuyện chàng lén ra ngoài chơi mà không cho muội đi cùng rồi.

- Ách. . . 2 người không cần vừa gặp đã ăn ý vậy chứ. Ngạo Quân lo sợ nhìn 2 người.

Cả 2 cùng phá lên cười.

- Sảnh Nhi, giờ lành tới rồi, chúng ta đi thôi.

- A. . . Phong à. Cô thấy hắn liền chạy tới ôm cánh tay hắn.

- Ừ. Đi thôi, trễ giờ lành là không tốt. Hắn mỉm cười, lấy tay ra, đảo lại thành ôm eo cô đi.

Cô không nói gì nhìn cánh tay đang ôm eo cô, cười cười. 2 người kia đi phía sau thấy vậy, nhìn nhau cười cười, cũng rất thức thời mà đi chậm lại.

~~~~0~~~~

Vào sảnh đường, sau khi ngồi trên ghế thượng với Lý Triển Phong, thấy có điều gì khác lạ, cô quay qua hỏi hắn:

- Phong à, tại sao lại đông người quá vậy.

- Đa số là người của ta, nhưng vì giang hồ nghe được tin hỷ nên đến chúc mừng thôi. Nàng đừng lo lắng.

- . . . Ừ. Tuy nói vậy, nhưng lòng cô thấp thỏm không yên.

- Giờ lành đã đến, mời tân lang, tân nương. Tiếng của Doãn Chính vang lên. Mọi người cười ồ vỗ tay chúc mừng.

Theo yêu cầu của cô, Ngọc Đàm và Tĩnh Ngọc làm phù dâu, đi trước 2 người kia tung hoa.

- Nhất bái thiên địa! cả 2 cùng cúi đầu chào đất trời.

- Nhị bái cao đường! cả 2 cúi chào cô và hắn.

- Phu thê giao bái! cả 2 cùng cúi chào nhau.

- Đưa vào động phòng! Mọi người ồ lên vỗ tay chúc mừng.

Chuẩn bị đưa người đi thì từ ngoài xông vào hơn trăm hắc y nhân bao vây khắp phòng. Người đi đầu tiên nói:

- Thật xin lỗi, có thể từ từ động phòng hay không? Còn sớm nên nói chuyện 1 lát vui hơn nhỉ.

- Đưa tân lang tân nương vào phòng, ngày vui của họ, không nên thấy máu. Cô bình tĩnh nói với đám người hầu.

2 người kia mặc dù không muốn nhưng vì lệnh nên phải đi. Người trong giang hồ thì lo sợ e dè. Người của Hiên Phong Các thì khỏi phải nói, rút kiếm ra liền.

- Đây là phu nhân của lời đồn đại trong giang hồ đây sao? Cũng có chút uy đó chứ. Tên che mặt đó nói cười với ánh mắt nham nhở.

Mà cái hành động đó đương nhiên lọt vào mắt của Lý Triển Phong rồi, khí lạnh tản ra còn hơn mùa đông ở Bắc Cực nữa. Che trước mặt cô, không cho tên đó nhìn nữa, lạnh giọng nói:

- Đã có gan tới đây thì ngươi nên biết không có mạng mà đi ra ngoài.

- Haha. . ta đây là vì Ngọc Đàm mà đến, theo lệnh của môn chủ phải đưa kẻ phản bội về. À. . phải đưa phu nhân của ngươi đi nữa. Tên này ngông cuồng thật, cô có chút cảm thán.

Nhưng mọi người không ai để tâm đến lời nói của hắn mà là nhìn cô, đang không quan tâm sự đời mà ngồi vắt chân uống trà.

- Vị phu nhân này thật là bình tĩnh đi. Tên đó kinh ngạc 1 chút nói.

- Ta sao phải lo, ngươi bắt được thì hãy bắt, đừng nên dùng cái vở kịch cẩu huyết đó nói chuyện với ta. Ở đây thực lực hơn ngươi nhiều, ngươi chỉ đem mấy con tôm tép đó đến khoe mẽ thì được cái gì với lại đừng nên chỉ được cái mồm, hành động chân thật hơn nha. Cô vừa uống trà vừa nói.

