Ngang qua bếp, cô nghe Trinh Lượng hỏi, chừng như đăm chiêu, Cầm Dược, chúng ta còn đường nào chăng? Giọng đàn ông lạnh nhạt, em hi vọng điều gì, Trinh Lượng? Anh không phải là một bạn tình thích hợp với sự ổn định. Lông bông không nghề ngỗng, đánh bạc là sự sống. Không mảy may của nả, cũng không tha thiết kiếm tiền. Anh không muốn sinh con đẻ cái, hai người đầu tắt mặt tối lo toan cho một gia đình, gánh nặng vô cùng. Em biết là anh yêu em mà, có lẽ em thấy anh mang lại cho em ít quá, nhưng anh đã cố hết sức rồi đấy. Đã trao hết những thứ có thể moi ra. Duy chỉ không muốn làm em thương tổn. Nó sẽ khiến anh hối hận.

Trinh Lượng cười khẽ, thực tình em cũng không cần điều đó, vì sao anh lại bắt đầu đùn đẩy thoái thác rồi.

Vậy em muốn thành thật, nguyên vẹn, hay là thề non hẹn biển. Nếu em chọn một lối sống vất vưởng vô vọng thì phải chấp nhận thuộc tính của lối sống đó. Cho dù tự trong sâu thẳm nó trống rỗng đến mức khiến người ta hoảng loạn, em cũng phải gánh chịu. Chúng ta không thể nào tìm được chỗ dựa ở cuộc đời, ở tình cảm, ở người khác, giữa người với người vốn không có chỗ dựa. Anh chỉ muốn gắng hết sức làm em vui, anh cũng đã làm được rồi.

Sau màn đối thoại đó, họ chia lìa một tháng. Tỏ thái độ quá trần trụi và thẳng thắn nhất định sẽ khiến người khác tổn thương. Cho dù tính tình vốn dĩ phóng khoáng, cũng vì sự thẳng thắn ấy mà họ cảm thấy cần tạm thời tránh mặt nhau. Cảm tính đòi hỏi giao hòa và triệt tiêu, nhưng lý tính thường xuyên nhảy ra kiểm tra và thanh lọc. Tình yêu của người lớn trắc trở mông lung, cần đến rất nhiều sức mạnh. Trong cuộc sống, nếu thiếu phép màu, lừa dối, ảo tưởng, giấu giếm, thì chỉ còn cách huy động một thứ dũng khí tăm tối và mạnh mẽ hơn, chân trần giẫm lên lưỡi dao mà bước. Cặp đôi này vừa khéo lại có tính cách giống nhau, họ đều chỉ cần chân thực.

Cô hỏi Trinh Lượng, mẹ muốn ở mãi bên Cầm Dược ư?

Trinh Lượng không trả lời thẳng, chỉ nói, tôi là một kẻ trốn chạy, người ta tiến thẳng tới trước thì tôi lại giật lùi. Sau lưng toàn là đổ nát. Tôi dẫn em đi quanh đi quẩn, không biết còn đi được đến đâu nữa. Băng qua bao nhiêu nơi, em đếm là thấy, những khách sạn mình từng trú chân, những chiếc giường mình từng ngả lưng, những người qua đường mình từng gặp gỡ, những phong cảnh mình từng luyến lưu. Thật ra trong lòng tôi rất hiểu, không thể mong cầu lâu dài hay kết quả. Chỉ cần khoảnh khắc này thực sự tồn tại, trong lòng có thành ý, cho dù niềm vui vốn được định sẵn là vô thường thì cũng phải tin tưởng vào nó. Tín Đắc, em đang trưởng thành, nhưng tôi cảm thấy mệt mỏi luẩn quẩn rồi. Chắc là tại tôi đang già đi.

Lòng cô đau nhói. Nói, mẹ không thể già được, Trinh Lượng, mẹ luôn tiến lên phía trước mà.

Người phụ nữ đã chìm vào suy tưởng, không bận tâm đến lời cô nữa, cứ mải lẩm bẩm, em còn nhỏ nên thấy thời gian đầy đặn và còn khả năng thay đổi, nói chung là tương lai rộng mở. Nhưng một ngày kia em sẽ phát hiện ra rằng tương lai ấy là một cái lồng đen tối, xung quanh lềnh bềnh toàn bong bóng xà phòng, sặc sỡ, lung linh, không có gì vững vàng bất biến. Chúng ta không có tự do, cũng không có chỗ dựa, chẳng qua lo đập bong bóng mà thôi. Ví như tôi đây, vò võ cô quạnh, chỉ biết dùng lao động để gây tê bản thân. Cảnh ngộ này, bao giờ mới chịu kết thúc.

Cô phản đối, hồi Cầm Dược chưa đến, chúng ta cũng vẫn sống mà.

Đúng, mỗi người đều phải chuẩn bị tốt cho cuộc sống một mình, bởi vì cơ hội có được tình yêu khá ít ỏi và khó khăn. Nhiều người cả đời không biết thế nào là niềm vui khi tâm hồn và thể xác giao hòa. Tôi có được Cầm Dược, đó là số phận. Cầm Dược là người được số mệnh run rủi xuất hiện.

Vấn đề là, Cầm Dược có cách thức riêng.

Và dùng cách thức ấy để đối xử với tôi. Cầm Dược đã nói rất rõ ràng, cũng chẳng có gì khiến tôi không thể chấp nhận. Tôi chỉ mệt mỏi thôi. Tín Đắc, một con đường mà đi mãi không hết, có lẽ là tại tôi đi quá nhanh, quá sâu, quá nhập tâm. Trên mặt bà vẫn là nụ cười và ánh mắt khó đoán biết, bà nói, đời người mà không có tội ác, dục vọng, mù quáng, tan nát, khổ đau, bí mật chảy ngang qua, thì thiếu hương vị quá. Vì thế, gặp người đàn ông này, cho dù biết rõ duyên phận chỉ như trăng trong nước hoa trong gương, tôi cũng phải chìa tay ra đón, để nó thành hình, để nó tan vỡ.