Cầm Dược không sống như mọi người. Đánh bạc, tán gái, ăn uống chơi bời, chuyển nhà tùy hứng, không có công việc cố định. Lúc thì thất thần, lúc lại hăng hái. Thi thoảng ông đến thăm họ, mang theo con cá pecca to tướng mới câu hoặc rau dại tươi ngon mới hái, làm cơm tối, sửa sang vườn tược, trò chuyện uống rượu. Thích gì làm nấy, về mặt tình cảm không gắn bó cũng không dựa dẫm. Chưa bao giờ ở lại qua đêm, ngay cả 2 giờ sáng cũng nhất định lái xe ra về. Như một hình thức hay biểu tượng, không muốn từ bỏ vùng trời hoang dã của mình, bất cẩn để lại dấu tích trên lãnh địa của kẻ khác.

Trinh Lượng chưa bao giờ có ý định kiểm sóa trái tim của những người đàn ông quanh mình, đến thì đến, đi thì đi, bà không bộc lộ bất kì một nhu cầu ủy mị nào, cũng không suy diễn, không ràng buộc, để mọi thứ tự nhiên phát triển. Ông đến, ngôi nhà dào dạt sức sống. Ông đi, bà cố thủ ở vị trí của mình, cần cù dệt vải, vun vén chăm lo cho cuộc sống thường ngày. Trông vào chỉ thấy an lành bình thản.

Cô không hiểu được suy nghĩ của phụ nữ trưởng thành. Chỉ biết bề ngoài bà rất bình tĩnh, rất tự chủ, đào xới chăm bón trong vườn, lo liệu sinh hoạt, có lúc ngủ yên trong phòng, mãi chẳng bước chân ra. Một người mà bất kì lúc nào cũng duy trì thái độ trầm tĩnh thản nhiên, không khỏi khiến người ta lo ngại. Cô đi vào phòng, thấy Trinh Lượng đã dậy dệt vải, dáng vẻ chăm chú, nghiêng mình trên khung cửi xưa cũ gần cửa sổ, cây xanh và hoa lá chen chúc bên ngoài làm nền cho cảnh lao động triền miên. Tưởng chừng có thể hóa giải tất cả những điều rối ren thắc mắc bằng nhịp chao đưa mạnh mẽ và nhấn nhá của con thoi. Từng sợi chỉ trắng mảnh dẻo dai, muôn tơ ngàn mối đều được gom xếp thành những đường dọc ngang ngay ngắn.

Dáng vóc bà đang dần nhuộm màu năm tháng, nhưng lại vẫn như thanh nữ. Quả là kì dị!