Haha. . nàng ấy thật đặc biệt. 1 người ngồi trong bàn khách mắt cười nhìn cô.

Mọi người nghe thì khỏi phải nói, sướng rơn trong lòng vì phu nhân của mình nói hay. Còn tên đó hầu như là không giữ bình tĩnh được nữa rồi, tức giận kêu bọn thuộc hạ xông vào. Trận chiến nổ ra, ai lo bảo vệ người trong lòng thì vừa lo bảo vệ vừa đánh.

Nhưng chỉ có cô và hắn là điềm tĩnh nhất, Lý Triển Phong vẫn đứng đó, nếu có ai tới muốn bắt cô thì ngăn cản.

Cái tên ngạo mạn lúc nãy vì mục tiêu là Ngọc Đàm nên chỉ lo đánh tới chỗ nàng, Hiên Triết thì lo bảo vệ nàng, vừa ngăn đám hắc ý nhân đó.

- Phong à, ngươi ra giúp họ đi, ta tự lo được mà. Cô nắm tay áo hắn, mắt chớp chớp nói.

- Nhìn ta thế này mà nàng kêu ta phải ra giúp sao? Hắn nhìn cô hồi lâu, rồi mới mở miệng đau khổ nói.

- Không giúp vậy thôi ngươi chắn ta làm gì? Ngồi xuống uống trà không tốt hơn sao? . Cô khinh bỉ liếc hắn.

Hắn cười khổ, nàng không biết thế nào là nguy hiểm sao? Ta đang bảo vệ cho nàng mà. Bất lực, đành ngồi xuống với cô. Cả 2 chống cằm lên bàn nhìn cuộc chiến. Haizz. . . bởi mới nói:đó gọi là phụ xướng phu tuỳ.

Cuộc chiến rất nhanh nhìn thấy kết cục này làm cô càng nghi ngờ, đám hắc y nhân ngã xuống rất nhiều rồi, nhưng bọn họ vẫn đánh, cuộc chiến đầy sơ hở này là. . . Không xong.

- Tất cả dừng tay. Cô đứng dậy hét lớn. - Không được đánh nữa, trúng kế rồi.

Cô vừa nói xong, người của Hiên Phong Các bất động, buông kiếm xuống, quỳ gối ôm đầu rên rỉ.

- Haha. . . thì ra vị phu nhân yếu ớt này cũng có chút tài đó chứ nhỉ? Nhìn thấu như vậy. Tên hắc y nhân đó lại cuồng ngạo hơn.

Nàng ấy thật là thú vị. Cái người ngồi trong bàn khách đó lại cười nham nhở.

- Vũ, đưa ta thuốc giải, ta đi theo ngươi. Ngọc Đàm lúc này đang ôm lấy Hiên Triết chống đỡ cho hắn, khóc lóc nói với tên hắc y nhân đó.

- Hừ! Đưa thuốc giải cho ngươi? Ngươi đáng sao? . Tên được gọi là Vũ đó liếc nhìn cô khinh thường.

Lúc này, Lý Triển Phong định xông lên thì lại bị cô níu lại, lắc lắc đầu, chưa tới thời điểm. Hắn hiểu ý cô, liền dừng lại.

- Chị, làm sao bây giờ? . Ngạo Quân bảo vệ cho Bối Bối bên cạnh nãy giờ cũng lên tiếng hỏi, tình huống như thế này là việc hắn không ngờ tới.

Cô không nói gì, chỉ nhìn quét qua toàn bộ người trong sảnh đường, ánh mắt nhìn tới người ngồi trong bàn khách đó, cười đểu nói:

- Ta nói này tên cầm đầu, ngươi ngồi xem kịch nãy giờ đã thấy vui rồi chứ, nên xuất hiện diễn màn cuối cùng rồi nhỉ?

Hắn kinh ngạc nhìn cô, nàng ta sao lại biết? Mặc dù nghĩ vậy, nhưng cũng đứng lên, đi ra.

- Haha. . . quả nhiên ta đoán không sai, người mà Lý Triển Phong đã chọn không phải là người thường. Ta là Vũ Hạo Nghi, nàng nhớ ta chứ.